"Có gì không tốt chứ, anh ấy nói đã đặt chỗ xong rồi, dù cậu không muốn đi, thì với sự tham ăn của tớ, cậu cũng đi một chút mà, được ăn miễn phí tội gì không đi." Lục Thiên Điệp lắc lắc cánh tay Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Thiên Điệp, bản thân cô không thể có cách nào với người bạn thân này.
"Hơn nữa giờ lớp trưởng còn trở nên tốt như vậy, còn nhớ mãi không quên cậu, cậu đi gặp anh ấy một lần, không chừng còn có thể nảy sinh tình cảm đấy." Lục Thiên Điệp cười nói.
"Tớ đã kết hôn rồi." Hứa Bích Hoài quả quyết nói, cô không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với chuyện này.
"Kết hôn rồi thì sao, tên phế vật Lâm Thanh Diện đó, cái gì cũng không cho được, hiện bà cậu lại mất rồi, cậu cần gì phải nhất định phải dính vào anh ta." Lục Thiên Điệp khó hiểu nói.
"Được rồi, cậu đừng nói nữa, tớ có thể đi ăn cơm, nhưng cậu cũng không cần nhắc lại chuyện này." Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Vẻ mặt Lục Thiên Điệp cũng đầy bất đắc dĩ, cô đây là đang suy nghĩ thay Hứa Bích Hoài, dù sao đối với phụ nữ thì người đàn ông mà cô gả cho là người thế nào sẽ quyết định mức độ hạnh phúc sau này của cô.
Lục Thiên Điệp cũng không cho rằng Lâm Thanh Diện có thể mang đến hạnh phúc gì cho Hứa Bích Hoài, tất nhiên cô cũng chỉ cho rằng mà thôi.
Ngay khi hai người đang bàn bạc đi hay không đi, Lâm Thanh Diện đã từ bên ngoài mua thức ăn trở về, Lục Thiên Điệp nhìn thấy anh thì lập tức tỏ vẻ chán ghét.
Thấy Lục Thiên Điệp ở đây, Lâm Thanh Diện cũng không ngạc nhiên lắm, hôm nay tâm trạng anh khá tốt, khi mua thức ăn Hướng Vấn Thiên đã sai người đưa anh một đồng hồ đeo tay.
Vacheron Constantin dành cho các cặp tình nhân mới ra, chế tác tinh xảo, bề ngoài khiêm tốn, trầm ổn, tổng giá trị một tỷ một trăm bốn mươi triệu, Lâm Thanh Diện rất thích.
Chủ yếu là nghĩ đến có thể đeo đồng hồ cặp với Hứa Bích Hoài, anh cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc đầu anh định tặng luôn cho Hứa Bích Hoài, nhưng nhìn thấy Lục Thiên Điệp ở đây nên không lấy ra nữa.
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện trở về, liền nói với Lục Thiên Điệp: "Tớ có thể đi ăn cơm cùng cậu, nhưng mà tớ phải dẫn theo Lâm Thanh Diện."
Lục Thiên Điệp tròn mắt, mở miệng nói: "Cậu điên rồi sao, đi ăn cơm với lớp trưởng, mà cậu lại muốn dẫn theo Lâm Thanh Diện?"
"Cứ quyết định như vậy đi, tớ đi thu dọn một chút, cậu ở đây đợi tớ nhé." Hứa Bích Hoài không do dự nữa, trực tiếp đứng lên.
Cô nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Lát nữa cùng đi ăn cơm với em nhé."
Lâm Thanh Diện gật đầu, dù Hứa Bích Hoài yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý.
Lục Thiên Điệp liếc nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng cảm thấy tiếc hận thay Hứa Bích Hoài, tên ăn bám này căn bản không có tư cách so với lớp trưởng của bọn họ.
Không lâu sau, Hứa Bích Hoài đã thu dọn xong, ba người cùng đi ra khỏi nhà.
Lâm Thanh Diện cũng hiểu, bọn họ định đi ăn cơm với lớp trưởng đại học của Hứa Bích Hoài.
Anh đã từng nghe Hứa Bích Hoài nhắc qua trưởng lớp này, trước kia khi Hứa Bích Hoài lên đại học, lớp trưởng còn theo đuổi cô.
Hiện lớp trưởng bỗng dưng muốn mời Hứa Bích Hoài ăn cơm, không cần đoán, Lâm Thanh Diện cũng biết đối phương có ý định gì.
Nên thấy Hứa Bích Hoài muốn dẫn anh cùng đi, Lâm Thanh Diện cảm thấy rất cảm động, như vậy có nghĩa là trong lòng Hứa Bích Hoài đã coi anh như một nửa còn lại rồi.
Đã vậy, đợi lát nữa anh sẽ tặng đồng hồ tình nhân cho Hứa Bích Hoài ngay trước mặt lớp trưởng, anh nhất định phải khiến người này ý thức được, Hứa Bích Hoài là người phụ nữ của anh.
"Lát nữa người mà chúng ta gặp là lớp trưởng đại học của chúng tôi, hiện tại anh ấy là quản lý chi nhánh công ty của tập đoàn Thiên Dương, nên khi gặp người ta, anh phải đàng hoàng một chút, nghe chưa." Lục Thiên Điệp nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nói.
