Nói đúng ra, bốn phía thị trấn Tịch Xuân bố trí mười bảy nơi cho nạn dân tụ tập, mà nơi lớn nhất, nạn dân tụ tập hơn một vạn năm ngàn người, kéo dà vài dặm, các lều trại dựng lên không có trật tự, thậm chó còn có một số lều gỗ tạm thời. Toàn bộ khu tập trung một mảnh lộn xộn, tuy rằng mưa đã ngừng, nhưng trên mặt đất vẫn lầy lội.
Từng khu tập trung đều có hơn trăm tên lính phòng thành tạo thành đội tuần tra bất cú lúc nào để tránh xuất hiện cảnh tượng xôn xao bên trong, cũng có một số nha sai thường xuyên tới lôi thi thể đi, tập trung lại để hỏa táng.
Hôm qua Hàn Mạc yên lặng làm không ít chuyện, thậm chí cũng chưa thể tới Xuân Viện gặp Diễm Tuyết Cơ. Đêm qua hắn ngủ thật muộn, nhưng sáng nay lại dậy rất sớm, vẫn đưa ra mấy vạn cân lương thực cứu tế nạn dân như trước, lại ra khỏi thành, tới xem xét khu tập trung nhiều nạn dân nhất.
Bên ngoài khu nạn dân đã sớm an bài mấy chục nồi cháo lớn, lửa cháy bừng bừng. Tuy rằng không ít nồi, nhưng số lượng nạn nhaann càng nhiều, mấy chục nồi này phải nấu vài lần, mới đủ mỗi một nạn dân được chia nửa bát cháo. Vì gia tăng lượng cháo, trong cháo phải trộn lẫn rất nhiều rau dại.
Hàn Mạc xuống ngựa ở bên ngoài khu nạn dân, Tiếu Mộc cùng sáu bảy tên Ngự lâm quân đi theo phía sau, dẫm lên mặt đất lầy lội, xem xét kỹ động tĩnh khu nạn dân, nhìn cháo trong chén của nạn dân ít tới đáng thương, một chén cháo này phải chống đỡ một ngày.
Lương thực trong kho cũng không nhiều, tình hình thiên tai không có khả năng chấm dứt trong ba tới năm ngày, mặc dù quan viên công bộ đang trị thủy ở phía trước, nhưng khi nào nước lũ rút, khi nào lấp kín đê đập cũng chưa xác định, gạo trong kho đương nhiên không thể phát thoải mái. Toàn bộ lương thực Hộ bộ phái từ các quận khác tới đều không có động tĩnh, từ khi rời khỏi Yến Kinh, đến hôm nay đã là ngày thứ tám, ngoại trừ hơn ba mươi vạn cân lương thực Hàn Mạc vận chuyển từ trong kinh ra, không còn một hạt lương thực nào được chuyển đến.
Hàn Mạc không biết đến khi nào số lương thực này mới có thể chuyển đến, hiện giờ hắn chỉ có thể điều phối hợp lý số lương thực trong tay mình, tuy rằng mỗi ngày có một chút cháo đối với các nạn dân quả thật quá ít, nhưng ít nhất một chén cháo này có thể cam đoan mọi người không bị chết đói, nếu lúc này muốn được ăn no, đó ngược lại là một yêu cầu xa vời rồi.
- Đại nhân, ngài xem bên kia!
Tiếu Mộc ở một bên bỗng nhiên nói:
- Bên kia không ít người tụ tập, bọn họ đang làm cái gì vậy?
Hàn Mạc nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy ở một căn nhà gỗ nhỏ bên kia, cửa mở rộng, một đám dân chúng xanh xao vàng vọt uể oải đang xếp một hàng dài trước cửa, thậm chí có một số người ngồi chờ trên mặt đất lầ lội, cũng có người ôm con mình vừa dỗ vừa lo lắng chờ đợi.
Hàn Mạc rất kỳ quái nói:
- Phái một người đi xem, rốt cuộc là có chuyện gì!
Một gã Ngự lâm quân liền lĩnh mệnh nhanh chóng phi ngựa qua.
Ngự lâm quân đi vào huyện Tịch Xuân, bảo vệ lương thực là một nhiệm vụ, một nhiệm vụ khác là hỗ trợ quân phòng thành địa phương duy trì trật tự. Hàn Mạc đang lo lắng ở khu nạn dân có gian tế nước địch đánh trống reo hò bên trong, cổ động dân chúng phá rối thế cục đã rất bất ổn, làm cho náo động lớn hơn nữa.
