Hạ tri huyện ra lệnh một tiếng, chợt nghe từ ngoài viện ồn ã lao xao, một đám nha sai đẩy năm sáu tên thường dân mặc áo tang vào đến sân, đại đao dí sát cổ. Mấy tên mặc áo tang hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu xuống, không dám nhìn Điều Bố Nhân đang quỳ dưới đất.
Điền bố nhân quỳ trên mặt đất nhìn thấy mấy người này, thân hình bị dí sát đất như nằm úp sấp, ngóc đầu lên lại bị dí xuống, vô cùng kinh hãi.
Hạ tri huyện mặc cẩm y màu tím, mập mạp như phú lương từ phía sau tiến về phía trước, vẻ mặt đầy đắc ý tươi cười, đi đến bên cạnh người Điền Bố Nhân, quay đầu lại chỉ chỉ mấy tên áo tang, cười ha hả nói:
- Lão Điền à, mấy tên này, ngươi biết chứ?
Điền Bố Nhân cắn răng nói:
- Hồng Ngộ Tụ, ngươi muốn làm gì chứ?
Nhìn về phía Hạ tri huyện nói:
- Đại nhân, bọn họ đều là tiểu nhị của Điền gia thước điếm, không biết bọn họ phạm vào sai lầm gì, khiến đại nhân tức giận đến vậy?
Hạ tri huyện cười lạnh nói:
- Đến bây giờ, ngươi còn giả bộ ngớ ngẩn để gạt bản huyện sao? Điền Bố Nhân ơi là Điền Bố Nhân, ngươi được lắm, ngươi lại đem vương pháp ra làm trò. Trong mắt ngươi không coi mệnh lệnh bản huyện ra gì, bản huyện không so đo với ngươi, nhưng ngay cả mệnh lệnh của Quận thủ đại nhân ngươi cũng không để vào mắt, thật đúng là to gan lớn mật. Ngươi là một gian thương, dám coi luật pháp triều đình không ra gì, bản huyện thân là mệnh quan triều đình, tha cho ngươi chẳng hóa ra cũng không phải đã vì vương pháp mà làm việc?
Điền Bố Nhân cắn răng một cái, cứng rắn nói:
- Đại nhân, lời này tiểu nhân nghe không rõ. Tiểu nhân tuân theo pháp luật, chưa từng có việc gì vi phạm pháp lệnh, lại không biết đã làm trái với vương pháp khi nào?
Hạ tri huyện không nói thèm chấp lời hắn. Hồng Ngộ Tu đã cười ha hả:
- Lão Điền, ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Thủ hạ của ngươi, tên tiểu nhị đó, gần đây đến thước điếm của ta, lén lút lôi kéo khách mua lương, chuyện này ngươi đừng nói ngươi không biết.
- Quả thật không biết.
Điền Bố Nhân lập tức nói:
- Quận thủ đại nhân và tri huyện đại nhân đều hạ mệnh lệnh, không được lén lút với bán lương, Điền Bố Nhân ta luôn ghi nhớ trong lòng, không dám làm sai. Bọn họ, lương, và ta không quan hệ gì.
Hồng Ngộ Tu cười ha hả nói:
-Lão Điền, việc này quả thực ngươi không quan hệ gì sao? Tri huyện đại nhân ở đây, nếu ngươi ăn nói lung tung, lừa gạt tri huyện đại nhân, tội này không nhỏ đâu.
Hắn bề ngoài thơn thớt nói cười, bên trong chỉ chực dùng một đao trị đứt nọc kẻ thù truyền đời của mình.
Hạ tri huyện cũng nhìn Điền Bố Nhân cười lạnh, thản nhiên nói:
- Điền Bố Nhân, các ngươi là nông dân sống ở huyện Tịch Xuân, cũng là lão gia của một tộc, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm, ngươi hẳn là đã rõ.
- Rất phải.
Điền Bố Nhân liên mồm nói:
- Chỉ có điều... Chỉ có điều việc này tiểu nhân quả thật không biết nội tình, thực không biết bọn họ vì sao phải lén bán lương. Bọn họ theo ta nhiều năm, cho nên đều cho mỗi người một ít lương thực, để cho bọn họ không đến mức chịu đói, vốn là một chút lòng thành, thật sự không thể tưởng được... Không thể tưởng được bọn họ không ngờ đem lương thực mang đi bán... Ai, nếu nói có tội, tội của tiểu nhân đó là không biết quản thúc bọn họ, xin tri huyện đại nhân trách phạt!
-Giảo hoạt.
Hạ tri huyện quát:
- Ngươi chỉ khéo biện minh, đem tội của mình đổ lên đầu người khác. Bản huyện không phải trẻ ranh lên ba, nếu có mười phần chứng cớ, cũng sẽ bắt các ngươi về nha môn trị tội.
Rồi lệnh:
- Cho Điền Trư Nhi vào!
Hàn Mạc núp ở phía sau nhíu mày, thấp giọng hỏi Điền lão tam:
-Điền Trư Nhi là ai?
