Hạ Thần Phong nhìn bên ngoài, sắc mặt anh cũng khó coi, một đám người từ sáng đã bắt đầu vây lấy chỗ này, Cục Cảnh sát không thể không cho hai anh em ra duy trì trật tự.
“Phòng kiểm tra dấu vết có phát hiện gì không?”
Hạ Thần Phong cho điện thoại vào trong túi, anh nhớ đến cuộc điện thoại vừa nãy của Lục Dao, cô bảo anh đi điều tra những người xung quanh An Thiến, dò hỏi nơi cô ta đã từng đi xem mệnh.
Khi vừa mới ra mắt, tên của cô ta không phải An Thiến mà là An Tuệ Quân, nhưng lúc đó An Tuệ Quân không nổi tiếng chút nào. Kể từ khi đổi tên thành An Thiến quả thực sự nghiệp của cô ta bắt đầu thuận lợi. Thế nên, suy nghĩ của Lục Dao là bát tự của An Thiến cũng bị động vào, chỉ có người thân thiết nhất mới có thể biết được bát tự thật của cô ta.
Tiểu Đao đút tay vào trong túi áo hoodie, “Hầy, em đang định đi, anh có đi cùng không?” Hạ Thần Phong dừng bước, “Cậu đến phòng kiểm tra dấu vết, tôi đến chỗ Tạ Điền xem sao.”
Lúc này Tạ Điền đã hoàn thành khám nghiệm tử thi của An Thiến, cô đang điền báo cáo.
Ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thần Phong, bàn tay gõ chữ của Tạ Điền dừng lại, nhưng chỉ một lát sau cô lại tiếp tục gõ nhanh như bay, “Anh đợi một lát, tôi sắp điền xong rồi.” Hạ Thần Phong tựa vào cửa nhìn Tạ Điền rồi quay người đi ra hành lang, lấy ra một điếu thuốc.
Tạ Điền mang theo tài liệu vẫn còn hơi ấm, cô vươn tay ra lấy điếu thuốc đang kẹp trên đầu ngón tay của Hạ Thần Phong. Giống như trước kia, nhìn thấy Hạ Thần Phong hút thuốc là Tạ Điền đều sẽ cau mày, cô lấy điếu thuốc xuống, đưa cho anh một cốc cà phê, nhưng bây giờ hết cà phê rồi nên cô chỉ đưa tài liệu cho anh, “Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi của An Thiến.”
Hạ Thần Phong cầm lấy báo cáo, nhìn Tạ Điền lấy nửa điếu thuốc đi đến thùng rác ở một bên rồi dập đi, sau đó quay người lại đi về phía anh, “Báo cáo có gì đang chú ý không?”
“Có.” Tạ Điền đứng ở bên cạnh Hạ Thần Phong nhìn về phía cuối hàng làng, “Trong người An Thiến có một bào thai hơn một tháng tuổi…” Sau khi khám nghiệm tử thi, Tạ Điền mới phát hiện ra. Trong tử cung của An Thiến đã có một sinh mạng nhỏ, nhưng e rằng ngay cả An Thiến cũng không cảm nhận được sự tồn tại của sinh mạng nhỏ này.
Mà có thể sau khi cảm nhận được, sinh mạng nhỏ này sẽ không đến được thế giới này. Cô hiểu được, là một ngôi sao đang nổi tiếng như vậy sao có thể để cho đứa trẻ này xuất hiện trước mặt người đời, hơn nữa trong khoảng thời gian này, tin tức về An Tuệ cũng không tốt lắm.
“Có thể điều tra rõ bố đứa bé là ai không?” Hạ Thần Phong không ngờ việc này lại xảy ra, nếu thêm yếu tố này vào…
“Có thể, chỉ cần có ADN phù hợp chúng tôi liền có thể đi đối chiếu, anh nghi ngờ Lục Nguyên?” Đương nhiên Tạ Điền cũng biết bê bối lúc đó, An Thiến và Lục Nguyên hơn năm mươi tuổi có quan hệ thân mật, mục tiêu đầu tiên họ nghi ngờ đương nhiên là Lục Nguyên.
“Tôi sẽ bảo Tiểu Đao đi thu thập ADN của Lục Nguyên, vợ chồng ông ta cũng nằm trong diện bị tình nghi.”
“Còn một điều nữa có lẽ anh phải biết, An Thiến luôn dùng thuốc cấm…”
Thuốc cấm… Đây là một cách nói giảm nói tránh, thực ra nó là một loại cần sa, đây là hành vi vi phạm phát luật. Hạ Thần Phong gật đầu, việc này đã không còn là việc mà mấy người họ có thể quản lý được nữa, cần phải giao cho đồng nghiệp khác đi điều tra. An Thiến đã dùng thuốc cấm, vậy thì đương nhiên là có nguồn gốc hoặc là dấu vết.
Hạ Thần Phong xem những báo cáo khác, nhưng lại không có phát hiện gì mới.
