Sáu người này đúng là sáu người vệ sĩ của Phùng Diệc Thần, hôm nay lúc Phùng Diệc Thần đến đón Lâm Thanh Diện thì đã sắp xếp sáu người trốn ở xung quanh.
Lúc ba người Hứa Bích Hoài ra ngoài dạo phố thì sáu người này vẫn luôn theo sau, lúc cô bé kia dụ Hứa Bích Hoài đến hẻm nhỏ thì sáu người đó cũng đã chú ý đến nhóm Hắc Đao.
Chỉ là lúc đó bọn họ không biết Hắc Đao đang định làm gì, cho nên cũng chỉ âm thầm quan sát.
Bây giờ nghe Hắc Đao nói rằng có người bỏ tiền thuê họ đến, sáu người này cũng biết được mục đích của Hắc Đao cho nên lập tức bước ra cản họ lại.
“Chúng tao là ai không quan trọng, mày chỉ cần biết là, bọn mày dám có ý đồ xấu với ba người bọn họ là một quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời chúng mày.” Người dẫn đầu sáu người nói, người này tên là Lôi Hổ, là một sát thủ đứng đầu thế giới đã rửa tay gác kiếm.
Mấy người Hắc Đao nếu so với Lôi Hổ thì chẳng khác nào so sánh giữa con thỏ và con hổ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Ba người Hứa Bích Hoài cũng không ngờ vào thời khắc này lại có sáu người đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ.
“Con gái, bọn họ đang làm cái gì thế?” Tống Huyền Khanh nơm nớp lo sợ hỏi.
“Con cũng không biết, nhưng mà nhìn bọn họ thế kia chắc là đến giúp chúng ta.” Hứa Bích Hoài nhíu mày nói.
“Trời đất ơi, hôm nay làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra hết, chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi, sao còn gặp phải chuyện này chứ.” Tống Huyền Khanh cầu nguyện.
Hắc Đao cẩn thận quan sát sáu người này, nghĩ thầm người bên hắn nhiều như vậy, cần gì phải sợ họ chứ.
“Tao khuyên bọn mày nhanh chóng biến khỏi đây ngay, nói cho bọn mày biết, tao là sát thủ!” Hắc Đao lạnh lùng nói.
Sáu người Lôi Hổ lập tức cười ầm lên, tiếng cười mang vẻ giễu cợt.
Dám tự xưng là sát thủ trước mặt một vị sát thủ đứng đầu thế giới như Lôi Hổ, đúng là múa rìu qua mắt thợ.
“Chỉ dựa vào chút trình độ này của mày mà đi làm sát thủ chắc chỉ có nước bị giết.” Lôi Hổ nói.
Hắc Đao hừ lạnh nói: “Bớt giả vờ giả vịt trước mặt tao đi, số người chết trong tay tao cũng đã lên đến hai con số rồi, bọn mày đừng cho là tao nói chơi!”
Ba người Tống Huyền Khanh trong lòng hoảng sợ, không ngờ người đến kiếm chuyện với bọn họ lại từng giết nhiều người đến thế.
Lôi Hổ bĩu môi, sau đó cơ thể giống như một bóng ma, yên lặng đứng phía sau lưng Hắc Đao, ghé sát vào tai hắn nói: “Vậy luôn đó hả?”
Sắc mặt Hắc Đao đột nhiên thay đổi, hắn hoàn toàn không biết được Lôi Hổ chạy đến phía sau hắn bằng cách nào, lông tơ trên người lập tức dựng đứng lên.
Hắn bước lên trước vài bước, xoay người lại nhìn ra phía sau, lại phát hiện chẳng có ai cả.
Hắn xoay người lại nhìn thì thấy Lôi Hổ không biết quay về đứng giữa sáu người kia từ lúc nào rồi.