Chỉ trong chốc lát, binh sĩ Ngự lâm quân trở về bẩm báo:
- Đại nhân, những nạn dân này đang chờ xem bệnh, trong phòng kia có thầy thuốc!
- Thầy thuốc?
Hàn Mạc ngẩn ra.
- Đúng vậy. Những nạn dân này nói, thầy thuốc này mỗi ngày đều xem bệnh cho bọn họ ở đây, không thu tiền chẩn đoán bệnh, còn đưa thuốc miễn phí, là thần tiên sống hạ phàm.
Binh lính trả lời:
- Bọn họ nói y thuật của thầy thuốc kia cực cao minh, không có bệnh nào hắn xem không ra!
Hàn Mạc và Tiếu Mộc liếc nhau, lộ ra nụ cười nói:
- Còn có nhân vật như vậy sao? Có hỏi ra người này là ai không?
Binh lính kia nói:
- Dường như… là một hòa thượng!
- Hòa thượng?
Hàn Mạc lại tò mò, bước nhanh hơn về phía căn nhà gỗ kia, hắn thật muốn nhìn một chút hòa thượng được xưng "thần tiên sống" này đến tột cùng là người như thế nào.
Tuy rằng đám nạn dân xếp hàng dài rất tự giác tuân thủ trật tự, nhưng trước nhà gỗ vẫn có hai gã nạn dân thân hình cao lớn đứng trông giữ, hiển nhiên chỉ đề phòng có người tự tiện tiến vào.
Chẳng qua hai người này nhìn thấy Hàn Mạc một thân khôi giáp,, tự nhiên không dám ngăn trở. Hàn Mạc cười tủm tỉm khoát tay, ra hiệu hai người tránh ra, hai người kia liếc nhau cũng không dám nhiều lời, để Hàn Mạc đi vào.
Hàn Mạc vừa mới tiến vào trong phòng, một mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt, hương vị này cũng không chỉ một, đó là hương vị của nhiều loại thảo dược đan xen lại, Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ thân thiên, trước khi xuyên qua, hắn tiếp xúc với dược phẩm, tự nhiên cũng tiếp xúc không ít với tài liệu nguyên thủy của dược phẩm.
Thậm chí hắn ngửi được hương vị các loại dược liệu cây quế, ngũ vị tử, cam thảo, hoàng kì, đảng sâm.
Trong phòng quả nhiên không phải rất rộng rãi, bên trái đặt một cái sọt bằng trúc, cạnh cái sọt có ba gã tiểu tăng đứng thành hình chữ thập. Bên phải cũng đặt một cái bàn dài nhỏ bằng gỗ, trên bàn có kim châm các loại công cụ trị liệu, mà sau cái bàn một gã hòa thượng râu bạc trắng ngồi xếp bằng, khí chất lãnh đạm, mặc tăng bào màu xám, chưa kịp bắt mạch cho một gã nạn dân quần áo lam lũ.
Khiến Hàn Mạc ngạc nhiên chính là, tai phải của hòa thượng này ánh vàng óng ánh rất bắt mắt, cũng cực kỳ lạ lùng, giống như lỗ tai này phủ một lớn vàng vậy.
Hàn Mạc không kìm nổi nắm chặt bàn tay phải của mình, ba ngón tay phải của mình cũng vàng óng ánh, chẳng qua màu sắc nhạt hơn lỗ tai hòa thượng một chút, sẽ không phải lão hòa thượng này xuyên qua tới chứ?
Hàn Mạc đi vào trong phòng, ngoại trừ người bệnh kia quay đầu nhìn hắn một cái, mấy hòa thượng lại đều bình tĩnh, không ai quay đầu liếc hắn.
Hắn đi đến bệnh cạnh cái sọt, tùy ý nhìn, chỉ thấy bên trong sọt quả nhiên là dược thảo, hắn cũng có thể nhận ra không ít, dược liệu quý báu không nhiều lắm, nhưng đều là dược liệu rất thực dụng.
- Lấy thuốc cho hắn theo đơn số năm!
Lão hòa thượng thu tay, ôn hòa phân phó.
