Phải biết rằng, những người ở trên mạng đều bị mê hoặc bởi tạo hình cổ trang của Lục Dao. Nhưng hình như diễn viên mới này không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, nghe nói chỉ là diễn viên khách mời của bộ phim truyền hình này, dù mọi người có muốn xem nữa đều không được.
Từ khi biết thông tin người diễn vai này là sinh viên năm thứ tư khoa Kiến trúc Đại học Thanh Hà, trong diễn đàn trường học đều có bài post yêu cầu ảnh chụp.
Mà rất nhiều người cũng biết Đỗ Hiểu Lan là bạn cùng phòng duy nhất của Lục Dao. Mà trạng thái Weibo được post này giống như ném một hòn đá nhỏ xuống dòng sông tĩnh lặng khiến mặt nước dậy lên từng đợt sóng.
Di động của Lục Dao bắt đầu rung lên liên tục, nhìn thấy lượng người theo dõi ngày càng tăng, nhưng cô lại không thấy vui vẻ chút nào, cô lần mò một lúc, cài đặt tắt thông báo và những tin nhắn của người không quen biết.
Đỗ Hiểu Lan cất di động đi, cô nhìn sự rối rắm trong mắt Lục Dao, “Cậu xem, bây giờ cậu kiếm việc gì đó làm, có phải sẽ không phải lo lắng như bây giờ rồi không...”
Lục Dao tạm dừng động tác đang làm lại, thì ra Đỗ Hiểu Lan nói nhiều chuyện với cô như vậy là muốn cô chuyển dời sự chú ý của cô. Chỉ cần Lục Dao không để ý đến mấy chuyện vụn vặt đó nữa thì lo lắng trong lòng cô sẽ giảm đi rất nhiều.
“Được rồi, hôm nay hiếm khi tớ về trường, cậu cũng không phải đi học. Cậu đi mua màu vẽ cùng tớ đi, tớ biết một cửa hàng, chủ cửa hàng vô cùng đẹp trai, quan trọng là màu vẽ ở đó cực kỳ đầy đủ, giá cả rất phải chăng.”
Lo cô gái này lại muốn nghĩ đến mấy chuyện không đâu, Đỗ Hiểu Lan liền lôi kéo Lục Dao không muốn ra ngoài ra khỏi ký túc xá.
Cửa hàng mà Đỗ Hiểu Lan nói nằm trên con đường nhỏ ở một con phố cổ, trang trí rất phong cách. Lục Dao ngửa đầu nhìn cửa hàng này, cửa chính của cửa hàng này đối diện với một cái cầu đá.
Từ trước đến nay, phong thủy khá kiêng kỵ việc trước cửa có cầu, người biết phong thủy coi việc trước cửa không bị “Cầu nhỏ xung xạ(*)” là kiến thức cần thiết trong cuộc sống. Trước cửa có cầu hoặc mở cửa hàng, xây nhà ở hai đầu lên xuống của cầu đều là việc không tốt.
(*) Xung xạ hay còn gọi là xung xạ sát, là một trong ba mươi hai thế sát trong phong thủy hình pháp. Xung là đối thằng, xạ là bắn ra. Căn nhà phạm vào thế này thì gia chủ cô đơn, gia đình ly tán, con cái ít trở về thăm viếng, khi chết không có người thân bên cạnh.
Hơn nữa...
Lục Dao cau mày nhìn phong thủy trong cửa hàng này, U ám... ế ẩm... tràn ngập tử khí... Cho dù là sau giờ Ngọ vào ngày cuối mùa hè đầu mùa thu cũng khó mà xua tan được vẻ lạnh lẽo này.
Đỗ Hiểu Lan đã đi vào trong cửa hàng nhìn hàng hóa bày la liệt bên trong, quả thực cô sắp bị hoa mắt bởi những loại màu sặc sỡ này rồi, “Lục Dao, cậu xem giúp tớ, trong số này nhãn hiệu nào đẹp...” Đỗ Hiểu Lan cầm mấy tấm bảng màu mẫu trong tay, cô muốn tham khảo ý kiến của Lục Dao. Nhưng vừa xoay người lại Đỗ Hiểu Lan không thấy hình bóng của Lục Dao đâu, nhìn kỹ lại thì bạn cùng phòng của cô lại đứng ở cửa không đi vào.
Đỗ Hiểu Lan bỏ màu trong tay xuống, đi ra ngoài rồi kéo Lục Dao vào trong cửa hàng, “Tớ bảo này, cậu ở bên ngoài ngẩn ngơ cái gì vậy! Mau vào đây chọn giúp tớ, mắt tớ sắp hoa hết cả lên rồi.”
Lục Dao đi vào bên trong cửa hàng, cả người bất giác run lên, cảm giác lạnh lẽo kia ngày càng mãnh liệt, người trong cửa hàng không nhiều, nhưng cũng có mấy người quay lưng lại với giá vẽ xem màu vẽ.
Hiển nhiên nơi này đúng là chỗ tốt để chọn màu vẽ. Bản thân Lục Dao dù học khoa kiến trúc nhưng cũng biết vẽ, lại thêm ông nội Lục Dao cũng là cao thủ vẽ tranh của Trung Quốc. Từ nhỏ do nghe quan tai nhìn quen mắt nên Lục Dao cũng rất có kinh nghiệm với việc xem sắc thái, màu vẽ.
