Chương 4: Bồi phòng nha hoàn

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Bồi phòng nha hoàn tại Yên quốc cùng bồi phòng nha hoàn thông thường trên ý nghĩa là có khác biệt. Ở cái thể chế này đại quan quý nhân hay đệ tử danh môn vọng tộc sau khi thành niên trong phòng cũng đều sẽ an bài một thiếu nữ làm bồi phòng nha hoàn, mục đích là để phục vụ chủ nhân ban đêm, tỷ như chủ nhân ban đêm đói khát hay thậm chí là đại tiểu tiện, bồi phòng nha hoàn đều phải phục vụ. Đương nhiên bao gồm cả khi chủ nhân muốn cùng nha hoàn phát sinh quan hệ, mặc dù điều này không quang minh chính đại công khai nhưng cũng là do thế gia đại tộc làm mãi thành quen.

Khi Hàn Mạc đủ mười sáu tuổi vị thành niên, Hàn phu nhân đã muốn sắp xếp cho hắn một danh bồi phòng nha hoàn, nhưng Hàn Mạc lại thấy đó là sự tình rất không nhân đạo. Tuy hắn cũng không ngại cùng nữ nhân cùng ngủ một phòng, nhưng hắn cũng hiểu rõ vận mệnh sau này của bồi phòng nha hoàn, một khi đã làm bồi phòng nha hoàn thì dân gian sẽ có thành kiến là nha hoàn đã bị chủ nhân điếm ô (chứ chả lẽ mèo chê mỡ), sau này muốn lấy được một người chồng tốt cơ hồ là không có khả năng, may ra còn được thu làm thiếp thất nếu không chỉ có thể vĩnh viễn làm thiếp thân nha hoàn cho đến chết.

Hàn Mạc không muốn vì chính mình mà hủy đi tương lai của một thiếu nữ nên lúc đó đã một mực cự tuyệt, thậm chí còn đem nha hoàn mà Hàn phu nhân mạnh mẽ an bài tới đuổi ra. Sau cùng Hàn phủ cũng hết cách nên đành chịu bỏ qua chuyện này. Không nghĩ tới chuyện qua đã lâu mà Hàn Chính Càn hôm nay lại vì loại chuyện mà thường chỉ có cha mẹ quản con cái này tự thân gọi tới chính mình, thậm chí còn đã sắp xếp sẵn người.

"Đại gia gia, việc này. . . Tôn nhi thật là không muốn mà!" Hàn Mạc cẩn thận quan sát Hàn Chính Càn, nhìn mặt hắn để lựa lời mà nói, thấy sau khi bản thân thốt ra lời này thì lông mày Hàn Chính Càn hơi hơi nhăn lại, có chút không vui, vội nói tiếp: "Chẳng qua nếu Đại gia gia đã tự thân an bài, Tôn nhi xin đồng ý là được."

Hàn Mạc tâm lý biết rõ Hàn Chính Càn nếu đã có ý tứ này, thậm chí ngay cả người cũng đã chọn sẵn luôn thì bản thân dù phản đối cỡ nào cũng không ăn thua nổi. Hàn Chính Càn tại Hàn tộc có quyền uy chí cao vô thượng, ai cũng không dám trái ý, ngay cả cha mình tại trước mặt Hàn Chính Càn cũng phải một dạ hai vâng, bản thân mình gan có to bằng trời cũng không dám dễ dàng vuốt râu cọp.

Nếu đã như thế còn không bằng đồng ý trước cái đã, coi như là lựa gió mà bẻ măng đi thôi, mà chả phải đã nói cái bồi phòng nha hoàn nọ không phải tuổi tác khá lớn sao, chắc cũng đã gả chồng, cũng không cần lo lắng sau này không gả cho ai được.

Trên mặt Hàn Chính Càn lộ ra ý cười hiếm có, nói: "Tiểu Ngũ a, ngươi ngược lại là cơ trí. Chẳng qua chuyện bồi phòng nha hoàn lần này ta còn có vài câu dặn dò, ngươi trăm ngàn không thể vi phạm, nếu không ta liền mang gia pháp ra làm việc!"