“Mày ngay cả chút ẩn nấp cơ bản nhất cũng nhìn không ra mà còn không biết xấu hổ tự nhận là sát thủ hả?” Lôi Hổ cười nói.
Hắc Đao nuốt nước bọt, hắn biết lần này chắc là đã gặp phải cao thủ rồi.
“Nói cho mày biết, đại ca nhà tao chính là sát thủ nổi tiếng trên thế giới, anh ấy mới là sát thủ chân chính, mày chẳng qua chỉ là con nít chơi đồ hàng mà thôi, biệt danh của đại ca bọn tao là Lôi Hổ, mày có nghe qua chưa?” Một người đứng cạnh Lôi Hổ nói.
Mặt Hắc Đao đột nhiên thay đổi, tuy rằng hắn chỉ là một sát thủ nghiệp dư nhưng mà vẫn từng nghe nói qua một số tên tuổi của sát thủ nổi tiếng thế giới.
Đến khi nghe được hai chữ Lôi Hổ thì Hắc Đao cũng đã bắt đầu hối hận rồi.
“Anh... Anh chính là Lôi Hổ từng một thân một mình ám sát giết chết toàn bộ tổ chức khủng bố Mặt Cười kia sao!” Hắc Đao kinh hoảng hô to.
“Không ngờ rằng mày cũng nghe qua tên tuổi của tao, nếu như vậy thì hôm nay mày có còn muốn kiếm chuyện với ba người bọn họ nữa không?” Lôi Hổ cười nói.
Hắc Đao nuốt nước bọt, mặt mày hoảng sợ nhìn chằm chằm Lôi Hổ nói: “Anh Lôi Hổ, em... em vô ý mạo phạm, em chỉ là nhận tiền làm việc thôi, nhưng mà nếu bọn họ có anh Lôi Hổ che chở, em cũng không dám có ý đồ xấu gì với họ nữa, em lập tức dẫn người đi ngay.”
Nói xong Hắc Đao đang định dẫn theo đàn em nhanh chóng chạy mất.
Lôi Hổ lập tức ra hiệu cho năm người đứng sau, năm người đó nhanh chóng chặn đầu hẻm lại.
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi như vậy hình như không được ổn lắm, nếu đã đến rồi thì ở lại đi, bọn tao cũng phải cho ông chủ một câu trả lời đàng hoàng, mọi người thông cảm nhau một chút đi ha, mày nói coi đúng không?” Lôi Hổ nói.
Có người bỏ tiền muốn đối phó với nhà Tống Huyền Khanh, sau khi Phùng Diệc Thần về chắc chắn muốn điều tra xem là người nào bỏ tiền, chẳng bằng bây giờ bắt đám Hắc Đao lại luôn, đến lúc đó hắn cũng dễ ăn nói với Phùng Diệc Thần.
Sắc mặt Hắc Đao vô cùng khó coi nhìn Lôi Hổ, trong lòng hắn hiểu rất rõ, mọi người thông cảm lẫn nhau gì đó trong miệng Lôi Hổ cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi, nếu hắn thật sự ở lại thì người xui xẻo chính là hắn.
“Xin lỗi, tôi vẫn không muốn ở lại, tôi đi trước đây!”
Hắc Đao hô to một câu rồi cũng mặc kệ những đàn em hắn dẫn đến, nhanh chóng chạy ra ngoài đầu hẻm, trong tay hắn còn đang cầm một con dao găm, đâm nhanh về phía một người đứng ở đầu hẻm.
Người kia thấy vậy thì cười khẩy, nhanh chóng ra tay, lúc tay Hắc Đao còn chưa duỗi đến trước mặt hắn ta thì hắn ta đã nhanh chóng vung chân đá mạnh lên bụng Hắc Đao.
Hắc Đao văng ngược trở lại, ngã mạnh xuống đất.
“Bắt lại hết, không được để bất cứ tên nào bỏ chạy.” Lôi Hổ hạ lệnh.
