Bóng đêm tĩnh mịch, đã tới nửa đêm về sáng, trời càng ngày càng lạnh, nhưng tất cả đoàn quân đều nghiêm chỉnh, có một vài binh sĩ tuần tra đoàn xe rất nghiêm ngặt.
- Ta vốn cũng muốn không ngờ bọn chúng lại nhân lúc đêm tối đến giết người của chúng ta, sau đó cải trang mai phục tại đây.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Nhưng đám kị sĩ đó bỗng nhiên xuất hiện trước khi chúng ta đổi quân, cố ý để lộ rõ hành tung, chắc chắn có chút kì lạ. Cách mà bọn họ xuất hiện rất kỳ lạ, nếu như không phải là ngu ngốc, thì nhất định là vì mục đích gì đó…!
Miêu Võ nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, binh pháp nói rằng, đạo dụng binh, hư thực bất trắc, đạo nghi binh cũng có kế hay.
Hàn Mạc cười nói:
- Về binh pháp ta không thể so sánh được với Miêu đại ca và các tướng quân khác…Ta chỉ cảm thấy sự xuất hiện của kỵ binh, khả năng lớn nhất, là vì muốn thu hút sự chú ý của chúng ta, nhằm làm cho chúng ta tập trung hết chú ý đến chúng. Chúng làm như thế nhất định là che giấu điều gì đó, ta đột nhiên nghĩ đến câu: "giương đông kích tây".
- Chiêu thức giương đông kích tây này thực sự rất lợi hại, nếu không có Hàn Mạc huynh đệ tỉnh táo, chắc chúng ta mắc mưu chúng rồi.
Miêu Võ vẻ mặt nghiêm nghị nắm chặt tay.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Bọn chúng tập trung tất cả tinh lực ở đây, nhất định sẽ làm chúng ta chểnh mảng tình hình ở trong trấn. Mọi người đều rất mệt mỏi, trong trấn vàng thau lẫn lộn, chúng lại tinh thông thuật tà đạo, tạo ra một chút hiện trường giả không phải là chuyện khó, ngoại trừ khuất khỏi tầm mắt chúng ta. Chúng muốn làm cho chúng ta ảo tưởng, làm cho chúng ta nghĩ rằng chúng muốn ra tay với kẻ thù, kì thực bọn chúng cho quân mai phục, chuẩn bị hành động không báo trước vào lúc chúng ta đổi quân..!
Miêu Võ dĩ nhiên đồng tình:
- Hàn huynh đệ làm thế nào mà phát hiện bọn họ nhất định sẽ mai phục khi chúng ta đổi quân?
- Phải thiêu hủy lương thực, phải tiến hành không một tiếng động, để làm được điều này phải có điều kiện tiên quyết là nhằm đúng lúc chúng ta không ngờ tới tiếp cận đội xe!
Hàn Mạc chỉ vào đội xe nói :
- Chỉ là trong tình hình này ta nghĩ không có vài người có thể nhẹ nhàng tiếp cận đội xe của chúng ta..Cho nên ta nghĩ thời gian đổi quân là lúc các huynh đệ trong trấn thay ca, như vậy …kẻ địch có thể trà trộn trong những người này, tìm cách tiếp cận đội xe, trà trộn vào đội, ta nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách này mới có thể tiếp cận đội xe!
Miêu Võ giật mình tỉnh ngộ khen:
- Cho nên đại nhân mới lợi dụng khẩu lệnh, tìm ra ai là gian tế? đây quả thực là kế hay.Hàn huynh đệ, ta nói câu này đệ đừng trách, trước đây ta thấy đệ chỉ là người trẻ tuổi nên không xem trọng, tuy nhiên giờ ta đã biết đệ không chỉ là người có võ công cái thế, mà trong lòng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy. Xem ra ta nghĩ sai rồi, cơ trí của Hàn huynh đệ, bây giờ làm ta khâm phục vạn phần.
Hàn Mạc lắc đầu cười nói:
- Miêu đại ca quá khen rồi, nếu như không có sự huấn luyện tinh thông của Ngự lâm quân, quân lệnh như sơn, mọi người đồng lòng hành động thì cách này chẳng có tác dụng gì. Ta cũng không phải nghĩ nhiều, chỉ là nghĩ đem số lương thực này vận chuyển trong đêm, nơi đó tình hình cấp bách, thậm chí ta cũng có thể tưởng tượng cảnh thống khổ của vô số nạn dân. Chúng ta làm những chuyện này đều là vì những nạn dân này, đó chính là dù bỏ cả tính mạng cũng phải mang được lương thực đi!
Hắn dừng một lúc, chau mày nói:
- Miêu đại ca, quận Nghi Xuân cũng là quận lớn của nước chúng ta. Theo lý mà nói, kho lương của địa phương cũng còn không ít lương thực, nếu phát xuống trước mắt những nạn dân sẽ tránh được bị đói? Bộ hộ cũng đã hạ lệnh cho các quan phân phát lương thực cho dân rồi!
