Mộ Dung Hạc lạnh lùng nhìn xem cuộc chiến dưới lầu, ánh mắt hắn lại thường xuyên nhìn về phía Hàn Mạc, ở sâu trong lòng hắn tràn ngập một cảm giác hưng phấn, một khi bản thân tính toán thành công, như vậy tình địch mạnh nhất của mình sắp bị chính mình diệt trừ, lúc đó Tú công chúa sẽ chỉ đặt sự hứng thú lên người mình, đến lúc đó mình thêm chút sức, không sợ không chiếm được báu vật vô giá Tú công chúa, không những có được Tú công chúa, quan trọng nhất là, một khi Tú công chúa trở về trong lòng mình, tiền đồ của mình sẽ trở nên bằng phẳng.
Hắn không e ngại Hàn gia, chỉ cần Hàn gia không có chứng cứ xác thực nào, sẽ không mạo hiểm không nể mặt Tiêu gia và Tú công chúa đối phó mình.
Chứng cớ, không sai… không thể lưu lại một chút chứng cớ nào cho Hàn gia!
Tuy rằng Mộ Dung Hạc tính tình táo bạo, nhưng hắn cũng biết, có một số việc phải làm không dấu vết, cần phải chậm rãi, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, cho nên liên tục hai canh giờ, hắn nhẫn nại điều động các đội binh sĩ đánh cờ với nhau, người thắng tất nhiên là ghi trong danh sách, kẻ thất bại, cũng sẽ được ghi nhớ, lúc phát quân bổng sẽ khấu trừ bạc.
Cho nên quân sĩ bị chọn trúng lần này, là phúc hay là họa đều do bản lĩnh của mình, bản lĩnh đủ mà nói đó là ghi công, bản lĩnh không đủ, vậy phạt bạc, kỳ ngộ và cái giá phải trả là giống nhau.
…
So đấu hơn nửa ngày, cuối cùng Mộ Dung Hạc đi tới trước người Hàn Mạc, thản nhiên nói:
- Hàn Hộ quân úy, ngài mới vào Đột Báo doanh, còn là Thánh Thượng khâm định, bảm tướng cũng không thể không cho ngài cơ hội, mấy ngàn huynh đệ đều ở đây, ngài cũng nên biểu lộ một chút, để các huynh đệ đều biết rằng, một vị tướng lãnh rất giỏi tới Đột Báo doanh chúng ta.
Trong lòng Hàn Mạc biết Một Dung Hạc chuẩn bị đối phó mình, chẳng qua Mộ Dung Hạc này quả thật có quyền lực chủ trì binh lính diễn tập, tất nhiên không chống đổi, chỉ thản nhiên cười:
- Mộ Dung đại nhân dẫn dắt như vậy, Hàn Mạc thật sự vô cùng cảm kích!
Mộ Dung Hạc lạnh lùng cười nói:
- Trước khi Hàn Hộ quân úy chưa vào doanh, ta đã nghe rất nhiều người nói về ngài. Hàn Hộ quân úy lập công lớn ở quận Bột Châu, còn chém Diệp Thiên Mãnh tướng lãnh đứng đầu quận Bột Châu, quả là như sấm bên tai. Bản tướng là người công bằng, bản lĩnh kia của ngài, nếu tùy ý chọn đối thủ trái lại là xem nhẹ ngài… !
Hắn quay đầu nhìn về phía Đậu Thiên bên cạnh hỏi:
- Đậu đại nhân, theo ý của ngài, trong Đột Báo doanh của chúng ta, ai có bản lính đánh một trận với Hàn Hộ quân úy?
Đậu Thiên cười nói:
- Điều này… tôi… Hàn Hộ úy lần đầu tham gia diễn binh… Ha ha, trước để hắn làm quen một chút, lần sau hãy đấu đi… Chẳng qua… chẳng qua tất cả vẫn do Mộ Dung đại nhân an bài… !
Hắn là cao thủ Thái Cực, thưa dạ rất nhiều lại dường như chưa nói cái gì.
Mộ Dung Hạc thản nhiên nói:
- Lời này của Đậu đại nhân sai rồi. Như ta đã nói, không cho Hàn Hộ quân úy thể diện, cũng phải cho Hàn gia thể diện. Thanh danh Hàn Hộ quân úy vang xa, lập công quận Bộ Châu, phá gian kế của Tây Môn gia và Hắc Kỳ, là người rất giỏi, nếu không để các huynh đệ kiến thức một chút bản lĩnh của Hàn Hộ quân úy, đó chẳng phải là thất lễ Hàn Hộ quân úy?
Hàn Mạc cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Hạc, mặt tựa gió xuân.
Trong lòng Đậu Thiện cũng không tình nguyện cuốn vào cuộc tranh đấu giữa hai nhân vật lớn, nhưng lúc này muốn thoát khỏi cũng khó, hắn cười gượng nói:
- Bản lĩnh của Hàn Hộ quân úy, ở trong quân… Ha ha, cũng khó gặp địch thủ… Ồ, chẳng qua… bản lĩnh của Mộ Dung đại nhân cũng là mạnh nhất trong quân ta… !
