Thật ra đối với Lâm Thanh Diện mà nói, bữa tiệc kiểu này cũng không có ý nghĩa gì, cuộc tranh tài ngày mai cũng chỉ là cuộc thi của thế hệ trẻ mà thôi, chỉ cần không có cao thủ quốc tế hàng đầu tham gia, vậy chiến thắng cuối cùng chắc chắn sẽ là Lâm Thanh Diện, vậy nên có bàn bạc hay không căn bản không quan trọng.
Mã Tấn Bình nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười giễu cợt, coi là Lâm Thanh Diện đang sợ hãi.
Tần Vô Song trợn mắt trừng Lâm Thanh Diện một cái, sau đó hừ một tiếng và quay người đi vào phía trong, bây giờ cô thật sự không muốn nói chuyện với Lâm Thanh Diện, tên này thật sự quá ghê tởm.
Tình nguyện một mình đợi ở bên ngoài, vậy mà anh ta cũng không chịu đến cầu xin mình, chẳng lẽ anh ta thật sự không nhìn ra rằng mình chỉ cần một cái bậc thang để đi xuống sao?
Mã Tấn Bình vội vàng đi theo, trực tiếp bỏ lại Lâm Thanh Diện ở phía sau, anh ta thấy, Lâm Thanh Diện cũng chỉ là một cọng lông đến quấy rối Tần Vô Song mà thôi, căn bản không cần để vào mắt.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy trong đại sảnh của khách sạn đặt một chiếc tủ trưng bày đồ cổ, liền đi qua xem để giết thời gian.
Sau khi Tần Vô Song đi vào trong phòng riêng sang trọng của khách sạn, tức giận ngồi vào chỗ, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy mình bị uất ức như vậy.
Theo lý thuyết Lâm Thanh Diện như vậy, cô ta hẳn là nên chán ghét Lâm Thanh Diện mới đúng, nhưng không biết vì sao, Lâm Thanh Diện không coi cô ta ra gì, trong lòng cô lại càng nghĩ Lâm Thanh Diện muốn chứng minh thứ gì đó với mình.
Trong phòng riêng đã có bảy tám người chờ ở đây, mấy người này đều là nhân tài kiệt suất trong giới cờ vây của thành phố Thanh Vân, lúc này bọn họ đang ở trong phòng vây quanh một bàn cờ, nhìn chằm chằm vào ván cờ trong đó.
Đây là phòng dành riêng cho công hội cờ vây của thành phố Thanh Vân, người trong công hội cờ vây bình thường đến đây ăn cơm, có đôi khi cũng sẽ chơi mấy ván cờ, vậy nên có một bàn cờ được đặt ở đây.
Mọi người thấy Tần Vô Song tiến đến, lập tức tới chào hỏi cô.
"Chị Vô Song, gần đây chúng tôi tìm được mấy ván cờ rất khó, hiện tại đang muốn cách phá giải, cô có muốn cùng đến không?” Một người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song.
"Không hứng thú, phiền phức." Tần Vô Song lạnh lùng nói một câu.
Nam sinh kia lập tức không dám nói tiếp nữa, Tần Vô Song bình thường ở trược mặt bọ họ tương đối cao ngạo và lạnh lùng, vậy nên đám người cũng không chú ý đến việc cô ta đang hờn dỗi.
Mã Tấn Bình lại nhận thấy Tần Vô Song có gì đó không đúng, liền hỏi một câu: “Có phải vừa rồi tên nhóc kia chọc đến cô, hay là để tôi đi thu thập anh ta!”
"Tại sao anh ta lại chọc tới tôi, tôi sẽ không bị anh ta mà tức giận, anh cũng quá coi trọng anh ta rồi!” Tần Vô Song miệng nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt đã làm lộ suy nghĩ của cô ta.
Mã Tấn Bình lại không nghĩ quá nhiều, nghe Tần Vô Song nói như vậy còn nhẹ gật đầu.
Khoảng mười phút trôi qua, Tần Vô Song cũng có chút ngồi không yên, cô ta cảm thấy để Lâm Thanh Diện một mình chờ ở bên ngoài hơi quá thất lễ, sau khi trở về nếu Lâm Thanh Diện tố cáo với Tần Đốc Công, chắc chắn cô ta sẽ bị mắng, cô ta muốn đi xem Lâm Thanh Diện một chút, đơn giản chỉ vì không muốn bị mắng mà thôi, tuyệt đối không phải vì vừa mình vừa tiến đến đã muốn ra ngoài xem Lâm Thanh Diện đang làm gì.
Cô ta đứng lên, hướng đi ra phái ngoài, Mã Tấn Bình thấy thế, vội vàng đi theo, hỏi: “Cô định làm gì vậy?”
"Tôi đi xem tên ngốc đó bây giờ đang làm gì, anh ta chưa quen cuộc sống ở đây, đừng có gây ra rắc rối gì” Tần Vô Song nói.