- Đó là huynh đệ của ta, cũng là cháu trai của thúc thúc.
Điền lão tam thấp giọng nói:
- Trước đây cũng bình thường, cũng chỉ là một chưởng quầy của thước điếm, tuy nhiên diện mạo kỳ quái, cái mũi quá khổ nên bị gọi là « trư nhi »!
Điền Trư Nhi quả nhiên bộ dạng rất kỳ quái, cái lỗ mũi lộ hẳn bên ngoài, thật khó thấy được, cũng không có lấy biệt hiệu là "Trư nhi".
Hắn vừa vào sân, nhìn thấy Điền Bố Nhân quỳ trên mặt đất, lập tức gục đầu xuống, không dám nhìn Điền Bố Nhân, bộ dạng bộ có tật giật mình.
Điền Bố Nhân hơi nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên ánh hàn quang, tràn đầy vẻ oán hận, nhìn về phía Điền Trư Nhi.
Hồng Ngộ Tu đắc ý đi đến bên cạnh Điền Trư Nhi, vỗ vỗ bả vai hắn, cười ha hả nói:
- Trư Nhi, chớ sợ, vì việc nước quên tình nhà, đó là rất hiểu thời thế, có tri huyện đại nhân đang ở đây, không ai dám đe dọa đến ngươi!
Điền Bố Nhân chỉ vào Điền Trư Nhi, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử thối, ngươi nói xằng nói bậy cái gì?
Điều Trư Nhi nhìn Hạ tri huyện thấy ylạnh lùng đang nhìn mình, giơ tay lau mồ hôi trên trán, lấy hết sức bình sinh, nói:
- Thúc...à, chúng ta ra ngoài bán lương, mà ... mà đều là do ngươi sai.... Bây giờ xảy ra chuyện, ngươi không thể ...không thể khiến mọi người phải chịu trách nhiệm ...!
-Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Điền Bố Nhân quát.
Hạ tri huyện sắc mặt càng thêm âm trầm:
- Điền Bố Nhân, ngươi hét cái gì? Bản huyện ở đây, há lại tha cho ngươi hô to gọi nhỏ? Nay Điền Trư Nhi là thân cháu trai ngươi, hắn nhìn thấy ngươi tư bán lương thực, vi phạm pháp luật, trong lòng phẫn nộ, lúc này mới rõ ràng là quân pháp bất vị thân, đem hành tung của ngươi và nhóm người này nói cho bản huyện, bản huyện lúc này mới có thể một lưới bắt hết, hắn là người có công, bản huyện còn muốn thưởng cho hắn. Ngươi bây giờ còn không thừa nhận là chống lại pháp lệnh, lén bán lương sao?
Điền Bố Nhân kiên trì nói:
- Đại nhân, tiểu tử này chỉ nói bậy, tiểu nhân quả thật không biết... !
Hạ tri huyện cả giận nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Hắn thân là cháu trai ngươi, người như vậy còn không giữ lời? Bên ngoài còn có bọn họ lén tiêu thụ lương thực, vật chứng đã rõ ràng. Nhân chứng vật chứng ở đây, ngươi còn không nhận tội?
Điền Bố Nhân nhìn Điền trư nhi, đã hiểu, một đám tiểu nhị bị một lưới bắt hết, cũng là vì Điền Trư Nhi tố cáo.
Y không biết Điền Trư Nhi là bị cưỡng bức hay là bị lợi dụng, nhất thời oán giận, lết đến, đá vào eo Điền Trư Nhi, oán hận mắng:
- Đồ chân ngoài dài hơn chân trong!
Điều Trư Nhi kêu lên một tiếng " ôi", rồi ngã lăn trên mặt đất.
Điền Bố Nhân định lên tiếng, huyện úy đã bước nhanh đến, một quyền đánh vào đầu vai hắn, Điền Bố Nhân liên lục lui về phía sau, ngồi xụp xuống đất, chưa kịp đứng dậy, tên huyện úy cầm đao đã dí sát cổ hắn quát:
- Thật lớn gan, đại nhân đang ở đây, sao ngươi có thể làm càn? Ngươi không muốn sống nữa sao?
Điền Bố Nhân khóc nức nở kêu lên:
- Đai nhân, oan uổng quá, đại nhân ... !
- Oanh uổng cái rắm. Hạ tri huyện mắng một tiếng, đi đến bên người y:
- Điền Bố Nhân, ngươi lén bán lương, bản huyện sẽ cho ngươi vào tù, tuy nhiên nể tình các ngươi là lão gia huyện Tịch Xuân, bản huyện cho ngươi một chút thể diện, tội ngồi tù tạm thời cho ngươi miễn. Tuy nhiên các tiểu nhị lén bán lương, nếu ta không xử, Quận thủ đại nhân ở đây rất khó ăn nói. Ngươi đem lương thực ra bán, nói là để nông dân có cái ăn, ha hả, tốt lắm, hiện giờ huyện Tịch Xuân cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi lương thực, cho nên vì mưu lợi của dân, đem số lương thực này ra cứu tế nạn dân mới đúng!
