"Tên này là kẻ vô lại, hôm qua tôi đã bị ông ta qua mặt, nên không thể nói chuyện phải trái với ông ta được, chỉ có thể dựa vào các cậu thôi." Lâm Thanh Diện cười khổ nói.
"Mẹ kiếp, cũng dám lừa phỉnh anh Diện, chuyện này anh cứ giao cho em, em nhất định khiến lão già này hiểu cái gì gọi là bị dằn mặt." Lý Huỳnh Thái quơ nắm đấm của mình.
"Được rồi, dù sao ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi, nếu đánh đến mức sinh bệnh thì được không bù được mất, nên các cậu chỉ đi hù dọa ông ta một chút, để ông ta mang trả tiền phải trả là được rồi." Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
"Em hiểu rồi, anh Diện, em mà làm việc thì anh cứ yên tâm, anh hãy ở đây đợi, bọn em đi lên." Lý Huỳnh Thái vỗ ngực nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nhìn mấy người Lý Huỳnh Thái đi khu dân cư.
Lý Huỳnh Thái đúng là người có thể dùng được, chỉ là tính tình cậu ta nóng nảy, trời sinh hiếu chiến, có thể làm kiếm sắc nhưng không làm được thống soái.
Lâm Thanh Diện muốn thống nhất thế giới ngầm Hồng Thành, thì chắc chắn cần một người có thể thống lĩnh toàn cục, hiện tuy Lý Huỳnh Thái là một trong Tam Đại Thiên Vương nhưng không có thiên phú lãnh đạo.
Từ trước đến nay anh ta đều đi theo Lâm Thanh Diện chém giết, mấy năm nay nếu không nhờ Lâm Thanh Diện ở phía sau bày mưu tính kế cho thì e là ngay cả vị trí Tam Đại Thiên Vương anh ta cũng không ngồi vững.
Với tính cách Lý Huỳnh Thái, chắc chắn cũng không thích làm lãnh đạo, trước kia Lý Huỳnh Thái đã từng nói với Lâm Thanh Diện rồi, bảo anh ta đi đánh nhau, anh ta rất tình nguyện, nhưng bảo anh ta đi quản lý người khác, thà rằng anh ta về chỗ cũ làm chân sai vặt.
Vì chưa có nhân tuyển thích hợp, nên khoảng thời gian này Lâm Thanh Diện mới không vội tiêu diệt Long Phi một trong Tam Đại Thiên Vương.
"Từ từ sẽ đến, người tài giỏi như thế có thể gặp nhưng không thể cầu, có sốt ruột cũng vô dụng." Lâm Thanh Diện lắc đầu, không nghĩ chuyện này nữa.
Vương Quảng Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha, chân bắt chéo, nhàn nhã xem tivi.
Hôm qua sau khi trở về, ông ta đã đoán được, Tống Huyền Khanh sẽ không đến đòi tiền ông ta nữa, cái TV này cũng thành tài sản riêng của ông ta.
"Thằng nhóc Lâm Thanh Diện kia đúng là hết sức vô dụng, bị mình chơi một vố như thế nhưng không thể có nửa lời oán giận, giờ e là Tống Huyền Khanh đã khẳng định cái TV này là bị Lâm Thanh Diện làm hỏng rồi, mặc Lâm Thanh Diện giải thích thế nào đi nữa, cũng không có tác dụng rồi. Chơi với kẻ vô dụng như vậy thật vui, sau này mình sẽ tiếp tục tìm cơ hội, xem có thể chơi nó một vố nữa hay không?"
Vẻ mặt Vương Quảng Nguyên đầy đắc ý, hài lòng vì lần này mình đã thành công vu oan đẩy trách nhiệm lên người Lâm Thanh Diện, còn được không một cái TV.
Đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Vương Quảng Nguyên vội đứng lên tắt TV, nghĩ thầm không phải mấy người Tống Huyền Khanh thật đến xem TV có hỏng hay không chứ.
Ông ta lập tức suy nghĩ một chút đối sách, đi tới cửa, ra vẻ hết sức tức giận mở miệng nói: "Tôi đã nói TV bị tên phế vật Lâm Thanh Diện đó làm hỏng rồi, mà các người còn không tin, vậy thì các người đến xem đi."
Ông ta mở cửa, phát hiện đứng ở cửa không phải mấy người Tống Huyền Khanh, mà là một người trẻ tuổi đầu đinh, sau lưng cậu ta còn có mấy người đàn ông cao lớn xăm trổ, dọa ông ta cả người khẽ run rẩy.
"Các cậu... Các cậu tìm ai?" Âm thanh Vương Quảng Nguyên hơi run lên.
Khi còn trẻ ông ta đã từng bị Hắc Sáp hội đánh, nên bị bóng ma tâm lý khá sâu, nhìn thấy hình xăm, trong lòng đều sẽ kiêng kị.