"Ồ, tôi biết rồi." Lâm Thanh Diện trả lời.
Không ngờ lớp trưởng này lại còn là quản lý công ty chi nhánh của tập đoàn Thiên Dương, điều này có chút thú vị.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, Lục Thiên Điệp dù có nghĩ nát óc cũng sẽ không biết tại sao Lâm Thanh Diện lại cười.
Ba người ra ngoài khu dân cư, đón xe đi đến chỗ lớp trưởng đã đặt sẵn.
...
Trong nhà hàng Giang Xuân, Triệu Tam Linh đang ngồi ở trước bàn.
Trong tay cầm hộp đồng hồ đóng gói tinh tế, trong hộp là một đồng hồ đeo tay nữ tinh xảo.
Cartier bóng màu xanh lam, trị giá hơn 120 triệu, tiêu hết một tháng lương của Triệu Tam Linh.
Tất nhiên, anh ta đồng hồ đeo tay này mua là để tặng cho Hứa Bích Hoài.
Anh ta biết Hứa Bích Hoài đã kết hôn rồi, nhưng là danh tiếng của Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành không ai không biết, tất nhiên Triệu Tam Linh cũng biết Lâm Thanh Diện là đồ bỏ đi.
Anh ta thông qua người quen, cũng biết được trước kia Hứa Bích Hoài gả cho Lâm Thanh Diện là vì nghe lệnh của bà cụ nhà họ Hứa, hiện bà cụ đã mất rồi, Hứa Bích Hoài hoàn toàn có thể ly hôn với Lâm Thanh Diện.
Triệu Tam Linh rất hiểu khát vọng của phụ nữ đối với vật chất, mấy năm nay gả cho Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài sống cũng không tốt lắm.
Mà hiện tại anh ta đã là quản lý một công ty dưới trướng tập đoàn Thiên Dương, hàng năm đều có thu nhập mấy tỷ, so với các bạn học thì anh ta cũng coi như đã đạt đến đỉnh cao.
Nên anh ta vô cùng tin tưởng, chỉ anh ta tặng chiếc đồng hồ này cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài sẽ hiểu ý của anh ta, đến lúc đó hai người sẽ nảy sinh tình cảm, và anh ta có thể có được Hứa Bích Hoài rồi.
"Lâm Thanh Diện, tên phế vật đầy tiếng xấu đó có tư cách gì so với mình, sớm muộn gì Hứa Bích Hoài cũng sẽ là của mình."
Triệu Tam Linh cười lạnh, hoàn toàn không để Lâm Thanh Diện vào mắt.
Ba người Lâm Thanh Diện nhanh chóng đến nhà hàng Giang Xuân, ba người cùng đi vào, Lục Thiên Điệp vừa nhìn đã thấy Triệu Tam Linh.
Cô vẫy tay với Triệu Tam Linh, dẫn theo Hứa Bích Hoài đi về phía đó.
"Lớp trưởng, để anh phải chờ lâu rồi." Lục Thiên Điệp mở miệng cười.
"Không có, hôm nay anh cũng không có việc gì, chờ các em là vinh hạnh của anh." Triệu Tam Linh cười nói.
Hứa Bích Hoài lễ phép khẽ gật đầu với Triệu Tam Linh, nói: "Đã lâu không gặp."
Triệu Tam Linh cũng khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Thanh Diện.
"Vị này là?" Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.
"Đó chính là Lâm Thanh Diện, chắc anh đã từng nghe nói, lúc đầu em không muốn để anh ta tới, nhưng Bích Hoài nhất định phải đưa anh ta theo." Không đợi Hứa Bích Hoài mở miệng, Lục Thiên Điệp đã nói.
Triệu Tam Linh giật mình, không nghĩ tới Hứa Bích Hoài lại dẫn theo Lâm Thanh Diện.
Nhưng anh ta cũng không có biểu hiện phản cảm, mà vươn tay ra với Lâm Thanh Diện.
"Xin chào, Lâm Thanh Diện phải không, tôi là Triệu Tam Linh, đã sớm nghe đến đại danh của anh ở Hồng Thành, đây là lần đầu gặp, hân hạnh."
Lời nói của Triệu Tam Linh đầy vẻ châm chọc, khóe miệng cũng cong lên trào phúng.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh vươn tay, bắt tay Triệu Tam Linh, nói đơn giản hai chữ: "Xin chào."
Triệu Tam Linh trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm người khác đều nói Lâm Thanh Diện này là kẻ vô dụng, không bằng giờ anh ta thăm dò một chút.
Gần đây trong khoảng thời gian này anh ta luôn tập thể hình, nên sức tay có thể gấp đôi người bình thường.
Khi bắt tay Lâm Thanh Diện anh ta đã dùng sức, muốn để Lâm Thanh Diện chịu khổ chút.
Nhưng anh ta không ngờ, ngay khi anh ta dùng sức, thì một sức mạnh to lớn truyền ngược lại từ tay Lâm Thanh Diện, siết chặt tay anh ta.