- Như thế nào, chưa thấy qua người đẹp trai sao? Hải Như Nguyệt tiểu thư, tôi không ngại cung cấp phục vụ đặc biệt cho cô đâu.
Hải Như Nguyệt đỏ mặt lên.
- Đi chết đi. Hiện tại xem như giống người rồi. Được rồi, chúng ta đi thôi, sửa sang tóc của anh lại đi, nó rối bời.
Tề Nhạc vẫy vẫy đầu, kỳ thật tóc của hắn rất tốt, tuy đã dài chạm vai, nhưng tóc đen phi thường mềm mại, đơn giản hất lên, đã không còn tán loạn như trước.
- Hiện tại có thể đi rồi, không phải cô nói chín giờ có cuộc họp sao?
Hải Như Nguyệt đi tới bên người Tề Nhạc, thò tay nhấn lên bả vai của hắn một cái, cho hắn ngồi lên ghế, thân hình chuyển động, đã đi tới sau lưng của hắn, không nói hai lời, hai tay đảo qua đầu của hắn, đem tóc dài sau đầu của hắn, không biết từ chỗ nào cầm một cái lược, nhẹ nhàng chải vuốt.
Phách Vương Long bình thường tính tình nóng nảy, bây giờ trở nên phi thường ôn hòa, cảm thụ bàn tay mát lạnh của nàng đụng vào da đầu của mình, suýt nữa Tề Nhạc thoải mái rên rỉ thành tiếng, cảm giác khác thường hiện ra trong lòng, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ cảm giác ôn nhu của Hải Như Nguyệt lúc này.
Đau xót trong đầu, Tề Nhạc từ trong hưởng thụ bừng tỉnh lại, chỉ nghe Hải Như Nguyệt nói:
- Tốt, đi thôi.
Mở to mắt, hắn nhìn thấy Hải Như Nguyệt đi ra ngoài, vội vàng đi ra ngoài theo nàng.
Lúc hai người ngồi lên xe thể thao lần nữa, Tề Nhạc rồi ở ghế phụ rực rỡ hẳn lên, cảm giác đã biến đổi. Cái gọi là người ăn mặc, phật muốn mạ vàng, Tề Nhạc mặc âu phục đã biến mình thành kẻ có tri thức cao nhất. Đương nhiên, nhưng trong bụng thành phần tri thức này lại không có chút kiến thức nào.
Hải Như Nguyệt không có chậm trễ thời gian nữa, nàng giống như không quan tâm tới Tề Nhạc, lúc lái xe tới công ty, đã không nói chuyện với Tề Nhạc nữa, cũng không có liếc hắn một cái. Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, hắn tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục tinh thần hao tổn lúc tu luyện.
Sau khi cảnh giới đạt tới ba vân, hắn phát hiện tốc độ tu luyện của mình giảm xuống rất nhiều, hoàn thành một đại vân chu cũng không giúp mình tăng vân lực lên bao nhiêu, Minh Minh thì ngược lại, tốc độ tu luyện còn tăng trưởng nhanh hơn trước nhiều. Cho dù không ở cùng chỗ với Tề Nhạc, trong quá trình tu luyện, khí cơ của hai người vẫn cảm nhận được đối phương, Minh Minh không có trợ giúp khá lớn với Tề Nhạc, nhưng khí tức Kỳ Lân của Tề Nhạc lại có tác dụng phụ trợ rất mạnh, hơn nữa trong của Minh Minh có huyết mạch Kỳ Lân, loại tăng phúc này thể hiện rất rõ ràng.
Xe vững vàng chạy vào bãi đỗ xe của tòa cao ốc Long Vực, hiện tại cũng mới tám rưỡi mà thôi, vừa vào giờ làm việc của công ty.
- Xuống xe đi.
Hải Như Nguyệt mở cửa xe, đầu tiên đi xuống. Tề Nhạc cũng xuống xe theo, tuy chỉ nghỉ ngơi mười phút trên xe, nhưng tinh thần lực của hắn khôi phục rất nhiều. Đêm qua hắn tu luyện vận dụng tinh thần lực vận chuyển vân lực, nếu không tinh thần lực cũng chẳng hao phí lớn thế này.
Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc trực tiếp đi thang máy lên phòng làm việc cao nhất của nàng. Tầng cao nhất đúng là xa xỉ, đều là văn phòng làm việc lãnh đạo tối cao của tập đoàn Long Vực, là tổng giám đốc, văn phòng của Hải Như Nguyệt nằm ở trong cùng nhất. Hai người đi thang máy, trước mặt đụng phải một người.
- Như Nguyệt, sớm nhỉ.