Chỉ thấy một gã hòa thượng lập tức tiến lên, nhặt mấy vị thuốc, dùng giấy nhỏ bao lại đưa cho người bệnh nạn dân kia, dặn dò:
- Sắc thuốc bằng nước nóng, hai ngày là được!
Nạn dân kia nhận gói thuốc, thiên ân vạn tạ lui xuống.
Lúc này lão hòa thượng mới phân phó:
- Thông Hưu, để bọn họ chờ một lát, ba người các ngươi ra ngoài trước!
Ba gã hòa thượng cũng không hỏi nhiều, cùng thi lễ hình chữ thập rồi lui xuống, thậm chí thuận tay đóng cửa, chẳng qua ánh sáng tiến vào từ mấy cửa sổ mở, căn phòng cũng không quá tối.
- Quấy rầy đại sư!
Hàn Mạc cũng thi lễ hình chữ thập, lão hòa thượng này phổ độ chúng sinh, khám bệnh cho thuốc miễn phí, Hàn Mạc sinh ra một chút kính ý. Lúc này, những thầy thuốc trong thành khám và chữa bệnh giá cả không cao là chuyện tốt, nhưng chớ có nghĩ bọn họ sẽ ra ngoài thành khám bệnh đưa thuốc miễn phí.
Lão hòa thượng ôn nhìn Hàn Mạc, giọng nói bình tĩnh:
- Thí chủ muốn xem bệnh?
- Cũng không phải!
Hàn Mạc nói:
- Chỉ có điều tò mò, cho nên… !
- Hóa ra là tò mò.
Trong mắt lão hòa thượng lộ ra ý cười:
- Thí chủ thật sự không bệnh sao?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Đại sư có tuệ nhãn bồ đề, chẳng lẽ nhìn thấy cái gì?
Lão hòa thượng khẽ mỉm cười, hai tay tạo thành chữ thập:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Bần tăng thấy, thí chủ biết rõ phòng này dùng để chẩn bệnh, lại vẫn tiền vào, mặc dù thân thể không có việc gì, nhưng trong lòng chuyện!
Hàn Mạc đi đến bên bàn nhỏ, cũng khoanh chân ngồi đối diện lão hòa thượng, thi lễ hình chữ thập, mang theo vẻ cung kính nói:
- Xin hỏi pháp danh đại sư?
- Cùng chư huyền biện, nhược nhất hào trí vu thái hư! Kiệt thế xu ky, tự nhất tích đầu nhập cự hác!
Lão hòa thượng thấp giọng nói:
- Bần tăng Huyền Cơ!
- Huyền Cơ?
Vẻ mặt Hàn Mạc nghiêm nghị:
- Huyền Cơ này có giống gì Huyền Cơ kia?
- Huyền Cơ tức là Huyền Cơ, cùng trời cuối đất, vạn chúng sinh linh, chỗ nào cũng có huyền cơ.
Lão hòa thượng Huyền Cơ chậm rãi nói:
- Huyền cơ, tức tìm hiểu đạo lý!
- Ta biết huyền cơ là đạo lý không thể nói ra miệng.
Hàn Mạc chăm chú nhìn Huyền Cơ hòa thượng, nghiêm mặt nói:
- Đại sư đã là người xuất gia, chẳng lẽ vẫn không thể nói huyền cơ cho người ngoài sao?
- Tuy là người xuất gia, lại vẫn ở trong hồng trần, ăn ngũ cốc, tất nhiên có chỗ không thể nói. Phật ta cũng viết: không thể nói, không thể nói!
Huyền Cơ nói lời sắc bén, chậm rãi nói:
- Thí chủ tiến vào phòng này, lại có thể nói huyền cơ gì?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Như lời đại sư, huyền cơ chỉ có thể tìm hiểu, không thể nói!
Huyền Cơ hòa thượng hơi hơi cúi đầu: Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Thí chủ có thể hiểu, bần tăng rất an ủi!
- Lại không biết ngoại trừ huyền cơ không thể nói, đại sư có lời gì dạy bảo hay không?
Huyền Cơ trầm ngâm một lát, tạo thành chữ thập nói:
- Bần tăng lúc này, có thể cứu được mười người trăm người, mà thí chủ lúc này, chỉ cần tìm hiểu huyền cơ trong đó, lại có thể cứu được ngàn người vạn người. Cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, cứu vạn người tất có thể thuận theo thiên đạo!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút nói:
- Đại sư là cao tăng phật môn, lại tự hào Huyền Cơ, đệ tử ngu dốt, có thể chỉ điểm sai lầm hay không. Huyền Cơ giác ngộ ở nơi nào?