"Xin Đại gia gia dặn dò!"

Hàn Chính Càn hơi trầm ngâm, cuối cùng nói: "Nàng tuy là bồi phòng nha hoàn ta tìm cho ngươi, nhưng ngươi lại không thể đối xử với nàng như bồi phòng nha hoàn bình thường, không những không thể đối xử như nha hoàn với nàng mà còn phải đối với nàng tôn trọng có lễ. . . Nga, cứ coi như nàng là tỷ tỷ của ngươi đi sao."

Hàn Mạc sửng sốt, vô cùng nghi hoặc nhìn Hàn Chính Càn, rất không rõ ràng vì sao lại có kiểu dặn dò này.

Đại tông chủ đến cùng là tìm bồi phòng nha hoàn hay là tìm tỷ tỷ cho mình đây? Nhưng Hàn Chính Càn nếu đã dặn dò như vậy, Hàn Mạc tự nhiên sẽ không phản bác, cung cung kính kính nói: "Tôn nhi đã rõ."

"Ngoài ra, sau khi nàng tới, hậu hoa viên kia của ngươi sẽ không thể cho người hầu khác đi vào, cũng không thể để lộ việc ngươi có bồi phòng nha hoàn, việc này trăm ngàn lần không thể truyền ra ngoài, nếu phát hiện ra có người hầu nào khác biết việc này. . . ngươi phải báo cho ta ngay lập tức, nhớ lấy nhớ lấy!"

"Vâng!"

Hàn Chính Càn thần sắc ngưng trọng, thanh âm thậm chí có chút uy nghiêm: "Cuối cùng ngươi phải nhớ cho kỹ, sau khi nàng tới, một khi nàng gặp phải bất kì… nguy hiểm gì, ngươi cho dù liều mạng của mình cũng phải bảo vệ nàng bình an vô sự."

Hàn Mạc đầy bụng nghi hoặc, nhịn không được liếc Hàn Chính Càn một cái, nhưng lập tức gật đầu nói: "Tôn nhi nhớ kỹ, dốc toàn lực bảo về an toàn của nàng."

Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: "Tiểu Ngũ, lời Đại gia gia hôm nay cùng ngươi nói, ngươi không thể cùng bất kỳ ai nói lại, việc này cha mẹ ngươi cũng hiểu rõ cho nên ngày thường bọn họ cũng sẽ không đề cập tới. Vài câu dặn dò này của ta ngươi phải nhớ kỹ trong lòng, nếu xảy ra sơ sót gì Hàn gia ta chỉ sợ đại họa lâm đầu, ngươi rõ rồi chứ!"

Hàn Mạc muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng hắn hiểu nếu chuyện mình nên biết thì kể cả không hỏi Hàn Chính Càn cũng sẽ nói cho mình, ngược lại chuyện mình không nên biết, cho dù hỏi rã cổ họng cũng sẽ không nghe được đến bất kỳ đáp án nào cả.

Hắn hiện tại vô cùng tò mò, cái bồi phòng nha hoàn được sắp xếp cho mình này đến cùng là thần thánh phương nào, lại có thể quan hệ tới sinh tử tồn vong của cả Hàn gia.

"Ân, ngươi đi đi." Hàn Chính Càn vẫy vẫy tay, ý bảo Hàn Mạc lui xuống, còn hắn lại lần nữa nhấc lên bút lông chuẩn bị tiếp tục viết, nhưng khi Hàn Mạc thỉnh an xong chuẩn bị lui xuống, hắn đột nhiên nói: "Đúng rồi, 'Hắc báo' kia của ngươi còn cần thêm người không?"

"A!" Hàn Mạc cả kinh.