Mộ Dung Hạc cười lạnh nói:
- Đậu đại nhân quá khen, không biết Đậu đại nhân nghĩ Thi Hộ quân úy thế nào? Kỹ thuật dùng đao của Thi Hộ quân úy trong Báo Đột doanh chúng ta cũng là số một, để Thi Hộ quân úy tới lĩnh giáo bản lĩnh của Hàn Hộ quân úy, ngược lại sẽ không bôi nhọ Hàn Hộ quân úy. Đậu đại nhân, ngài xem thế nào?
- Điều này… Đao pháp của Thi Hộ quân úy tất nhiên xuất thần nhập hóa, tất cả do Mộ Dung đại nhân hạ lệnh!
Đậu Thiện cười ha ha nói.
- Nếu ngay cả Đậu đại nhân cũng cảm thấy Thi Hộ quân úy thích hợp, như vậy bản tướng hạ lệnh. Hàn Mạc và Thi Liên Vân so tài trên võ đài!
Mộ Dung Hạc lập tức nói:
- Hàn Mạc, ngài đừng nên lưu thủ, quan binh khắp doanh đều muốn xem phong thái của ngài.
Đậu Thiện nghe vậy không kìm nổi than thở trong lòng:
- Ta nói qua Thi Liên Vân thích hợp khi nào? Ngươi đây là cắt câu lấy nghĩa.
Chẳng qua hắn tất nhiên sẽ không nói ra miệng lời này.
Hàn Mạc vừa nghe Mộ Dung Hạc hỏi Đậu Thiện người nào thích hợp, chỉ biết là hắn đang che giấu tai mắt người, thật ra đã sớm muốn Thi Liên Vân ra thi đấu.
Nghe được phải lên sàn đối chọi với Thi Liên Vân, hắn lập tức cũng hiểu đại khái âm mưu của Mộ Dung Hạc, đó là muốn mượn một cây đao tới đối phó mình.
Tin tức "Bảo đao có độc", nói cách khác, Thi Liên Vân muốn dùng thanh đao độc kia đối phó mình, hay là Mộ Dung Hạc này quả thật muốn mượn cơ hội này độc chết mình?
Lá gan của tên này không khỏi quá lớn đi!
Hiện giờ Hàn Mạc cảm thấy hứng thú nhất đúng là Thi Liên Vân, vị Hộ quân úy này có biết bảo đao bên hông mình có độc hay không? Hắn có biết mình đã thành một cây đao giết người của Mộ Dung Hạc hay không?
…
Đứng trên sàn, Hàn Mạc nhìn Thi Liên Vân đối diện.
Nếu Mộ Dung hạc dùng thân phận chủ trì diễn binh để mình ra chiến, Hàn Mạc tự nhiên không thể cãi quân lệnh, cự tuyệt ra chiến, tuy rằng hắn biết rõ đây là cạm bẫy nhưng vẫn rất thản nhiên đứng trước mặt Thi Liên Vân.
Thi Liên Vân nhìn qua bình tĩnh tự nhiên, ôm tay nói:
- Hàn Hộ quân úy, xin chỉ giáo nhiều hơn!
Hàn Mạc cũng ôm tay nói:
- Thi Hộ quân úy, ngài muốn dùng bảo đao bên hông đối chiến với ta sao?
Thi Liên Vân sửng sốt, lập tức gật đầu thản nhiên nói:
- Không sai, Thi mỗ không có bản lĩnh gì khác, chỉ đắm chìm trên đao thuật nhiều năm, có thể ganh đua cao thấp với Hàn Hộ quân úy!
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Thi Hộ quân úy đao thuận kinh người, Hàn mỗ cũng nghe qua, hôm nay ra trận, có thể thỉnh giáo đao thuận của Thi Hộ quân úy, coi như vinh hạnh ba đời của Hàn Mạc, chỉ có điều… Thi Hộ quân úy có thể đổi đao được không?
Lời hắn vừa dứt, Thi Liên Vân liền nao nao, mà vẻ mặt Mộ Dung Hạc cách đó không xa đột biến, trong mắt xẹt qua vẻ quái dị, hai tay không kìm nổi mà nắm chặt.
Thi Liên Vân thản nhiên hỏi:
- Vì sao phải đổi đao?
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Cũng không có gì khác, chỉ có điều bảo đao của Thi Hộ quân úy quá mức quý bái, đến lúc đối chiến sợ bị thương binh khí bảo bối, cho nên… Ha ha, chẳng qua là thương tiếc nó mà thôi.
Thi Liên Vân nhẹ nhàng cười nói:
- Hàn Hộ quân úy quá lo lắng. Bao có quý, nếu không thể phát huy giá trị của nó cũng chỉ là phế liệu, nó có thể đánh một trận với Hàn Hộ quân úy, cũng có thể biểu hiện sự quý giá của nó, hơn nữa… Thi mỗ có thói quen chưa bao giờ vào trận đổi đao, nếu thật sự bị Hàn Hộ quân úy làm hư, đó cũng là chuyện không có cách nào!
Thi Liên Vân vừa nói vậy, Mộ Dung Hạc cách đó không xa mới thở nhẹ ra, khuôn mặt vốn biến sắc đã khôi phục điềm tĩnh.