- Huyền cơ thế nhân, đúng là lòng người!
Huyền Cơ hòa thượng dịu dàng:
- Muốn được lòng người, tất diệt ma tâm, cái gọi là "Ma", thí chủ có hiểu hay không?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ma đạo cao cường, diệt ma như nào? Đại sư là người trong phật đạo, vì sao không làm sư tử hống, trừ ma vệ đạo?
- Đây vẫn là huyền cơ, không thể nói!
Hàn Mạc đứng dậy, hơi thi lễ nói:
- Đệ tử thay nạn dân cảm tạ tấm lòng từ bi của đại sư, khám bệnh cho dược, đây là trái tim của bồ đề!
- Phật vốn độ người, vì sao nói cảm ơn?
Huyền Cơ tạo thành chữ thập nói:
- Bồ đề tốt bụng, chỉ để chứng phật đạo mà thôi. Hàn thí chủ, phật ta nói gốc rễ, tìm rễ tất được nguồn, không được rễ, sẽ chẳng được lòng người!
Hàn Mạc cười nói:
- Hóa ra đại sư biết ta là ai!
Huyền Cơ mỉm cười nói:
- Chỉ vì lòng của ta không trần thế.
- Không trần thế? Huyền cơ?
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Đệ tử cáo lui trước, xin đại sư tiếp tục thi triển diệu thủ, cứu được sinh linh, sau này đệ tự sẽ lại tới thỉnh giáo!
- Được, ngài đi!
Huyền Cơ nói.
Hàn Mạc thi lễ, lúc này mới xoay người đi ra cửa, mở cửa đi thẳng ra, đám người Tiếu Mộc bên ngoài hơi nghi hoặc, không biết Hàn Mạc và hòa thượng kia đóng cửa nói gì bên trong.
Huyền Cơ hòa thượng nói lời sắc bén, nhưng Hàn Mạc có thể lĩnh ngộ được, thật ra ý tứ trong lời lão hòa thượng nói rất rõ ràng, đó là khuyên bảo Hàn Mạc, nếu muốn được lòng dân, nên loại trừ ác bá dân chúng coi là cái đinh trong mắt, ác bá này, đương nhiên là chỉ đám người Hạ Học Chi.
Hàn Mạc rất hiếu kỳ đối với hòa thượng Huyền Cơ kỳ quái này.
Lúc này Tiếu Mộc đã tới chào, thấp giọng nói:
- Đại nhân, hòa thượng kia pháp danh Huyền Cơ, là hòa thượng ở một chùa miếu chỗ Nam Giao. Chùa miếu kia từng chỉ là một chùa miếu rách nát, mấy năm trước hòa thượng này tới đó nghỉ lại, nghe nói hiện giờ trong miếu có hơn mười hòa thượng theo hắn học pháp, chẳng qua chỗ đó cách xa thị trấn, hương khói cũng không nhiều. Lúc này tới đây khám bệnh từ thiện, ngay từ đầu mọi người cũng không tin y thuật của hắn, chẳng qua sau khi bọn họ thật sự chữa khỏi vài người, tên tuổi người này nổi lên, mỗi ngày đều chữa bệnh cho thuốc từ thiện miễn phí ở đây.
- Dân chúng cũng khen y thuật của hắn?
- Vâng. Hòa thượng này xem bệnh cực nhanh, trong chốc lát có thể nói ra nguyên nhân mắc bệnh, hơn lữa còn phối thuốc cho người bệnh, chưa từng nhìn sai, hiện giờ nơi này đều xưng hắn là thần tiên sống.
Tiếu Mộc thấp giọng nói:
- Hòa thượng này mỗi ngày mặt trời mọc liền đến, tới nửa đêm mới rời khỏi, nạn dân nơi này đều rất tôn kính hắn!
Hàn Mạc hơi suy nghĩ, chứng bệnh có trăm dạng, Huyền Cơ hòa thượng này có thể nhanh chóng nhìn ra nguyên nhân thậm chí phối chế phương thuốc, tay nghề y thuật quả nhiên là khó lường.
Đối với lai lịch của hòa thượng, Hàn Mạc càng có hứng thú.