'Hắc báo' chính là chỉ mười người bao gồm cả Hàn Thanh bên trong, tổ chức này là Hàn Mạc từ khi còn rất nhỏ đã bắt đầu dựa vào ký ức của kiếp trước huấn luyện ra một nhóm cùng loại với một tiểu đội bộ đội đặc công. Mỗi một người trong đó đều tinh thông cách đấu thuật (võ thuật cận thân chiến đấu) trong quân đội, càng nhuần nhuyễn hơn về mặt theo dõi cùng với thăm dò tình báo. Đây là kiệt tác đắc ý của Hàn Mạc, nhưng là tới nay vẫn cực kỳ bí ẩn, ngay cả Hàn Huyền Xương cũng không biết có một tổ chức kiểu này tồn tại, người ngoài nhìn vào chẳng qua chỉ cho là một đám bạn bè đàn đúm chơi bời của hắn mà thôi.

Hàn Chính Càn đột nhiên kêu ra danh tự "Hắc báo" khiến Hàn Mạc trước nay vốn tự cho là bản thân làm việc rất bí ẩn cả kinh.

"Nếu thiếu người cứ nói với ta, ta cấp cho ngươi mấy tên biết nghe lời." Hàn Chính Càn mang theo một tia ý cười nhàn nhạt nói.

Hàn Mạc kiên trì nói: "Binh quý tinh chứ không cần nhiều, có mấy người bọn họ đã đủ!"

Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, vung tay tỏ ý để Hàn Mạc lui xuống.

. . .

. . .

Thanh lại phủ, phía sau Đông viện có vài mái đình thanh nhã, một bên là rừng cây xanh tươi, không khí thanh xuân dạt dào, mà một bên là một cái hồ nhỏ, một đàn ngỗng trắng nhởn nhơ vui đùa tắm táp ánh trăng.

Bữa tối của Hàn Mạc được dọn tại một căn đình bát giác lớn nhất trong đó, bốn góc đình có nha hoàn nâng lồng đèn đem cả căn đình chiếu sáng rõ.

Ngồi nơi đây có phụ thân Hàn Huyền Xương của Hàn Mạc, bên phải Hàn Huyền Xương là mẫu thân ở thế giới này của Hàn Mạc - Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân năm nay gần bốn mươi, nhưng là dung nhan bảo dưỡng cực tốt, làn da trắng nhẵn bóng loáng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp toát ra một cỗ khí chất ung dung quý phái, đôi mắt nàng tràn ngập sức sống giống Hàn Mạc, thậm chí vẫn còn mang theo cả vài nét nghịch ngợm, trên mặt nàng lúc này nở nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng khẽ nhếch tựa như một thiếu nữ tinh nghịch.

Bên trái Hàn Huyền Xương còn có một phụ nhân xinh đẹp tuổi chừng ba mươi ba ba mươi tư, quyến rũ động lòng người, vóc người phong mãn, mắt đẹp tựa làn thu thủy, mày thắm rủ nét xuân sơn. Một bên khác của nàng lại ngồi một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, thanh tú nao lòng, đôi mắt trong vắt như nước giống hệt phụ nhân xinh đẹp nọ.

Phụ nhân xinh đẹp này chính là thiếp của Hàn Huyền Xương, khuê danh Tô Ngọc Bích, người trong phủ đều gọi nàng là "Bích di nương", mà thiếu nữ chính là con gái một của Bích di nương, em cùng cha khác mẹ của Hàn Mạc - Hàn Thấm.

Lúc này Hàn Mạc ngồi đối diện Bích di nương.

Hàn phu nhân khi mười bảy tuổi được gả cho Hàn Huyền Xương, gả qua hai năm không hiểu sao lại một mực không hoài thai nên Hàn Huyền Xương mới nạp Bích di nương làm thiếp. Nào ngờ Bích di nương được gả vào không đến mấy tháng thì Hàn phu nhân lại mang bầu Hàn Mạc, mà Bích di nương vốn được lấy về để mang nhiệm vụ truyền tông nối dòng nhưng cũng phải gần hai năm sau mới mang thai Hàn Thấm, có thể nói đây cũng là một việc khá cổ quái.

Vốn theo lễ nghi thì phận làm thiếp không có khả năng cùng chính thê ngồi chung bàn dùng cơm, nhưng Hàn phu nhân tính tình lương thiện, ngày thường cùng Bích di nương ở chung tình cảm giống như tỷ muội, cho nên lúc dùng cơm Bích di nương cũng không giống những thiếp thất nhà khác phải đứng ở một bên chăm chăm phục vụ mà có thể cùng ngồi ăn chung.