Nằm người còn lại lập tức hành động, trong khoảnh khắc trong con hẻm lập tức vang lên tiếng kêu la oai oái, mấy con chim sẻ vừa mới sà xuống đất cũng hoảng sợ bay đi.
Vùng ngoại ô của huyện Ngọc Điền.
Xe của Phùng Diệc Thần ngừng lại trước cửa một kiến trúc trông khá giống như sân vận động, Lâm Thanh Diện và Phùng Diệc Thần bước xuống xe.
Nơi này là nơi tổ chức hội đấu giá ngọc thạch, bởi vì trong huyện Ngọc Điền cũng không có chỗ nào thích hợp để tổ chức bán đấu giá, mà hội đấu giá này năm nào cũng diễn ra, cho nên mấy người trong huyện Ngọc Điền mới bỏ tiền xây dựng một nhà triển lãm ngọc thạch ở đây, chuyên dùng để tổ chức hội đấu giá.
Ngày thường lúc không có hội đấu giá thì nơi này sẽ tổ chức một vài hoạt động triển lãm ngọc thạch, dần dần, những người đến huyện Ngọc Điền xem phỉ thúy cũng đều sẽ đến nơi này để tham khảo, nghiên cứu.
Bây giờ trước cửa nhà triển lãm ngọc thạch đang có vô số siêu xe đang đậu, có vô số người bước vào trong nhà triển lãm kia.
Xe Phùng Diệc Thần vừa dừng trước cửa nhà triển lãm lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, dù sao thì trong nguyên cái huyện Ngọc Điền cũng chỉ có một chiếc Rolls Royce Ảo Ảnh mà thôi, chiếc xe này đến cũng có nghĩa là Phùng Diệc Thần đến.
Lập tức có không ít người bước lại chào hỏi Phùng Diệc Thần, Phùng Diệc Thần đối đáp qua loa với bọn họ một lúc rồi quay qua cười nói với Lâm Thanh Diện: “Anh Diện, có đôi lúc em cảm thấy anh thật sự rất sáng suốt, anh khiêm tốn như vậy lúc đi ra ngoài sẽ không có một đám người bu lại chào hỏi, em ngày nào cũng bị mấy người này làm phiền muốn chết.”
Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Mỗi người có một cách sống khác nhau, cần gì phải tức giận chứ.”
Lúc này Quan Vân Thông đang đi cạnh hai người, ông thấy Lâm Thanh Diện thật sự đến đây cùng với Phùng Diệc Thần thì lập tức nhíu mày lại.
“Cậu Phùng, sao cậu lại dẫn cậu ta theo thật vậy, không lẽ hôm nay cậu thật sự định để cậu ta lựa đá sao? Chuyện này cũng không phải trò đùa đâu.” Quan Vân Thông quan tâm nói.
“Ông Quan, ông cứ yên tâm đi, chỉ cần anh Diện của tôi nói không có vấn đề gì thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết.” Phùng Diệc Thần cười nói.
Quan Vân Thông bất đắc dĩ thở dài, vẫn cảm thấy Lâm Thanh Diện không đáng tin, nhưng mà Phùng Diệc Thần đã tin tưởng Lâm Thanh Diện đến thế, ông cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Không bao lâu sau, trước của nhà triển lãm lại có một chiếc Hummer dài chạy đến, mọi người đều tỏ vẻ thắc mắc về chiếc xe kia, từ trước đến giờ ở huyện Ngọc Điền họ chưa từng thấy chiếc xe này lần nào cả.
Rất nhanh, có ba người bước xuống xe, trong đó có một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiệp, đúng là Tiết Vân Quý trong lời Phùng Diệc Thần.
Mà hai người đứng bên cạnh anh đương nhiên là Trương Nghệ Hâm và đệ tử Triệu Bảo.