Điền Bố Nhân cả kinh nói:
- Đại nhân... !
- Bay đâu, đem khố lý lấy toàn bộ lương thực này mang về phủ... !
Hạ tri huyện trầm giọng nói:
- Không để sót một hạt!
Lương thực quý như vàng, kho lúa của thương gia cũng hơn ngàn cân gạo, đối với thương gia mà nói, nếu là bị chiếm đi, cũng thật đúng là thương cân động cốt. Điền bố nhân kêu to:
- Đại nhân, không thể... tuyệt đối không thể ... ta... ta biết tội, cầu xin đại nhân khai ân, tha ta lần này, ta lần sau cũng không dám ... nữa ... !
Hồng Ngộ Tu cười ha hả nói:
- Đại nhân anh minh. Người như Điền Bố Nhân, nếu không xử trí, không thể khiến dân chúng nể phục, chỉ sợ sau này những người khác sẽ noi theo, lúc đó thì đúng là hỗn loạn. Hiện giờ huyện Tịch Xuân điều quan trọng là yên ổn , nếu là lần này không nghiêm trị, người khác nhất định sẽ học theo mà làm loạn. Tri huyện đại nhân pháp ngoại khai ân, chỉ trưng thu lương thực, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, tại hạ khâm phục chỉ lo là…
Điền lão tam nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói:
- Mẹ nó, Hồng gia thật là đủ độc, phải chém tận giết tuyệt, khiến người khác vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được!
Hồng Ngộ Tu vung tay lên:
- Tất cả nghe đây, tri huyện đại nhân có lệnh, đem thước khố lương thực của Điền thị mang đến huyện nha. Đại hồng thước điếm mọi người đi theo đi hỗ trợ, biết huyện lão gia trăm công ngàn việc, nha sai các huynh đệ cũng là vất vả rồi, chúng ta có sức mang sức ra giúp!
Hắn cười ha hả mà nhìn Điền Trư Nhi, nói
- Trư Nhi, dẫn đường!
Điền Trư Nhi rụt rè liếc mắt nhìn Điền Bố Nhân một cái, bước nhanh ra viện tử, một đám người phía sau chạy theo, đó là những người đến lương khố để lấy lương thực.
Điền Bố Nhân hai mắt đỏ ngầu, quát to một tiếng, lập tức "hộc" một tiếng, trong miệng phun ra máu tươi, bắn tảng đá bản trên mặt đất, nhiễm đỏ một vùng.
Y cấp hỏa công tâm, phun ra một ngụm máu tươi , đầu choáng váng hoa mắt, lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Hạ tri huyện lạnh lùng cười, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng chỉ bảo nói:
- Từ hôm nay trở đi, phái người canh giữ ở Điền phủ, không cho ai tùy ý ra vào. Bọn họ muốn ăn lương, phải lấy bạc đi ra mua. Bọn họ có bạc, 50 lạng bạc cho hắn một cân lương. Chờ tình hình tai nạn qua đi, sau này hắn sửa đổi sẽ thu nhận!
Hồng Ngộ Tu cười tủm tỉm nói:
- Tri huyện đại nhân nhân anh minh!
Hạ tri huyện vung tay lên, hướng Điền bố nhân làm ra vẻ nhân đạo:
- Còn không đem hắn đi, chết ở chỗ này, các ngươi đều phải ăn không khí đấy.
Tôi tớ Điền phủ tới lúc này mới luống cuống tay chân nâng Điền Bố Nhân dậy, lại vội vàng đi thông báo cho mọi người trong phủ, sai người đi tìm đại phu đến xem.
Chờ mọi người của Điền phủ lui ra, Hồng Ngộ Tu mới đi theo Hạ tri huyện ra sân, lại ra hiệu cho Hạ tri huyện đến chỗ yên lặng, bốn bề vắng lặng, từ trong tay áo mình lấy ta tờ ngân phiếu nhét vào tay Hạ tri huyện, cười ha hả nói:
- Tiểu nhân có chút lòng thành, kính ý không phải, xin đại nhân vui lòng nhận cho!
Hạ tri huyện ung dung thản nhiên đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo, vẻ âm lãnh trên mặt lúc này mới hơi hơi hiện ra mỉm cười:
- Ông chủ Hồng quá khách khí. Quận thủ đại nhân đã dặn, nay toàn thước điếm của huyện Tịch Xuân phải giao cho Đại hồng thước điếm, bản huyện tự nhiên là phải tận tâm chấp hành mệnh lệnh Quận thủ đại nhân . Điền bố nhân không biết lượng sức, muốn cùng Đại hồng thước điếm tranh chấp, làm sao có kết cục tốt? Ông chủ Hồng, ngươi yên tâm làm việc, ai dám làm gì ở phía sau, bản huyện tất nhiên đứng ra làm chủ cho ngươi...
Hồng Ngộ Tu nhìn xung quanh, rồi ghé sát người vào thì thầm:
- Đại nhân, vì sao không đem Điền bố nhân tống vào ngục?