Hàn Huyền Xương đối với những... chuyện này trước nay đều không quản, Hàn phu nhân đã muốn vậy, hắn cũng không nói nhiều làm gì.

Hàn Huyền Xương vừa vặn bốn mươi tuổi, chính là đang độ tráng niên khỏe mạnh, hắn thân là Thanh lại ti nên tuy đã trung niên nhưng tướng mạo lại cực kỳ tuấn nhã, phong độ ngời ngời, xứng là rồng phụng trong loài người.

Hàn phu nhân cười hì hì liếc Hàn Mạc một cái, nhẹ giọng hỏi: "Mạc nhi, cái kính râm gì gì đó lần trước con nói với mẹ vẫn chưa làm xong à? Làm sao mãi không thấy con mang qua?"

Hàn Huyền Xương nhíu lông mày, hỏi: "Kính râm là cái gì?"

"Lão gia a, con chúng ta từ nhỏ vốn thông minh, ngươi phải biết chứ." Hàn phu nhân hứng thú lên, cười hì hì nói: "Hai ngày trước con nó hứa làm cho thiếp một đồ vật để che chắn tròng mắt, có cái này là có thể nhìn thẳng vào mặt trời mà không sợ lóa mắt, Mạc nhi gọi cái đó là kính râm. Khi nào con nó làm xong, hai chúng ta cùng chơi nhé!"

Bích di nương ôn nhu nói: "Mạc nhi từ nhỏ vốn thông tuệ hơn người, cái kính râm này xem ra phải là đồ vật cực tốt."

"Đúng a đúng a!" Hàn phu nhân lia lịa gật đầu, nhìn con trai mình cười nói: "Bích muội muội, tới khi đó ta với muội cùng chơi a."

Hàn Huyền Xương dở khóc dở cười, nói: "Phu nhân, những... cái thứ quỷ quái kia của nó lại có cái nào hữu dụng đâu." Hắn lại trừng mắt nhìn Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng: "Chơi bời lêu lổng!"

"Lão gia, đó là để chơi cho vui, chàng vì sao lại trách móc Mạc nhi?" Hàn phu nhân lườm Hàn Huyền Xương, sau đó hướng Hàn Mạc cười nói: "Mạc nhi, đừng sợ, có mẹ chống lưng cho con, cha con không dám làm gì đâu."

Hàn Mạc hì hì cười, gật đầu lia lịa.

Hàn phu nhân nuông chiều sủng ái Hàn Mạc cho nên Hàn Mạc tại cái thời đại này cũng hưởng thụ được đầy đủ tình yêu thương của mẹ. Bởi vậy lâu nay hắn cũng có dựa vào ký ức của kiếp trước thỉnh thoảng làm ra một vài thứ hiếm lạ cổ quái để làm vui lòng bà mẹ tinh nghịch này của mình.

Hàn Huyền Xương vốn biết phu nhân mình khi còn là thiếu nữ đã chua ngoa tinh nghịch, tới khi được gả về thì tính tình cũng không thay đổi, mà hắn cũng yêu thương che chở nàng, tịnh không có trách cứ gì về tính tình này của Hàn phu nhân. Cho nên về nhà chồng sắp được hai mươi năm mà tính tình Hàn phu nhân tịnh chưa thay đổi quá nhiều, nội tâm có đôi lúc hoàn toàn giống y như một cô nương tinh nghịch chua ngoa, nàng đã nói là để chơi cho vui nên Hàn Huyền Xương cũng lại không hỏi thêm nhiều, cả nhà đợi đến khi thức ăn mang lên đủ liền bắt đầu dùng cơm.

"Ca ca, mấy cái... truyện xưa huynh kể trước kia nay muội đã có thể nhớ hết rồi a." Hàn Thấm lại gần Hàn Mạc nhẹ giọng nói: "Huynh lại kể thêm cho ta mấy cái truyện xưa nữa đi."

