"Vợ à, người mà chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân muốn mời chắc chắn không phải là Hứa Bích Uyên, giờ cô ta đắc ý bao nhiêu thì đến lúc đó sẽ mất mặt bấy nhiêu." Lâm Thanh Diện an ủi.
"Dù người được mời là ai thì chắc chắn cũng không phải là tôi, thôi đừng nói đến chuyện này nữa, phiền lắm." Hứa Bích Hoài đáp lại.
Thấy cô nói vậy, Lâm Thanh Diện cũng không nói tiếp nữa, anh nghĩ, đợi đến ngày triển lãm thì sẽ tặng cho Hứa Bích Hoài một niềm vui bất ngờ.
"Ôi, sợi dây chuyền này đẹp thật." Lúc Lâm Thanh Diện đang trải nệm lên sàn, đột nhiên Hứa Bích Hoài lại thốt lên một câu.
Lâm Thanh Diện cũng thấy ngạc nhiên, anh bèn đến gần liếc nhìn thử, trên điện thoại của Hứa Bích Hoài là hình ảnh của một sợi dây chuyền được chế tác tuyệt đẹp, tên của nó là ‘Trái tim thần Venus’, ngày mai nó cũng sẽ được mang đi bán đấu giá.
Lâm Thanh Diện hơi động lòng, anh định vào ngày triển lãm đồ cổ đó sẽ tổ chức một sân khấu lãng mạn cho Hứa Bích Hoài, cảm ơn cô vì ba năm vừa qua, nhưng giờ nhìn lại hình như còn thiếu một món quà.
"Sợi dây chuyền này đẹp quá, em thích không?" Lâm Thanh Diện dò hỏi.
Hứa Bích Hoài có vẻ bất đắc dĩ, đáp lời: "Có người phụ nữ nào mà không thích một vật như thế chứ, chỉ có điều sợi dây này đắt quá, giá khởi điểm đã 30 tỉ rồi, sao tôi dám hy vọng xa vời như thế được."
"Thật ra có lúc mơ xa một chút cũng không phải là không được." Lâm Thanh Diện nói tiếp.
Hứa Bích Hoài quay lại lườm anh một cái rồi mở lời: "Sao dám mơ xa đây? Chờ anh tặng cho tôi hả? Đừng nói mấy thứ hão huyền này nữa, ngủ thôi nào."
Nói xong, Hứa Bích Hoài tắt điện thoại đi, nghiêng người nằm xuống giường, đi ngủ.
Lâm Thanh Diện nhếch môi nở nụ cười, trong lòng anh quyết định, anh sẽ giành lấy sợi dây Trái tim thần Venus này, tặng cho Hứa Bích Hoài.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Bích Hoài phải đi chuẩn bị cho buổi triển lãm, Lâm Thanh Diện cũng đi theo đến trung tâm Hồng Thành, sợi dây chuyền Trái tim thần Venus sẽ được tiến hành bán đấu giá ở buổi đấu giá diễn ra tại nơi này.
Lâm Thanh Diện đi sang bên đường mua một cái mũ lưỡi trai, chỉnh lại áo quần của mình, cố gắng để những người khác không thể nhận ra anh là ai.
Không bao lâu sau, bên sàn đấu giá đằng kia đã có không ít xe sang đỗ, những người tới tham gia buổi đấu giá lần này không giàu sang thì cũng cao quý, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, chỉ có một mình Lâm Thanh Diện mặc đồ rẻ tiền, quả thực không hợp với hoàn cảnh.
Anh đi tới lối vào buổi đấu giá, có mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen đang kiểm tra những người vào tham dự.
Lâm Thanh Diện đi thẳng qua lối vào, đúng lúc đó có hai người trực tiếp ngăn anh lại.
"Đi sang bên kia nhặt rác đi, chỗ chúng tôi đang tổ chức một buổi đấu giá cao cấp ở đây, cậu không nhìn xem thử mình mặc cái gì, tưởng chỗ nào mình cũng vào được hả?" Một người đàn ông trong đó nói với Lâm Thanh Diện.
Anh liếc mắt nhìn anh ta, mở lời: "Tôi tới tham gia buổi đấu giá."
Hai người kia nghe xong thì thoáng sững sờ, sau đó thì bật cười ha hả.
"Cậu tưởng bọn tôi mù hay sao? Nhìn bản thân mình xem, giá trị áo quần trên người cậu cộng lại chỉ e không quá được 300 ngàn ấy chứ? Bất cứ đồ vật nào ở đây cũng đều giá cả mấy trăm triệu, mấy tỷ đồng, cậu nghĩ cậu mua nổi hay sao?"
"Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều với cái loại ngu ngốc này nữa, nhanh đuổi hắn đi đi, đừng để ảnh hưởng đến những vị khách khác." Một người khác lại nói.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc trang phục gợi cảm, quyến rũ đi về phía bên này, cô ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Hai người này thấy vậy thì vội vã cung kính cúi chào, một người trong số họ đáp lời: "Chị Hồng, cái tên nhặt rác này muốn vào buổi đấu giá, bị chúng tôi ngăn lại, chúng tôi đuổi rồi mà hắn không chịu đi."
Người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia quan sát Lâm Thanh Diện, cô ta cũng bật cười nhạo thành tiếng, nghĩ thầm, thời nay có nhiều người không biết tự lượng sức của mình nhỉ.
Nhưng mà cô ta không đuổi Lâm Thanh Diện đi mà lại nói: "Nếu muốn tham gia vào buổi đấu giá của chúng tôi thì phải đảm bảo tiêu chuẩn tối thiểu, nếu giá trị bản thân dưới 30 tỷ thì không được vào đây, anh còn muốn đi vào nữa không?"
Lâm Thanh Diện rút tấm thẻ đen của ngân hàng Thế Giới ra, đưa cho người được gọi là chị Hồng, nói: "Cô có thể kiểm tra số tiền trong thẻ này, nếu như thấp hơn 30 tỷ thì tôi sẽ đi ngay."
Chị Hồng thấy thái độ đáp trả của Lâm Thanh Diện như vậy thì bĩu môi nói: "Nếu vậy thì tôi sẽ dẫn anh đi kiểm tra tài sản thử, nhưng mà tôi nói cho anh biết, nếu anh dám lừa đảo làm lãng phí thời gian của chúng tôi, nhân viên ở đây không phải là ngồi không đâu."
Lâm Thanh Diện nhún vai một cái, tỏ ý không sao.
Lúc này, chị Hồng mới dẫn Lâm Thanh Diện đến phòng kiểm tra tài sản ở bên cạnh, trong lòng cô ta còn nghĩ, đợi lát nữa nếu kiểm tra được trong tấm thẻ này không có tiền, cô sẽ gọi người đến đánh cho tên này một trận.
Đi vào căn phòng ở cạnh bên, chị Hồng đưa thẻ của Lâm Thanh Diện cho nhân viên, bảo người kia kiểm tra thử hạn mức của tấm thẻ.
Sau đó cô ta mới liếc nhìn Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, sau khi nhìn kỹ áo quần mà anh mặc, vẻ mặt cô ta tỏ rõ vẻ chê bôi.
"Nói thật, tôi không thể hiểu nổi, mấy loại ruồi bọ như anh sao lại thích tinh tướng thế nhỉ, biết rõ mình sẽ bị vạch trần mà cứ muốn mặt dày ra vẻ, không hiểu mấy người làm thế để làm cái gì nữa?" Chị Hồng mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện cười cười nhìn cô ta, anh đáp: "Tôi không tinh tướng, mấy người yêu cầu đạt mức thấp nhất mới được vào cửa, tôi để cho mấy người kiểm tra hạn mức thẻ, chẳng lẽ không đúng hay sao?"
"Thôi, đừng có phồng má giả người mập nữa, trong thẻ của anh đừng nói là có 30 tỷ, có 30 triệu thôi tôi cũng sẵn sàng viết ngược tên của mình luôn." Chị Hồng thề thốt.
Lâm Thanh Diện cảm thấy người này quá nhàm chán cho nên không thèm quan tâm cô ta nữa.
"Nhập mật khẩu." Nhân viên nọ nói với Lâm Thanh Diện.
Anh nhập mật khẩu xong thì chờ nhân viên báo kết quả.
Rất nhanh sau đó, người nọ đã nhận được hạn mức thẻ ngân hàng của Lâm Thanh Diện, cái miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Chị Hồng nhìn thấy phản ứng của người kia thì vội vàng mở miệng: "Cô làm sao vậy? Tiền trong thẻ ít quá làm cô hoảng sợ à?"
"Ba... ba mươi... ba mươi..." Nhân viên kiểm tra lắp bắp đáp.
Chị Hồng trừng cô ta một cái rồi nói tiếp: "Mẹ nó, ba mươi ngàn mà cũng khiến cho cô sốc đến mức này ạ, cô chưa từng thấy tiền hay sao chứ?"
Sau đó, chị Hồng đang định gọi mấy người bảo vệ trật tự ở đây tới, bảo họ đánh cho Lâm Thanh Diện một trận.
Đúng lúc này, nhân viên nọ vội vàng thốt lên: "Không phải ba mươi ngàn!
"Thế là bao nhiêu? Một cái thẻ rách mà cô còn ấp úng gì chứ?" Chị Hồng hơi mất kiên nhẫn.
Nhân viên nọ hít sâu một hơi rồi mới đáp:
"Ba mươi ngàn tỉ! Trong thẻ này có ba mươi ngàn tỉ!"