Mã Tấn Bình lập tức sững sờ, nói: "Người kia không phải quấy rối cô sao, tại sao cô còn quan tâm anh ta?”
"Hừ, ai quan tâm anh ta, là ba tôi để anh ta đi theo tôi, nếu tôi không quản anh ta, ba tôi chắc chắn sẽ mắng tôi!” Tần Vô Song nói.
Trên khuôn mặt của Mã Tấn Bình càng lộ ra vẻ nghi ngờ, nếu Tần Đốc Công để Lâm Thanh Diện đi theo, vậy tại sao Tần Vô Song lại có thể tức giận với Lâm Thanh Diện như vậy?
Hai người cùng nhau đi đến đại sảnh, Tần Vô Song nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang chăm chú nhìn vào tủ trưng bày đồ cổ, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn may tên này không tức giận mình mà rời khỏi đây, nếu không cô ta hối hận cũng không kịp.
Nói cho cùng, trong lòng cô ta vẫn rất rộng rãi với Lâm Thanh Diện, thật sự tức giận và cảm thấy ấm ức nên tức giận vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Tần Vô Song đi đến sau lưng Lâm Thanh Diện, nhìn thấy trong tay Lâm Thanh Diện chính là một bình trà nhỏ, liền khẽ ho khan hai tiếng, nói: "Anh hiểu những thứ này sao mà ở đây nhìn, nhìn thế nào cũng không thấy anh có loại khí chất ưu nhã đó!”
Lâm Thanh Diện quay người, sau khi thấy Tần Vô Song, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Đây là ấm Tử Sa hàng nhái của triều Tống, mặc dù là đồ giả nhưng chế tác rất tinh xảo!”
Tần Vô Song bĩu môi với Lâm Thanh Diện, không ngờ anh lại có hiểu biết đối với cái này, lúc đầu cô cho rằng Lâm Thanh Diện ăn mặc rất bình thường, cũng không có cơ hội hiểu được những thứ này.
Bây giờ Lâm Thanh Diện tùy ý nói ra lai lịch của ấm trà như vậy, khiến Tần Vô Song không thể không cảm thấy trên người Lâm Thanh Diện tăng thêm một chút văn hóa.
Thật là đáng chết, tại sao càng nhìn càng thấy tên này thuận mắt, không được, hôm nay tôi nhất định phải chứng minh bản thân một chút.
Mã Tấn Bình bĩu môi nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Ở đây giả vờ cái gì, anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, lại còn ở đây thảo luận chuyện đồ cổ?”
"Không cho anh nói anh ta!” Tần Vô Song quay đầu lườm Mã Tấn Bình một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ tức giận.
Mã Tấn Bình lập tức trợn tròn mắt, anh ta vốn nghĩ thay Tần Vô Song nói Lâm Thanh Diện vài câu, không nghĩ ngờ bây giờ Tần Vô Song lại giúp Lâm Thanh Diện nói chuyện.
Hơn nữa thấy Tần Vô Song nhìn về phía Lâm Thanh Diện với ánh mắt không bình thường, Mã Tấn Bình lập tức nhận ra điều gì đó.
"Vô Song, cô… và anh ta, có quan hệ thế nào?” Mã Tấn Bình thử hỏi.
"Không có quan hệ gì." Tần Vô Song nói.
Mã Tấn Bình nhìn Tần Vô Song rõ ràng giống như một cô gái đang tức giận bạn trai, trong lòng lập tức lộp bộp một cái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện cũng nhiều thêm một chút địch ý.
Một người đàn ông mặc bình thường như vậy, chẳng nhẽ lại là tình địch của mình sao? Không đúng, người này nhìn cũng không có gì đặc biệt, dựa vào ánh mắt của Vô Song, sao có thể coi trọng loại người này?
Dù thế nào, hôm nay mình cũng không thể bị mất mặt trước mặt người này, nhất định phải cho anh ta mất hết uy tín, để anh ta biết được sự chênh lệch giữa anh ta vào Vô Song.
Mã Tấn Bình nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm, sau đó nói: “Hóa ra anh và Vô Song quen biết nhau, nếu Vô Song không nói, tôi còn tưởng là anh đến quấy rối cô ấy, thật sự ngại quá, tôi là Mã Tấn Bình, là cậu chủ nhà họ Mã, là thanh mai trúc mã với Vô Song, ba tôi năm đó suýt chút nữa đã định thông gia cho chúng tôi từ bé, đương nhiên, định hay không, trong mắt tôi thì kết quả đều như vậy!”
"Lâm Thanh Diện." Lâm Thanh Diện nghe Mã Tấn Bình nói nhiều như vậy, chỉ lễ phải trả lời tên của mình.
