Nếu như không phải sau này tôi vô tình được nhìn thấy một ít tư liệu, trong lúc chấp hành nhiệm vụ nhìn thấy những chuyện ở bên ngoài, có lẽ, hiện tại tôi còn không có được tư tưởng của riêng mình.
- Cũng chính vì tôi có được tư tưởng, mới bị phái đi chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Kỳ thật, hội nghị sớm chuẩn bị tiến hành tẩy não lần hai với tôi rồi. Lần này đến Viêm Hoàng chấp hành nhiệm vụ mà tôi cảm thấy buồn cười, bởi vì lần trước tại Thái Dương Quốc không có bắt được Quản Bình tiến sĩ, tuy chúng tôi đạt được một ít tin tức cơ mật, nhưng vẫn bị sai phái tới Viêm Hoàng, tùy thời đánh cắp thành quả nghiên cứu của Quản Bình tiến sĩ, tôi cảm thấy rất buồn cười là, cái nhiệm vụ này không có khả năng thành công được. Giống như tôi không có một thân nhân, không có bạn bè, tất cả đều không có ai quen biết, có lẽ tử vong mới là nơi trở về tốt nhất của tôi. Tôi quá mệt mỏi, tánh mạng với tôi mà nói, chính là sự tồn tại không có ý nghĩa.
Tề Nhạc nhìn báo nữ Lục Thương Băng, nói:
- Trước kia cô cũng suy nghĩ như vậy?
Lục Thương Băng bước lên một bước, đi tới trước mặt Tề Nhạc, khẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn.
- Tôi không biết, tôi thật không biết. Nhưng vừa rồi anh hủy diệt Cát, đột nhiên tôi có cảm giác này. Cát chính là Hấp Huyết Quỷ mà anh giết chết. Hành động lần này do hắn làm chủ, tôi làm phó. Thực lực của hắn mạnh hơn tôi rất nhiều, nhưng ở trước mặt của anh, một tính mạng như thế đã biến mất, khi giáo đình đi vào nhà kho, tôi đã nghĩ anh sẽ giao tôi cho tên Nhạc Nguyên, nhưng tôi đã có giác ngộ cái chết. Tôi là một sát thủ, là một báo nhân, máu trong người của tôi không phải máu con người, có gien của dã thú, tôi không có cảm tình, không có tất cả những thứ đồ vật và thân tình như người bình thường, tôi cảm thấy được, tử vong có lẽ chính là giải thoát tốt nhất.
Tề Nhạc cau mày nói:
- Nhưng cho dù như vậy cô cũng không quên trợ giúp Hắc Ám Quốc Hội hoàn thành nhiệm vụ bọn chúng giao mà.
Lục Thương Băng mờ mịt nói:
- Chuyện này đã trở thành thói quen của tôi, tôi được Hắc Ám Quốc Hội chế tạo ra. Tề Nhạc, tôi có thỉnh cầu nho nhỏ. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều người trầm luân trong nhục dục, nhưng tôi còn không rõ đó là cảm giác gì, tôi mong trước khi rời khỏi thế giới này, anh có thể cho tôi thử nó một lần không? Có phải anh cảm thấy tôi rất đẹp không, tôi là nữ nhân có dáng người xuất sắc, như vậy, anh muốn tôi đi. Đây không phải trả thù lao, cũng không phải điều kiện, tôi chỉ muốn thể nghiệm nó mà thôi. Anh yên tâm, thân thể của tôi rất sạch sẽ, bởi vì ta trời sinh có khuynh hướng phệ huyết, cho nên người trong hội nghị không ai chạm vào tôi. Tôi muốn yêu anh, ta muốn nhận thức cảm giác yêu, được chứ?
Đổi lại bình thường, một mỹ nữ chủ động đưa tới cửa, Tề Nhạc sẽ hứng phấn rất nhiều. Nhưng vào lúc này, trong lòng của hắn cũng chỉ có bi ai. Hắn bắt lấy tay Lục Thương Băng, kéo nàng vào người của mình, lớn tiếng nói:
- Không tốt. Yêu, cũng không phải làm như vậy. Cô muốn cảm nhận hương vị của tình yêu, muốn cảm thụ thì phải tự mình trải qua. Cô năm nay mới bao nhiêu tuổi, sau này còn rất nhiều thời gian cảm thụ chuyện này. Bị người ta chế tạo ra thì thế nào? Mỗi người có ai không phải cha mẹ chế tạo ra? Có lẽ tôi từng có cha mẹ, nhưng bọn họ ở nơi nào? Cũng như cô, tôi chưa từng cảm thụ thứ gọi là tình thân, nhưng tôi tuyệt đối không bi quan như cô. Nhân sinh mỹ hảo là truy cầu của tôi. Chỉ cần cô quyết tâm thoát ly Hắc Ám Quốc Hội, như vậy, cứ ở lại nơi này đi, dùng thời gian sau này của cô đi cảm thụ thế giới.