Lý Huỳnh Thái cũng không nói gì, mà đi thẳng vào trong nhà Vương Quảng Nguyên. Vương Quảng Nguyên bị ép lui về phía sau, nhưng lại không dám nói gì.
Sau đó, Lý Huỳnh Thái ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm TV đối diện mấy lần, còn thuận tay tìm kênh mình thích.
Vương Quảng Nguyên không biết những người này định làm gì, trong lòng thấp thỏm, cẩn thận dè dặt hỏi: "Các anh em, không biết mọi người..."
Lý Huỳnh Thái trực tiếp lấy ra một con dao pha được bọc bằng báo, ném trên mặt bàn. Vương Quảng Nguyên bị dọa đến mức ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy ra: "Các vị đại ca, xin các vị tha cho tôi, gần đây tôi không hề trêu chọc gì các vị, tôi là người sắp xuống mồ rồi, xin các vị đừng làm khó dễ tôi."
Lý Huỳnh Thái thấy ông ta như vậy, nhếch miệng, nghĩ thầm người này đúng là kẻ nhát gan, nếu không phải Lâm Thanh Diện đã lệnh cho anh ta thì hiện anh ta đã sớm động thủ rồi.
"Nghe nói gần đây ông nợ tiền người ta?" Lý Huỳnh Thái lạnh lùng mở miệng.
"Không có... không có." Vương Quảng Nguyên vẻ mặt hết sức kỳ quái nói.
Lý Huỳnh Thái cầm con dao phay trên bàn lên.
Vương Quảng Nguyên bị dọa tè cả ra quần, quần ướt sũng.
"Có, có, tôi có nợ người ta tiền, đại ca, cậu đừng xúc động." Vương Quảng Nguyên vẻ mặt cầu xin nói.
"Ông đừng căng thẳng, tôi cầm dao mài móng tay thôi." Lý Huỳnh Thái làm ra vẻ mài móng tay lên.
Vương Quảng Nguyên chửi thầm, mẹ kiếp, làm gì có cầm dao phay mài móng tay?
"Con người tôi không thích nhất những kẻ nợ tiền mà không trả, nên thường khi nhìn thấy loại người này, tôi đều muốn cho bọn họ mấy dao, ông hiểu ý tôi chứ?" Lý Huỳnh Thái nói tiếp.
Vương Quảng Nguyên lập tức gật đầu, mở miệng nói: "Đại ca cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ đi trả hết nợ, sau này tôi sẽ không tiếp tục làm ra chuyện nợ mà không trả này nữa."
Lý Huỳnh Thái thỏa mãn khẽ gật đầu, nói: "Hãy nhớ câu nói này của ông, nếu ông không trả xong thì ngày mai tôi lại tới."
Dứt lời, cậu dẫn mấy đàn em đi.
Lúc này Vương Quảng Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm mắng mình không may, sao lại đúng lúc này đụng tới một tay máu mặt thích hành hiệp trượng nghĩa như thế.
Trước nay ông ta chưa từng dám lừa gạt những tay anh chị đó, sau khi đám Lý Huỳnh Thái rời đi, ông ta đi thay quần rồi bắt đầu nghiêm túc tính sổ sách.
Căn cứ nguyên tắc thà rằng thêm sáu chục triệu, không thể thiếu ba trăm, Vương Quảng Nguyên tính hết các khoản nợ của ông ta ra, sau đó chạy đến từng nhà trả tiền.
Ngay Lý Huỳnh Thái cũng không ngờ bản thân lại có sức uy hiếp lớn như thế với Vương Quảng Nguyên, lúc đầu anh chỉ muốn Vương Quảng Nguyên trả tiền cho Lâm Thanh Diện, không ngờ tên Vương Quảng Nguyên này lại trả hết tất cả nợ trước kia.
Đây đúng là chuyện tốt hành hiệp trượng nghĩa.
Chạng vạng tối, Vương Quảng Nguyên cầm một cái túi đến cửa nhà Tống Huyền Khanh.
Từ lỗ chống trộm bên trong, Tống Huyền Khanh nhìn thấy là Vương Quảng Nguyên, trong lòng hơi hồi hộp, nghĩ thầm không phải tên này lại tới lừa đồ nhà bà chứ.
Bà mở cửa ra, nghĩ phải làm sao mới có thể đuổi tên ôn thần này đi.
Nhưng Vương Quảng Nguyên lại đưa cho Tống Huyền Khanh một cái túi, mở miệng nói: "Em Huyền Khanh, đây là tất cả tiền anh nợ em do mua TV và tiền trước đó nợ e vẫn chưa trả, em đếm xem, nếu chưa đủ, anh sẽ trả bù cho em."
Tống Huyền Khanh lập tức sững sờ, nhìn Vương Quảng Nguyên vẻ không thể tin được, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Chẳng lẽ mặt trời đúng là mọc từ phía Tây rồi?