“Được rồi, tôi sẽ lấy tài liệu này đi, nếu lấy được ADN của Lục Nguyên, tôi sẽ mang đến cho cô.” Tạ Điền nghe xong câu này liền nhìn Hạ Thần Phong quay người rời đi.
Tạ Điền dựa vào cửa sổ trên hành lang, lòng cô nguội lạnh khi nhìn bóng dáng đi càng ngày càng xa. Quả nhiên sau khi bản thân cô không làm gì thì Hạ Thần Phong cách cô càng ngày càng xa.
“Chủ nhiệm Tạ.” Tiểu Viên đứng ở đằng sau nhìn Tạ Điền, trong phòng làm việc vẫn còn một đống việc chờ cô xử lý, nhưng không ngờ Tạ Điền lại ngây người ra ở đây.
“Tạ Điền cúi đầu lau nước mắt đang trào ra, cô quay người lại, vẫn là bác sĩ pháp y Tạ Điền lạnh lùng, lý trí.
Cục Cảnh sát hôm nay sáng chói lóa, rất nhiều người nổi tiếng có liên quan An Thiến đều mặc đồ đen đến lấy khẩu cung. Nếu là ngày thường, thì những cô gái trong Cục đã phấn khích rồi. Nhìn những người trước mắt ai cũng là ngôi sao chỉ có thể nhìn thấy ở trên mạng, nhưng bây giờ cho dù bản thân phấn khích thế nào thì mấy đồng nghiệp nữ cũng phải tỏ ra nghiêm túc xử lý vụ án.
Tiền Húc vì rơi xuống nước, cơ bắp ở cánh tay bị thương nhưng vẫn không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của anh ta, Hạ Thần Phong đứa Tiền Húc vào phòng thẩm vấn bên cạnh.
“Anh Tiền, theo manh mối bây giờ chúng tôi nắm được, khi vụ án xảy ra thì anh đang quay phim, hơn nữa còn xảy ra sự cố đúng không?” Tiền Húc sờ cánh tay của mình, gật đầu, trên mặt cũng có vẻ buồn đau, “Lúc đó tôi đang quay một cảnh đánh nhau với mấy nghệ sĩ khác, nhưng không ngờ dây bảo hộ lại đột nhiên bị đứt, cũng may lúc đó đang ở trên mặt hồ, nếu ở trên mặt đất, e rằng tôi không chỉ đơn giản là bắp thịt tổn thương đâu.”
Quả thực, nếu dây bảo hộ đứt sớm hơn một chút, vậy thì Tiền Húc không chỉ ở điểm cao nhất, hơn nữa bên dưới còn là đường đá, bị gãy xương hay mất mạng cũng là việc có thể xảy ra.
“Trước khi đeo dây bảo hộ lên người, các anh đều kiểm tra chứ?” Hạ Thần Phong gật đầu, thời gian dây bảo hộ đứt chính là thời gian hung thủ gây án, hai việc này nhất định có liên quan với nhau.
Tiền Húc nhớ lại tình hình lúc đó, “Lần này tôi không kiểm tra, đạo diễn Trần luôn hợp tác với tổ đạo cụ đó, chúng tôi cũng là người quen, lại thêm nửa tiếng trước đã có người dùng dây bảo hộ này rồi, cũng không có vấn đề gì lớn, cho nên mọi người đều chỉ kiểm tra chỗ liên kết, không kiểm tra kỹ sợi dây thép.
Lúc đó cũng vì vội quay phim cho nên mọi người đều rất bận, căn bản không có thời gian kiểm tra những chi tiết nhỏ đó. Hạ Thần Phong cầm bút, “Anh vừa mới nói, sau khi tốp người đầu tiên dùng dây bảo hộ xong thì không cất đi mà để ở bên ngoài?”
Tiền Húc sửng sốt rồi gật đầu, “Đúng vậy, bởi vì cảnh quay của chúng tôi cần dùng dây bảo hộ đó ngay, cho nên không cất đi…” Tiền Húc quay cả cảnh trước, nhưng đoạn dây bảo hộ bị đứt không phải cái sau đó anh ta dùng, nên trí nhớ của anh ta về lúc đó vẫn rất rõ ràng.
Hạ Thần Phong đánh dấu trọng điểm của những tình huống này vào trong sổ ghi chép, “Liên quan đến An Thiến, bình thường hai người có hay giao lưu với nhau không?”
Một người là ảnh đế, một người là ảnh hậu, hơn nữa theo những gì Hạ Thần Phong biết, Tiền Húc và An Thiến đã hợp tác với nhau trong ba tác phẩm rồi, có thể nói quan hệ của bọn họ thân thiết hơn những người khác.
Tiền Húc gật đầu, nói với vẻ ngậm ngùi, “Có thể coi tôi và An Thiến là bạn hợp tác lâu năm rồi. Năm năm trước chúng tôi hợp tác đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên, lúc đó chúng tôi đều không đóng vai chính. Sau này lại hợp tác nhiều lần nên chúng tôi cũng hay gặp nhau, cho nên bây giờ cô ấy cứ như vậy mà đi… Haiz...”