- Nói rất đúng! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc cười ha ha.
Thi Liên Vân hỏi ngược lại:
- Không biết Hàn Hộ quân úy sử dụng binh khí gì? Ta nghe người ta nói, lúc trước ở quận Bột Châu, Hàn Hộ quân úy dùng một cây côn đồng đánh bại Diệp Thiên Mãnh, như vậy xem ra, côn thuật của Hàn Hộ quân úy chắc chắn cao minh, không biết Thi mỗ có may mắn được lĩnh giáo hay không?
Hàn Mạc xua tay nói:
- Đó đều là tin đồn, bản lĩnh của ta cũng không cao minh!
Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến Thi Liên Vân, tướng sĩ trên sân thấy Hàn Mạc không có ý đối chiến, ngược lại lững thững đi về phía Thi Liên Vân, bước chân chậm rãi như thường, đều ngơ ngác nhìn nhau.
Cần biết hai đối thủ được chọn tương đối, cho dù không tràn ngập địch ý, cũng là chiến ý dạt dào, lại chưa xuất hiện tình huống nhàn nhã như Hàn Mạc.
Mộ Dung Hạc dường như không kìm nổi, trầm giọng quát:
- Hàn Mạc, còn không lựa chọn binh khí, đây là sàn tập luyện võ nghệ, đâu phải trò đùa?
Hàn Mạc lớn tiếng nói:
- Quân lệnh của Mộ Dung đại nhân, mạt tướng tất nhiên phụng mệnh, ta chỉ muốn nói mấy câu với Thi Hộ quân úy mà thôi.
Hắn cũng không nhiều lời, đi thẳng tới trước mặt Thi Liên Vân.
Thi Liên Vân nhíu mày, nhất thời không biết Hàn Mạc muốn làm cái quỷ gì, nhưng cũng ngưng thần đề phòng.
- Ngươi muốn giết ta?
Hàn Mạc tới gần Thi Liên Vân, dùng âm thanh rất thấp hỏi.
Thi Liên Vân chấn động, quay đầu, hơi giật mình nhìn Hàn Mạc, cũng hỏi bằng giọng rất thấp:
- Chỉ sợ Hàn Hộ quân úy hiểu lầm… Chúng ta chỉ luận võ mà thôi!
Hàn Mạc cười rất quỷ dị, trong mắt phát ra ánh sáng kỳ quái, thấp giọng nói:
- Nếu không muốn giết ta, vì sao phải lấy bảo đao có độc đối chiến với ta?
- Cái gì?
Thi Liên Vân thất thanh nói.
Tiếng thất thanh này của hắn, Hàn Mạc lập tức hiểu được Thi Liên Vân tuyệt đối không biết thanh bảo đao này có độc, như vậy xem ra, Thi Liên Vân bị Mộ Dung Hạc đem làm con rối.
- Không cần hoài nghi!
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Thanh đao này của ngươi… có độc!
Thi Liên Vân vẻ mặt cổ quái, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú kia của Hàn Mạc, đôi mắt sáng như sao tràn đầy vẻ chắc chắn, không có một chút dấu hiệu nói dối. Không biết vì sao, Thi Liên Vân chỉ cảm thấy dường như mình bị một cái kim hung hăng đâm vào, rất là đau đớn.
Hắn nhìn về phía Mộ Dung Hạc, thấy Mộ Dung Hạc cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai ngươi tiếp xúc, Mộ Dung Hạc dĩ nhiên gật đầu.
Thi Liên Vân nhắm mắt lại, ngơ ngác mà đứng, dường như nghĩ tới điều gì.
Nếu trên đao thật sự có độc, Thi Liên Vân cũng nghĩ tới Mộ Dung Hạc đang lợi dụng hắn, thậm chí hắn có thể nghĩ được, sau trận chiến, chỉ cần làm thương Hàn Mạc, hoặc chỉ cần Mộ Dung Hạc cảm thấy được Hàn Mạc phát giác điểm lạ, như vậy Mộ Dung Hạc tuyệt đối không lưu tình mà coi mình làm người chịu tội thay, hiển nhiên Mộ Dung Hạc cũng sẽ không để ý mà giết người bịt miệng.
Bị người mình tin tưởng nhất lợi dụng thậm chí là bán đứng, Thi Liên Vân cảm thấy lòng mình đang thắt lại.
Các tướng sĩ đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không rõ ràng then chốt trong đó, nhất thời cũng không rõ vì sao Hàn Mạc và Thi Liên Vân không có dấu hiệu động thủ.
- Hiện giờ ngươi cót hể đổi đao.
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Ta cam đoan sẽ không truy cứu!
Thi Liên Vân rốt cục mở to mắt, dường như hạ quyết định nào đó, thản nhiên nói:
- Hàn Hộ quân úy nói đùa, quy củ Thi mỗ lâm trận không đổi đao không thay đổi, Mộ Dung đại nhân có lệnh, hai ta quyết đấu trên sân, trừ phi ngài tự động rời khỏi, nếu không… Ta sẽ dùng đao này đánh một trận với ngài.