Sau khi Quan Vân Thông nhìn thấy Trương Nghệ Hâm thì hai mắt lập tức sáng ngời, lẩm bẩm nói: “Người đó là đại sư Trương Nghệ Hâm sao? Quả nhiên phong thái bất phàm, không biết đời này tôi có thể đạt được đến trình độ của ông ấy không nữa.”
Quan Vân Thông vẫn luôn rất sùng bái Trương Nghệ Hâm, dù sao trong ngành này, đối với Quan Vân Thông thì Trương Nghệ Hâm đã là cấp bậc đại sư rồi, đương nhiên là ông phải cực kỳ cung kính, đây cũng là nguyên nhân vì sao chính ông cảm thấy rằng lần này ông thật sự không có cách nào giúp Phùng Diệc Thần lấy được nguyên thạch tốt nhất.
“Trình độ của ông ta cũng bình thường mà thôi, ngay cả tôi còn không thắng nổi thì làm gì có mặt mũi tự nhận đại sư chứ.” Lâm Thanh Diện nói.
Sắc mặt Quan Vân Thông lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó, trình độ thẩm định của đại sư Trương nổi tiếng khắp vùng Giang Bắc, sao cậu dám nói ông ấy không thắng nổi cậu chứ.”
Phùng Diệc Thần thấy Quan Vân Thông nói như thế cũng nhíu mày nói: “Ông Quan, sao ông lại đi khen ngợi người khác và tự hạ thấp bản thân như thế, đừng quên, hôm nay bọn họ là đối thủ của chúng ta.
Quan Vân Thông lập tức xấu hổ nhìn Phùng Diệc Thần nói: “Xin lỗi, tôi chỉ là nói sự thật mà thôi, trình độ của đại sư Trương tôi thật sự không thể nào sánh bằng.”
“Ông không so được nhưng anh Diện của tôi so được, ông cũng đừng tự khinh thường chính mình như thế.” Phùng Diệc Thần khó chịu.
Quan Vân Thông không nói gì nữa nhưng mà trong lòng vẫn rất khinh bỉ, nghĩ thầm một người trẻ tuổi như Lâm Thanh Diện cho dù có giỏi đến cỡ nào thì cũng không thể nào so được với Trương Nghệ Hâm.
Tiết Vân Quý nhìn thấy Phùng Diệc Thần đang đứng bên này, lập tức dẫn theo Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo đi sang.
“Ông chủ Phùng, lâu rồi không gặp, anh đúng là càng ngày càng sang trọng, xem ra mấy năm nay buôn bán ngọc thạch cũng không tệ nha, không biết ông chủ Phùng có thể chia sẻ chút mối làm ăn cho tôi không?” Tiết Vân Quý cười nói.
Phùng Diệc Thần cười lạnh nói: “Có thể chia sẻ được hay không thì phải xem anh có bản lĩnh hay không, anh cũng đừng có ở đây giả mù sa mưa với tôi.”
Tiết Vân Quý cười đắc ý chỉ chỉ Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo đang đứng phía sau anh ta cười nói: “Tôi cảm thấy lần này bản thân tôi có thể chia sẻ chút lợi ích của ông chủ Phùng đó, hai người đứng phía sau tôi chính là chuyên gia giám định giỏi nhất Hồng Thành, đại sư Trương Nghệ Hâm và đệ tử của ông ấy, chắc ông chủ Phùng cũng từng nghe qua danh tiếng của đại sư Trương rồi đúng không?”
Quan Vân Thông lập tức bước lên, mặt mày cung kính nhìn Trương Nghệ Hâm: “Đại sư Trương, tôi là Quan Vân Thông, cũng là người trong giới đồ cổ, tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của đại sư Trương từ rất lâu rồi, đúng là trăm nghe khó gặp.”
Lúc này Lâm Thanh Diện lại cười cười nói: “Đại sư Trương cái khỉ khô, chẳng qua chỉ là một kẻ thua cuộc dưới tay tôi mà thôi, có gì hay mà khoe khoang chứ.”