Tần Vô Song quay đầu nhìn Mã Tấn Bình một cái, nói: "Ai có thông gia từ bé với anh, anh đừng có tự luyến, Mã Tấn Bình, tôi đã nói với anh, giữa hai chúng ta là không thể nào!”
Khuôn mặt Mã Tấn Bình lập tức lộ ra vẻ lúng túng, anh ta nói: “Có thể hay không sau này mới biết, người anh em, đem ấm trà trong tay anh co tôi xem một chút, tôi thật sự cũng thấy hứng thú với thứ này!”
Lâm Thanh Diện cũng không để ý, đưa tay ấm trà trong tay cho Mã Tấn Bình.
Lúc Mã Tấn Bình đưa tay nhận lấy lại đột nhiên thu tay về, ấm trà trong tay Lâm Thanh Diện lập tức rơi xuống đất, vỡ.
"Ai nha, thật sự ngại quá, vừa rồi tay tôi bị chuột rút, tôi vẫn chưa đụng vào ấm trà, cũng không được coi là tôi làm rơi nha!” Mã Tấn Bình ra vẻ vô tội nói.
Quản lý đại sảnh nhìn thấy ấm trà ở bên này bị vỡ, lập tức đi tới, cau mày nói: "Ba vị, thật ngại quá, thứ mấy người làm vỡ là vật quý giá ở nơi này của chúng tôi, Ấm Tử Sa này mặc dù là hàng nhái, nhưng tiền công lại rất cao, giá trị cũng mấy trăm triệu, xin hỏi mọi người muốn bồi thường thế nào?”
Mã Tấn Bình chỉ vào Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Đây là do anh ta làm vỡ, cô hỏi anh ta đi!”
Tần Vô Song tức giận lườm Mã Tấn Bình một cái, sau đó hướng Lâm Thanh Diện nói: "Lâm Thanh Diện, mấy trăm triệu không phải một con số nhỏ, anh biết tôi vẫn đang còn giận anh, bây giờ anh cầu xin tôi tha thứ, tôi sẽ bỏ ra số tiền này giúp anh, thế nào?”
Dưới cái nhìn của Tần Vô Song, Lâm Thanh Diện không phải là người có tiền, cho dù tính cách của anh cao ngạo, đụng phải chuyện cần bồi thường đến tiền, không có cách nào thì chắc chắn cũng phải cầu xin người ta.
Mặc dù nhận thấy Mã Tấn Bình cố ý, nhưng Tần Vô Song cũng không nổi giận, ngược lại coi đây là một cơ hội, cô ta cảm thấy cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng phải đến cầu xin cô ta.
Mã Tấn Bình cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện không giống người có tiền, nên cố ý để anh làm vỡ ấm trà, lúc bồi thường tiền, Lâm Thanh Diện sẽ biệt sự chênh lệch giữa mình và anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ hào phòng giúp tiền, nói không chừng còn đổi được ấn tượng tốt của Tần Vô Song.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ chính là, Lâm Thanh Diện lại chủ động muốn bồi thường tiền giúp Lâm Thanh Diện, điều này khiến sự ghen tuông trong lòng anh ta lại càng mọc lan tràn, hận không thể xé xác Lâm Thanh Diện.
"Vô Song, tiền này sao có thể để cô bồi thường, vừa rồi cũng coi như tôi sai lầm, cứ để tôi bồi thường đi!” Mã Tấn Bình vội vàng nói.
Lâm Thanh Diện nhìn hai người một chút, nói: "Không cần, tự tôi bồi thường là được!”
Nói xong, anh ta lấy thẻ đen của ngân hàng thế giới từ trong túi của mình, đưa cho quản lý nói: “Trực tiếp quẹt thẻ đi!”
Tần Vô Song trợn to mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Lâm Thanh Diện, vừa rồi anh không nghe thấy cô ta nói gì sao, ấm trà này phải đến mấy trăm triệu, anh lấy nhiều tiền như vậy ở đâu ra, tôi chỉ muốn anh thừa nhận trước mặt tôi một chút, tại sao anh nhất định phải đối nghịch với tôi?”
"Tôi không đối nghịch với cô, nhưng chỉ là mấy trăm triệu mà thôi, tự tôi có thể bồi thường!” Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười nói.
"Tiếp tục giả vờ, nhìn thế nào cũng không thấy anh giống như người có thể bồi thường được mấy trăm triệu, Vô Song, loại người thích già vờ này có gì tốt, bây giờ chắc cô đã thấy rõ bản chất của anh ta rồi, anh ta còn lấy một tấm thẻ ngân hàng màu đen ra, tôi chưa từng thấy…”
"Chờ một chút, cái này... Đây là thẻ đen của ngân hàng thế giới!”
Ánh mắt Mã Tấn Bình nhìn vào trên tấm thẻ đen kia, lập tức mở to hai mắt nhìn.