Miêu Võ do dự một lát mới cười khổ nói:
- Chuyện này cũng không phải là chuyện của Miêu Võ ta có thể hỏi, ta chỉ là một võ tướng, chuyện ta có thể làm chính là bảo vệ quốc gia mà thôi. Nhưng Hàn huynh đệ đã hỏi đến ta cũng xin đựơc nói suy nghĩ của mình. Quận Nghi Xuân quả thực là quận có sản lượng lương thực lớn của nước Yến, vả lại nói chung nước Yến chúng ta , lương thực dự trữ đều ở Khê quận. Từ quận thành đến huyện thành thậm chí đến thị trấn đều xây dựng kho lương, hằng năm ngoại trừ nộp lương thực lên quốc khố, không ít lương thực đều giữ lại sung kho lương của địa phương. Nhưng phải làm cho bọn họ "thả" lương thực ra, ta nghĩ đây không phải là việc dễ dàng!
Hàn Mạc nhíu mày, hạ giọng nói:
- Ý của Miêu đại ca là.. lúc này địa phương cũng phải làm một "tác phẩm" lương thực?
Miêu Võ cười khổ lắc đầu nói:
- Hàn huynh đệ, chúng ta chưa đến quận Nghi Xuân, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, ta cũng không cần nói nhiều, tất cả đều đợi chúng ta đến đó tự nhiên sẽ rõ thôi…chỉ mong không giống như chúng ta dự liệu.
Tiếu Mộc dẫn người thu xác gian tế, tìm một chỗ đất trống, đào hố vùi lấp, rồi dẫn người vào lục soát trong trấn, quả nhiên như dự tính của Hàn Mạc, gần 20 tướng sĩ và phu xe bị sát hại, họ đang nằm ngủ thì bị cắt đứt yết hầu. Những tên này ra tay rất mau lẹ và gọn gàng, những người ở gần đó không hề phát hiện ra bọn chúng.
Phải điều tra ra thân phận những người bị sát hại, sau đó tạm thời chôn cất những thi thể này ở ngoài trấn.
Sau một đêm, vẫn không có tung tích gì của kẻ địch, trời vừa tảng sáng, Hàn Mạc ra lệnh tập trung quân sĩ ăn cơm sớm, tiếp tục tiến quân về quận Nghi Xuân.
Mặc dù trong đêm xảy ra nhiều biến cố, Lăng giám sát vốn có người bảo vệ nên cũng ngủ được, trời rạng sáng, y không vội ngồi lên xe ngựa mà muốn cưỡi ngựa nói là để hít thở không khí trong lành, ngắm bình minh buổi ban mai.
Hàn Mạc liền đem chuyện tối hôm qua kể với Lăng Luỹ. Lăng Luỹ lập tức biến sắc, không ngờ lúc mình đang vùi sâu vào giấc ngủ lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, nhìn xung quanh cảm thấy bỗng nhiên như có kẻ địch xông ra, y không dám cưỡi ngựa nữa, trở lại ngồi trong xe ngựa.
Một ngày suôn sẻ trôi đi, lúc trời nhá nhem tối thì đã qua địa giới quận Khê, tiến vào quận Nghi Xuân.
Vừa bước vào địa giới quận Nghi Xuân, chính là huyện Ô Lương của Phạm gia, định tìm một chỗ qua đêm thì nhận được lệnh, các tướng sĩ nghỉ ngơi phải tập trung nhiều người lại thành một nhóm, không được nghỉ ngơi đơn lẻ. Về phần tên mật thám bị bắt sống, cả ngày không được ăn uống gì lại bị đeo xiềng xích ở chân tay, lôi đi bởi một sợi dây thừng, trông rất mệt mỏi.
Hàn Mạc cũng không hỏi gã nhiều, chỉ ngẫu nhiên cưỡi ngựa đi qua gã, lạnh lùng nhìn, trong ánh mắt tên mật thám ánh lên tia căm phẫn. Miệng gã đã bị nhét giẻ, để đề phòng cắn lưỡi tự sát.
Huyện Ô Lương tuy nằm trong quận Nghi Xuân nhưng cách khu bị thiên tai một đoạn đường, vả lại bốn huyện của Phạm gia, chỉ có huyện Túc Tùng là bị lũ lụt, cho nên ở đây vẫn yên ả như không có chuyện gì, vẫn không cảm nhận được hiểm hoạ của lũ lụt.
Qua một đêm bình yên, một ngày mới lại bắt đầu, hai ngày liên tiếp không có chuyện gì xảy ra, dường như kẻ địch cũng biết được sự lợi hại của đội bảo vệ lương thực, không dám trở lại nữa.
Hàn Mạc đương nhiên hiểu rõ, đội xe một khi chưa đến nơi được, tức là lại thêm một ngày gặp nguy hiểm, tuyệt đối không thể khinh suất, lại càng phải bình tĩnh, nếu như đối phương quả thật muốn tấn công, càng phải tỏ vẻ mạnh mẽ.