- Thời gian sau này?
Ánh mắt Lục Thương Băng mê ly nhìn qua Tề Nhạc, cảm thụ được hơi nóng trên người của hắn, nàng cười.
- Mỗi một thành viên trong Hắc Ám Quốc Hội đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều bị bắt buộc ăn một loại độc dược. Trong thời gian hạn định không có thuốc giải, tánh mạng sẽ chấm dứt. Vừa rồi là tôi lừa anh, dù cho anh hoàn thành nhiệm vụ giúp tôi, tôi cũng không có khả năng sống sót. Cũng không có khả năng làm người hầu của anh. Tôi là một người không có tương lai. Muốn tôi đi, đây là ngày cuối cùng của tôi, cũng là nguyện vọng duy nhất. Đối với người cả đời không có người yêu, lưu lại chút hình ảnh tươi đẹp không phải tốt sao?
- Độc?
Đồng tử Tề Nhạc co rút lại. Hắn chỉ nói ra một chữ này, thân thể mềm mại của báo nữ cũng dán lên người hắn, thân thể nàng giống như lửa, như dung nhập vào thân thể Tề Nhạc.
Nhưng mà, nàng cũng chỉ ôm Tề Nhạc, bởi vì vào lúc này nàng không biết mình không biết nên làm cái gì.
Tề Nhạc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, trong nội tâm khẽ động, nói:
- Nếu như tôi có biện pháp giải độc của cô thì sao?
Toàn thân Lục Thương Băng chấn động, ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt của nàng sáng quắc lại ảm đạm xuống.
- Đây là chuyện không có khả năng, độc của Hắc Ám Quốc Hội làm sao dễ giải như vậy. Tôi cảm giác được, anh đang thương tiếc tôi, tôi biết mà.
Trên mặt Tề Nhạc xuất hiện nụ cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của báo nữ.
- Cô chờ chút, để cho tôi suy nghĩ.
- Giải Trĩ đại ca, tỉnh rồi, tôi có việc cần hỏi anh.
Tề Nhạc kêu gọi Giải Trĩ.
Âm thanh lười biếng của Giải Trĩ vang lên.
- Lại thế nào, tiểu Kỳ Lân Vương.
Tề Nhạc nói:
- Giải Trĩ đại ca, máu của tôi có tác dụng giải độc hay không?
Giải Trĩ lặng đi.
- Móa, anh biến mình thành người bán máu rồi sao! Anh lại muốn cho ai máu sao? Chẳng lẽ anh không biết máu của Kỳ Lân trân quý thế nào sao?
Tề Nhạc lo lắng nói:
- Anh chỉ nói cho tôi biết có tác dụng giải độc không?
Giải Trĩ trầm giọng nói:
- Máu của Kỳ Lân đúng là có tác dụng giúp người khác khôi phục thân thể. Nhưng lại không có tác dụng giải độc, anh cho rằng mình là thần tiên sao! Máu Kỳ Lân không phải cái gì cũng làm được.
Tề Nhạc nói:
- Tôi có bạn bị trúng độc, vậy có biện pháp nào giúp đỡ nàng được hay không? Những Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác có ai có được khả năng này không?
Giải Trĩ cười hắc hắc, nói:
- Cũng không phải không có biện pháp. Bản thân Kỳ Lân bách độc bất xâm, nguyên nhân chủ yếu chính là hội tụ tinh hoa toàn thân cho nên sinh ra tác dụng chống độc. Cho nên, trên người Kỳ Lân có một thứ có khả năng giải độc.
- Vậy anh mau nói đi! Rốt cuộc là thứ gì có thể giải độc.
Tề Nhạc có cảm giác không chờ đợi được.
Tiếng cười của Giải Trĩ trở nên dâm đãng.
- Anh ngẫm lại, trên người anh có thứ gì được gọi là tinh hoa?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:
- Anh, anh sẽ không nói là...
Trong lòng của hắn nghe Giải Trĩ nói xong, biểu hiện trên mặt phi thường cổ quái, mỹ nữ trong ngực lại quá đẹp, nửa thân dưới có phản ứng.