Quần áo gấu bông rất nóng, nếu như mặc nguyên một ngày đương nhiên là trên người sẽ có mồ hôi. Tiết Bình nhịn khóc nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, “Tôi không thông minh như Hà Vĩ, trước đây cậu ấy học làm đầu bếp một khoảng thời gian, đồ ăn cậu ấy nấu rất ngon cho nên đã đến quán ăn làm đầu bếp. Tôi không biết làm gì cả, bình thường tôi chỉ có thể đi làm công việc thời vụ, có lúc đi phát tờ rơi, ở đâu cần người tôi liền đến đó làm. Hoạt động lần này ở thành phố Hải trả thù lao rất cao, một ngày được hơn năm trăm tệ. A Vĩ còn nói chỉ cần hết tuần này, chúng tôi sẽ có tiền và thời gian đưa các em bé ở cô nhi viện đi khám bệnh rồi...” Nói xong, Tiết Bình lại một lần nữa khóc lớn.
Nhóm Hạ Thần Phong nghe thấy những thông tin này cũng cảm thấy chua xót cho cuộc sống cực nhọc của bọn họ, “Cho tôi số điện thoại của người phụ trách công việc thời vụ của cậu.”
Tuy không đành lòng nhưng thủ tục cần làm vẫn phải làm. Tiết Bình lấy di động có phím bấm cũ nát ra, bàn tay đút vào túi của Hạ Thần Phong nắm chặt lại.
Lúc đó khi anh mới quen biết Lục Dao, cô cũng dùng một chiếc di động nắp gập rất cũ nát. Mà di động Tiết Bình dùng là loại máy người già hay dùng, chính là loại chỉ có hơn một trăm tệ cũng có thể mua được.
Hầu Tử lấy số điện thoại đi sang một bên gọi điện xác nhận.
Hạ Thần Phong nhìn về phía cửa, “Có thể mở ra cho chúng tôi đo vào xem thử không?”
Tiết Bình gật đầu, lấy chìa khóa mở cửa, bên trong gần như là giống hệt với ký túc xá đại học, bên trong rất sạch sẽ, đối với hai cậu con trai ở thì nơi này đã rất sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng rồi.
Hạ Thần Phong đi vào nhìn thấy hai chiếc giường sắt, hai cái bàn sách rất sạch sẽ, đồ đạc trên bàn được sắp xếp rất ngăn nắp nhưng có thể nhìn ra dấu vết đã được sử dụng.
Rất nhiều cô nhi viện có quy tắc sắp xếp ký túc xá, cho nên Hạ Thần Phong vừa nhìn đã biết hai người này rất gọn gàng sạch sẽ, cho dù bây giờ trên người Tiết Bình mùi mồ hôi khó ngửi.
“Hà Vĩ mất tích từ lúc nào?” Tuy Hà Vĩ chết vào đêm qua nhưng dựa vào lời nói của Tiết Bình với Tạ Điền lúc trước, Hà Vĩ đã mất tích được một khoảng thời gian rồi. Từ chủ nhật đã không thấy về, hình như đã mất tích ba ngày rồi.
Thời gian ba ngày này, Tiết Bình không báo cảnh sát, trên cơ thể Hà Vĩ không thấy bất kỳ vết thương nào, dạ dày cũng có thức ăn, chứng tỏ rằng Hà Vĩ không phải chịu ngược đãi gì.
Tiết Bình nhớ lại, “Là chủ nhật.. Chủ nhật là lúc quán ăn khá bận rộn, có lúc cậu ấy sẽ ở lại quán ăn, thứ hai tôi đi phát tờ rơi từ sớm đã rời khỏi nhà rồi, sau khi trở về liền đến thành phố Hải... Có thể đã mất tích ba ngày rồi...” Có thể là đã mất tích ba ngày... Thực ra Tiết Bình nói cũng không chính xác, chỉ có thể nói là đã ba ngày rồi cậu không liên lạc với Hà Vĩ.
Căn phòng trọ rất sạch sẽ, trong phòng có mỗi một cái máy tính để bàn. Hạ Thần Phong đeo găng tay dùng một lần lên ấn xuống nút nguồn máy tính.
Máy tính phát ra âm thanh chói tai, màn hình từ từ sáng lên, đợi đến hai ba phút sau cuối cùng máy tính cũng bật lên. Hạ Thần Phong cúi người nhìn đồ đạc trên máy tính.
Màn hình nền trên máy tính rất quen thuộc chính là tạo hình của Đổng Vũ trong Di Tiên Truyện. Hạ Thần Phong khẽ nhướng mày nhìn tập tài liệu trên mặt bàn, anh mở ra thì thấy toàn là phim truyền hình và ảnh chụp của Đổng Vũ.
Tiết Bình nhìn tấm ảnh trong máy tính, “Đó là thứ Hà Vĩ thích nhất...” Nói xong, nước mắt cậu liền rơi xuống.