Hàn Mạc khà khà cười nói: "Ừ vài hôm nữa lại kể cho muội mấy cái nữa. Tiểu muội, mà lá gan muội cũng thật là lớn nha, ngay cả dạng truyện xưa cỡ "Liêu Trai" cũng còn không sợ, lòng khâm phục của ca ca đối với muội thật là giống như nước sông cuồn cuộn dâng trào không đỡ nổi a!"

Hàn Thấm cười khanh khách nói: "Huynh toàn nói ba hoa, những... hồ tiên kia đều là người tốt, có cái gì mà sợ chứ."

Hàn Huyền Xương ho khan một tiếng, nói: "Ăn cơm ăn cơm, lúc ăn cơm sao có thể nói chuyện nhiều như vậy chứ." Sắc mặt hắn hơi hơi có chút không dễ nhìn, hung hăng trừng mắt với Hàn Mạc, sau đó hướng Hàn Thấm nói: "Thấm nhi, đừng có coi trọng những... cái loại truyện vớ va vớ vẩn kia nữa, mẹ con dạy con "Tố Nữ kinh", con nên học cho kỹ? Còn có thêu thùa may vá, con đều phải học cho tốt, làm gì có thời gian rảnh mà đi xem những... loại truyện vô ích kia chứ."

Hàn Thấm hơi mím miệng, rất là ủy khuất.

Hàn phu nhân lại lườm Hàn Huyền Xương một cái, nói: "Chắc hôm nay lại bị người ngoài làm tức khí nên về nhà giận cá chém thớt lên đầu bọn nhỏ chứ gì? Hôm trước chính chàng nghe được mấy chuyện này cũng thấy mới mẻ thú vị kia mà?"

Hàn Huyền Xương thở dài một cái, cúi đầu ăn cơm, tịnh không phản bác.

Bích di nương vội vàng nói: "Thấm nhi, mau ăn cơm, ăn cơm xong mẹ lại dạy con thêu thùa."

Hàn Huyền Xương chỉ ăn gần nửa bát cơm, liền buông bát đũa, hướng Hàn Mạc nói: "Mạc nhi, một tháng sau, Trấn phủ quân sẽ có đợt đi tuần biển, con cũng cùng theo đi tôi luyện một phen đi, nam nhân Hàn gia ta sớm muộn cũng phải đi lại trên biển mà thôi."

"Vâng, thưa cha!" Hàn Mạc gật đầu ứng nói.

Loại tuần biển này nói cho dễ nghe một chút là ra biển tuần tra, chấn nhiếp một vài băng cướp biển, nói không dễ nghe một chút thì lại là vác mấy cái chiến thuyền đi sâu một chút vào Đông Hải dạo quanh vài vòng, sau đó khi trở lại báo lên triều đình thì sẽ viết tấu đại loại kiểu như "Cướp biển hoành hành hung hãn, Trấn phủ quân ra biển dẹp an, đã khiến cướp biển tổn thất thảm thiết nhưng bọn cướp lại càng liều chết hung hãn tụ tập các băng lại với nhau, càng ngày càng hoành hành hung dữ hơn trên biển"… vân vân, trên thực tế là tìm cớ đòi quân phí từ triều đình.

Hàn Huyền Đạo hiện tại Yên kinh cũng là một trong các Nội các đại thần, lại thân là Hộ bộ thượng thư, do đó hoàn toàn có năng lực tại trên triều lựa lời báo cáo, sau đó kiếm ra một đống bạc về để tăng cường quân bị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đám cướp biển này tung hoành đã gần trăm năm, lấy thực lực của Đông Hải Trấn phủ quân nếu dốc sức đả kích sợ rằng từ vài chục năm trước đã quét sạch bọn chúng. Chẳng qua nuôi cướp cường quân cũng là chuyện bình thường trong chính trị các triều đại, bởi nếu thật sự đem đám cướp biển quét sạch thì ngay sau đó chỉ sợ sẽ đến lượt Đông Hải Trấn phủ quân bị giải thể. Hàn gia còn chưa ngu tới mức phạm phải sai lầm này.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]