Chất lượng hàng hóa ở đây đúng là rất tốt, nhìn tổng thể thì cửa hàng này cũng không có vấn đề gì. Một nữ nhân viên buộc tóc đuôi ngựa đứng trước quầy thu ngân, nhìn một cái là thấy hết toàn bộ cửa hàng.
Đỗ Hiểu Lan đã quên mất Lục Dao còn đứng ở một bên mà chỉ tập trung vào các loại màu vẽ.
“Xin chào, đây là lần đầu quý khách đến đây phải không.” Một cô gái tóc xoăn ôm một hộp màu vẽ mới đi ra từ phía sau đứng bên cạnh Lục Dao và Đỗ Hiểu Lan, vừa bày màu vẽ vừa cười chào hỏi.
Đỗ Hiểu Lan ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Làm sao cô biết được?”
Cô gái tóc xoăn cười dịu dàng, trên hai má có núm đồng tiền nho nhỏ, “Người hay đến cửa hàng, chúng tôi đều biết hết, nhưng đây là lần đầu tôi gặp hai người, cho nên tôi liền đoán đây là lần đầu tiên hai người đến đây!”
“Đúng đúng, trước đây tôi cũng được nghe bạn tôi nói rồi, nơi này có một cửa hàng rất tốt, hôm nay đặc biệt đến xem thử, quả nhiên đúng là vậy!” Đỗ Hiểu Lan không ngờ nhân viên cửa hàng này lại biết nói chuyện như vậy, trong lòng lại càng đánh giá cao cửa hàng này hơn.
Sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng xong, cô gái tóc xoăn đứng dậy, “Đương nhiên rồi, cửa hàng có đủ tất cả các loại màu vẽ, cho dù là hàng trong nước hay nước ngoài, chỉ cần là màu vẽ được đánh giá tốt trên thị trường thì chỗ chúng tôi đều có, hai người cứ ở đây từ từ chọn…”
Đỗ Hiểu Lan gật đầu vui vẻ, còn Lục Dao lại không lên tiếng, cô gái tóc xoăn vốn đã quay người đi lại một lần nữa quay đầu lại, cô nhìn Lục Dao, phán đoán thật cẩn thận sau đó che miệng, vẻ mặt rất ngạc nhiên, “Cô… Cô là Lạc Thần Hoa!”
Cô gái tóc xoăn ngày nào cũng theo dõi bộ phim truyền hình đó, cô rất thích Lạc Thần Hoa trong bộ phim đó. Bây giờ lại được gặp người thật, cô kích động đến mức nói lớn tiếng hơn rất nhiều, làm cho những khách hàng khác trong cửa hàng ồ ạt quay đầu lại.
Dường như ý thức được sự thất lễ và kích động của mình, cô che miệng, cười xin lỗi với mọi người xung quanh.
Lục Dao cũng có chút ngạc nhiên, sau khi tuyên truyền Di Tiên Truyện, phần lớn thời gian cô đều ở trường học. Cho nên cho dù người trong trường biết cô diễn vai Lạc Thần Hoa, cùng lắm cũng chỉ đứng ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi, không có ai ngạc nhiên kêu lên giống như cô gái tóc xoăn này.
Đừng nói là giờ cô gái tóc xoăn vừa kích động lại vừa ngượng ngùng, mà Lục Dao cũng có chút ngượng ngùng. Dù sao thì nhân vật trong bộ phim này và bản thân cô hoàn toàn là hai người khác nhau, hơn nữa lại bị người khác lớn tiếng gọi tên giữa đám đông như thế này.
Đỗ Hiểu Lan đứng ở một bên từ lâu đã che miệng cười, cô kéo tay Lục Dao, “Thấy chưa, cậu cũng có fan hâm mộ của mình rồi kìa.”
“Đúng vậy, tôi rất thích Lạc Thần Hoa do cô diễn, sau này cô có còn quay phim nữa không?” Cô gái tóc xoăn nhìn Lục Dao, cô vốn dĩ cho rằng tạo hình của Lạc Thần Hoa trên phim là nhờ vào cách trang điểm tô son trát phấn mà ra. Nhưng bây giờ nhìn thấy người thật rồi, cô lại cảm thấy Lạc Thần Hoa trên phim còn không đẹp bằng người thật.
Quan trọng là! Người thật lại để mặt mộc!!! Trời ạ, mặt mộc mà lại có thể đẹp như vậy, mắt của cô gái tóc xoăn sắp dính ở trên mặt của Lục Dao rồi.
Khuôn mặt Lục Dao dần dần hồng lên, cô lắc đầu, “Tôi không quay nữa đâu, lần này tôi cũng chỉ giúp đỡ thôi…” Tuy Trần Hoa đã khuyên nhủ Lục Dao cực kỳ chân thành, nhưng cô thật sự không thấy mình có năng khiếu diễn xuất, càng không giỏi lăn lộn trong giới nghệ sĩ.
Nghe được đáp án này, trong lòng cô gái tóc xoăn có chút mất mát, dù sao thì Lục Dao cũng là người đóng vai diễn mà mình thích, cô hy vọng có thể nhìn thấy đối phương có nhiều tác phẩm hơn.
Nhưng chính Lạc Thần Hoa đã không bằng lòng, vậy thì cô cũng không thể miễn cưỡng được, “Được rồi, nhưng cô thực sự rất xinh đẹp!” Cô gái tóc xoăn như nhìn ra được sự mất tự nhiên của Lục Dao, cô thực lòng nói câu nói này sau đó cười xoay người rời đi.