Hạ Thần Phong gật đầu, có thể nhìn ra, Hà Vĩ là fan hâm mộ chân thành của Đổng Vũ. anh mở lịch sử hoạt động của máy tính, kiểm tra xem cậu hay xem gì, sau đó mở trang web lên tìm lịch sử tìm kiếm…
Nhưng lịch sử tìm kiếm lại trống không...
Hạ Thần Phong vô thức nhìn vào phần cài đặt trình duyệt, phía trên không có phần chọn đóng trang web, chỉ có tùy chọn làm trống bộ nhớ, điều này chứng tỏ có ai đó đã cố ý xóa lịch sử tìm kiếm này đi.
“Chiếc máy tính này chúng tôi mang về cục cảnh sát.” Hạ Thần Phong đứng thẳng người dậy nhìn Tiết Bình, Tiết Bình nhìn chiếc máy tính này với vẻ hơi do dự sau đó liền gật đầu.
Hầu Tử đi vào từ ngoài cửa và gật đầu với Hạ Thần Phong.
Hạ Thần Phong và Hầu Tử đều hiểu rằng Tiết Bình có chứng cứ ngoại phạm.
“Bình thường quan hệ của cậu và Hà Vĩ tốt như vậy, vậy cậu có biết Hà Vĩ có thù oán với người khác không?”
Tiết Bình cúi đầu, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi khóc thút thít, “Tai A Vĩ không nghe thấy gì, có lúc mọi người sẽ gọi cậu ấy là người điếc gì đó. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ để ý, ngày nào cũng cười cười ha ha, cho dù có người đánh chửi cậu ấy, A Vĩ cũng chỉ cười thôi.”
“Đánh chửi?”
Hạ Thần Phong nắm được hai từ này, Tiết Bình ngẩng đầu, “Không phải, đây là việc rất lâu về trước rồi. Chúng tôi đều lớn lên ở cô nhi viện, trước đây mấy anh em vẫn cãi nhau ầm ĩ nhưng bây giờ sau khi tôi và A Vĩ chuyển ra ngoài thì quan hệ của mọi người cũng rất tốt.”
“Cậu liệt kê người có quan hệ với các cậu ra đây.” Sau khi Hầu Tử dẫn Tiết Bình đi, Hạ Thần Phong nhìn căn phòng, Tiểu Đao cũng xem xét xung quanh xem có chứng cứ có ích nào không.
“Anh Phong, manh mối này... quá mức sạch sẽ quá…”
Hạ Thần Phong cũng cau chặt mày lại, “Đúng vậy, quá mức sạch sẽ…”
Có thể nói là vụ án này hoàn toàn không có một manh mối gì cả, “Vừa nãy cậu đến quán ăn có phát hiện gì không?”
Tiểu Đao lắc đầu, “Cậu Hà Vĩ này thật sự là một người hiền lành, tuy không nghe thấy gì những cậu ấy biết đọc khẩu hình, hơn nữa đồ ăn cậu ấy nấu thật sự rất ngon. Mấy ngày nay cậu ấy không đi làm, ông chủ quán ăn cũng sốt ruột, nhưng Hà Vĩ không có di động cho nên ông ấy cũng không liên lạc được. Lúc em đi, ông chủ sốt ruột đến mức muốn chửi người, chỉ có thể tìm một đầu bếp mới…”
Tiểu Đao không nói, ngay sau khi ông chủ quán ăn nghe nói Hà Vĩ gặp chuyện không may, sắc mặt ông cũng thổn thức, thậm chí còn hỏi phải đưa lương của Hà Vĩ cho ai.
Hoàn cảnh xã giao sạch sẽ, thói quen sinh hoạt đơn giản… Cách thức thi thể xuất hiện lại rất kỳ dị…
Tất cả đều nói cho Hạ Thần Phong rằng hung thủ này cố ý…
Cố ý lựa chọn người như vậy, cố ý trực tiếp đặt thi thể trước mặt mọi người…
“Bệnh viện cũng không có bất kỳ tin tức gì… Dường như thi thể của Hà Vĩ đột nhiên được chuyển đến gian phòng lưu giữ thi thể… Nhưng thi thể của Hà Vĩ vào rồi, vậy thì thi thể vốn phải được chuyển đến Đại học Thanh Hà đâu?” Hạ Thần Phong cảm thấy mọi thứ đều là do hung thủ cố ý sắp đặt.
Anh khoanh tay trước ngực, rốt cuộc tại sao hung thủ lại làm như vậy? Hung thủ nhắm vào ai đây?
Hạ Thần Phong không nghĩ hung thủ làm vậy để nhắm vào Lục Dao. Trước đây đám người của người thầy kia từng nhắm vào Lục Dao, nhắm vào Tập đoàn Tinh Thần, nhưng vụ án lần này không giống vậy, dường như hung thủ không nhắm vào bọn họ, nhưng ngoài họ ra thì có thể là ai?
Anh nhìn rất nhiều bức ảnh bị đè dưới tấm kính trên bàn học. Trong đó có một bức ảnh chụp những tình nguyện viên của viện phúc lợi, trong bức ảnh chụp chung, Tạ Điền đứng ở hàng dưới với Hà Vĩ, cô cười rất vui vẻ.