Tới đúng giờ ngọ ngày thứ tư, cách huyện Tịch Xuân không quá một ngày đường, người và ngựa toàn đội đều vô cùng mỏi mệt. Tuy ban đêm thay nhau nghỉ ngơi, nhưng chỉ có thể nghỉ một lúc, không được hai canh giờ, vả lại tốc độ hành quân nhanh, người và ngựa đều không thể cầm cự nổi nữa. Hàn Mạc khi đợi tướng lĩnh trên đường cũng nghỉ ngơi được một chút, lấy lại thể lực tinh lực, tuy nhiên không được một giấc thật say sưa.
Tên mật thám hai ngày thỉnh thoảng được uống chút nước, không được cho ăn gì, mấy ngày sau, tên này đã không còn chút sức lực,đi đứng không vững, ánh mắt vô hồn.
Người và ngựa đều kiệt sức, tạo hoá trêu ngươi, trời bắt đầu lất phất mưa, tuy không lớn nhưng đội xe không được dừng lại, mọi người đã sớm chuẩn bị da trâu để đậy lương thực, tránh lương thực bị ướt
Nơi này vẫn là một trong những vùng đất trong địa phận Phạm gia, gần huyện Tịch Xuân, nhưng con đường ở huyện Tề Cốc rất khó đi, lại nhiều thung lũng.
Ngô Công Lĩnh là địa danh nổi tiếng của huyện Tề Cốc, nếu muốn qua Tề Xuân lại không có đường lớn chỉ có thể vượt qua Ngô Công Lĩnh. Cách Ngô Công Lĩnh không xa, tuy cũng có đường đi nhưng rất lầy lội, vả lại đường hẹp, đội xe không thể vượt qua đựơc.
Tuy rằng Ngô Công Lĩnh rất cao, nhưng cũng có thể tu sửa mở rộng dễ dàng, đội xe có thể đi qua, chỉ là đường khúc khuỷu, đội xe phải giữ đội hình nghiêm mật cũng đã rất khó khăn, vả lại khi ở sườn núi, Ngự lâm quân chỉ có thể thu vũ khí, giúp họ đẩy xe lên phía trước.
Hàn Mạc tìm nha môn của địa phương, điều động mấy tên nha dịch dẫn đường, hắn vừa nhìn thấy Ngô Công Lĩnh, trong lòng có chút lo âu, nếu kẻ địch muốn động thủ, thì đây là nơi rất thuận lợi.
Hắn không vội cho đoàn xe tiến lên phía trước, mà phái 3 đội kỵ binh lên núi xem xét thực hư. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Ngô Công Lĩnh không lớn lắm, ba đội kỵ binh thăm dò hơn nửa canh giờ đều đã quay về bẩm báo, ở Ngô Công Lĩnh không thấy có gì khả nghi.
Hàn Mạc và ba phó tướng bàn bạc, nếu như bị cướp lương thực, ít nhất cũng phải cần mấy trăm người, vết tích của mấy trăm người, thám báo nhất định có thể điều tra ra, nếu không có tình huống này, có thể thấy trên Ngô Công Lĩnh không có mai phục hay chí ít cũng không đủ quân để mai phục đoàn xe.
Mấy người thảo luận một lúc, vận chuyển lương thực rất quan trọng, trên đỉnh nếu có binh mai phục, thì cũng phải xông lên, đường đường là Ngự lâm quân, việc gì sợ ai chứ?
Đoàn xe bắt đầu lên núi, đường đi trắc trở, đỉnh Ngô Công Lĩnh nói cao thì cũng không cao, nói thấp thì cũng không hẳn, phải mất khá nhiều sức lực. Vả lại ông trời không giúp, lại còn mưa dầm, cho nên mất thời gian khá lâu cuối cùng xe lương mới lên được núi.
Sau khi lên được núi, tất cả đều rất thuận lợi, bọn nha dịch dẫn đường ở phía trước, đội xe uốn lượn theo sau.
Sau khi Hàn Mạc lên núi, nhìn thấy trên núi đều là cây tùng, ngoài con đường lớn, trong rừng có rất nhiều đường nhỏ, khi hỏi mới biết ở Ngô Công Lĩnh có một loại thảo dược, gọi là " Ngô Công lan", loại thảo dược này chỉ có thể sinh trưởng giữa các cây tùng, cho nên rất hiếm. Những con đường nhỏ này là do những người đi hái thuốc hằng ngày đi qua để tìm thảo dược mà thành.
Đi được một canh giờ, trời bắt đầu tối, Hàn Mạc tiếp tục ra lệnh cho đội xe tiếp tục đi nhanh hơn, nếu tới đêm vẫn chưa ra khỏi Ngô Công Lĩnh thì phiền toái to.
Mưa phùn rả rích, cơ thể đã cảm nhận được chút hơi lạnh.
Đoàn xe đang tiến lên, bỗng nhiên nghe thấy phía cuối đoàn xe vọng lên tiếng kêu sợ hãi:
- Có địch, có địch !
Hàn Mạc trong lòng cả kinh, quay đầu ngựa lại, rút bội đao ra, nhắm thẳng về phía cuối đoàn xe, miệng la lớn:
- Không được hoảng hốt, giữ đội hình xe.