Đó là một nam nhân, nhìn bộ dáng chừng ba mươi tuổi, một thân âu phục màu xám, mái tóc dài cùng loại với Tề Nhạc, thân cao mét tám, gương mặt anh tuấn trắng trẻo, bất luận từ góc độ nào cũng thấy được hắn cực kỳ đẹp trai. Ánh mắt của hắn có vài phần mệt mỏi, giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Nhìn thấy nam nhân này, hào quang trong mắt Hải Như Nguyệt trở nên ôn nhu, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, nói:
- Anh không chịu được thì nghỉ ngơi thêm đi. Không nên khổ cực như vậy, em sẽ đau lòng đấy.
Nam nhân cười ha hả, nói:
- Em đấy! Nếu em đau lòng cho anh thì nên đến sớm một chút, em không đến, chẳng phải công việc của anh nhiều hơn sao? Ah, vị này là ai? Là nhân viên công ty sao? Tại sao trước đó anh chưa gặp qua.
Ánh mắt nam nhân nhìn vào người Tề Nhạc, lộ ra bộ dáng hứng thú.
Không biết vì cái gì, Tề Nhạc nhìn thấy Hải Như Nguyệt và nam nhân trước mặt thân cận như vậy, trong nội tâm sinh ra cảm giác ê ẩm, vô ý thức tiến tới gần Hải Như Nguyệt, nói:
- Tôi là trợ lý đặc biệt của Hải tổng.
Hải Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc, kéo dài khoảng cách với hắn ra nửa bước, giữ khoảng cách với hắn đôi chút, âm thanh lúc này khôi phục giọng điệu lặng lùng.
- Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Trương Thông Khiếu phó tổng giám đốc của công ty, công ty có rất nhiều chuyện do anh ta phụ trách. Sau này thời điểm tôi không có mặt, anh nghe sai khiến của anh ta. Vị này chính là Tề Nhạc, là trợ lý đặc biệt tôi mời.
Trương Thông Khiếu hiển nhiên có hứng thú thật lớn với Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Như Nguyệt còn phải tìm trợ lý đặc biệt nha, hoan nghênh anh gia nhập tập đoàn Long Vực. Tề tiên sinh đúng là trẻ tuổi tài cao! Sau khi anh tới công việc của tôi sẽ nhẹ một chút.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Không dám nhận, tôi là nhân vật mới, về sau còn phải nhờ Trương phó tổng giám đốc chiếu cố nhiều hơn.
Trương Thông Khiếu nhìn Hải Như Nguyệt, giống như muốn cười, nhưng lại cưỡng ép nhịn xuống, ho khan một tiếng, nói:
- Như Nguyệt, anh đi trước, anh đến chỗ Phượng Nhã bàn công việc với Tiểu Lam. Thời điểm diễn ra cuộc họp em trực tiếp đi tới phòng hợp lớn, anh đã an bài tốt.
Nhìn qua cửa thang máy khép lại, Tề Nhạc nghi ngờ nói:
- Như Nguyệt, nam nhân này này rất giỏi sao?
Hải Như Nguyệt nói:
- Cái gì gọi là nam nhân này, đây là ở công ty, về sau anh không nên gọi tên của tôi, Trương phó tổng giám đốc là phó tổng giám đốc thâm niên của công ty, anh ta là tiến sĩ từ nước Anh trở về, kinh nghiệm công việc phong phú, ba năm trước gia nhập công ty, tập đoàn Long Vực có thể phát triển tới mức hiện giờ, tiến vào xu thế quốc tế hóa, chí ít có nửa công lao của anh ta.
Tề Nhạc bĩu môi, nói:
- Chẳng phải thằng này vừa ý sắc đẹp của cô mới gia nhập công ty sao?
Hải Như Nguyệt quay người lại, đưa lưng về phía Tề Nhạc đi vào bên trong, Tề Nhạc cũng không có nhìn thấy, khóe miệng của nàng đang mỉm cười.
- Tề Nhạc, nơi này là công ty, anh nên chú ý thân phận của mình. Lần sau lại nói chuyện với tôi như vậy, tôi sẽ khấu trừ tiền lương của anh.
- Vâng, lão bản.
Đột nhiên Tề Nhạc cảm thấy rất không thoải mái, nghĩ tới bộ dáng thân mật của Trương Thông Khiếu cùng Hải Như Nguyệt vừa rồi, trong lòng của hắn phi thường không thoải mái. Nhưng mà, hắn cũng biết, so sánh với tiến sĩ, mình chả ra cái gì cả.
Văn phòng Hải Như Nguyệt rất lớn, cởi áo khoác ra, bàn công tác của Tề Nhạc đặt ở bên ngoài phòng, Hải Như Nguyệt nói cho hắn biết, nơi này vốn là chỗ của thư ký Cố Định Phương, về sau thư ký từ chức, chưa tìm được ai, hiện tại vừa vặn cho hắn sử dụng.