Tiểu Đao gật đầu với vẻ thấu hiểu, dù sao một người quay lại Cục lấy tài liệu hồ sơ vụ án là đủ rồi, để Hạ Thần Phong đi thăm Lục Dao cũng là chuyện cần phải làm, “Anh gửi lời thăm hỏi của em đến Lục Dao nhé.”
Lúc Hạ Thần Phong chạy đến bệnh viện thì Lục Dao vẫn còn chưa tỉnh, Đỗ Hiểu Lan cầm di động trong tay, thấy Hạ Thần Phong đến rồi liền hung hăng ném cho anh một ánh mắt coi thường, “Còn nói làm bạn trai của người ta à, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu. Nếu như Lục Dao thực sự xảy ra chuyện gì, trong lòng anh có dễ chịu không?”
Tuy Đỗ Hiểu Lan đang bốc hỏa nhưng cô cũng chỉ dám nhìn chằm chằm di động mà nói những lời này, Hạ Thần Phong khẽ nhướng mày, trực tiếp tiến lên sờ trán Lục Dao, “Bác sĩ nói thế nào?”
Đỗ Hiểu Lan cất di động đi, cô nói với giọng điệu khó chịu, “Còn có thể nói gì, nhập viện thôi! Tôi nói này... Cảnh sát Hạ, đội trưởng Hạ, tuy anh chịu trách nhiệm về sự an nguy của nhân dân, chúng tôi rất cảm động. Nhưng nhìn từ góc độ là bạn Lục Dao, anh có bao nhiêu phần xứng đáng với vị trí là bạn trai chứ? Anh xem một cô gái khỏe mạnh như vậy, chỉ vì ở bên anh mà gặp phải bao nhiêu chuyện phiền lòng. Số lần Lục Dao vào bệnh viện một năm này sợ rằng còn nhiều hơn so với hai mươi mấy năm trước đó cộng lại. Nhưng anh thì sao, lúc người ta cần anh nhất, anh lại chẳng ở bên cạnh...”
Cho dù có lúc Đỗ Hiểu Lan sợ khí thế của Hạ Thần Phong, nhưng khi bắt đầu nói rồi cô liền không thể dừng lại được, cô luôn càm thấy Lục Dao đã phải chịu thiệt thòi, thật không đáng.
Đầu óc Lục Dao mê man nhưng ý thức đã từ từ hồi phục, nghe thấy Đỗ Hiểu Lan bảo vệ mình như vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp. Lúc bị ốm là lúc yếu ớt nhất, cô hy vọng Hạ Thần Phong có thể ở bên cạnh mình, nhưng Lục Dao cũng hiểu rõ bắt đầu từ khoảnh khắc cô nhận lời yêu Hạ Thần Phong thì có những lúc cô sẽ phải hy sinh sự ích kỷ này của mình.
“Hiểu Lan... Được rồi...” Lục Dao nói xong rồi từ từ mở mắt, cô khẽ cười nhìn sắc mặt nặng nề của Hạ Thần Phong sau đó xoay đầu, “Hiểu Lan... cám ơn cậu.”
Nhìn sắc mặt yếu ớt nhưng ánh mắt lại tràn ngập vẻ kiên trì của Lục Dao, Đỗ Hiểu Lan hiểu việc này vốn dĩ do hai người này tự giải quyết, cô nói như vậy cũng chỉ là lời nói tức giận trong chốc lát, cô thít một hơi thật sâu, “Được rồi, tớ không nói nữa, miễn lại làm cậu đau lòng, hai người nói chuyện trước đi, tớ đi mua cho cậu ít đồ ăn.” Đỗ Hiểu Lan nói rồi tức giận cầm lấy ba lô của mình đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong mắt Hạ Thần Phong ẩn chứa sự lo lắng, anh cầm tay Lục Dao lên, “Xin lỗi, bạn em nói rất đúng, lúc em cần anh nhất anh lại không ở bên cạnh em...”
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Em không phải là người con gái mảnh mai yếu đuối, hơn nữa anh đi phá án mà. Thần Phong, nếu em đã chọn anh thì em sẽ tin tưởng anh.” Lục Dao nắm lại tay của Hạ Thần Phong, “Vụ án lần này rất hóc búa phải không?”
Hạ Thần Phong gật đầu rồi lại lắc đầu, “Tình huống bây giờ vẫn chưa thể nói rõ, nạn nhân này có lẽ đã chết được ba năm rồi, e rằng rất nhiều bằng chứng không tìm được nữa, nhưng mà lúc trước bọn anh đã có manh mối, có thể sẽ có manh mối có giá trị.”
Lục Dao gật đầu, “Em không sao cả, chỉ bị cảm mà thôi, anh mau trở về phá án đi.”
Lần này Hạ Thần Phong cũng tranh thủ chút thời gian đến đây, “Tiểu Đao nói rồi, chờ em khá hơn một chút thì đến thị trấn Thanh Diệp một lần, nghe nói đê sông nơi phát hiện thi thể kia có cao nhân chỉ điểm, có lẽ chúng ta lại có thể phát hiện được chuyện gì về giới âm dương đó.”
“Đê sông?” Lục Dao khẽ cau mày, “Việc ở thị trấn Thanh Diệp trước đó em đã nghe nói đến rồi, dường như ba năm trước lúc thi công đê sông này đã có động tĩnh rất lớn...”
Ba năm trước, Lục Dao vừa mới đến thành phố Tô học đại học không lâu, lúc cô đến thì việc quy hoạch của thị trấn Thanh Diệp này đã gần xong rồi nên cô không chú ý đến điểm này, bây giờ Tiểu Đao lại nói như thế, vậy thì chắc chắn là có manh mối gì rồi.
“Được, chờ em khỏe lên rồi đi.”
Hạ Thần Phong có rất ít thời gian, bây giờ đã xác nhận được thân phận của Ngô Phục rồi, rất nhiều manh mối phải điều tra lại một lần nữa. Tiểu Đao chờ ở bên ngoài bệnh viện, Hạ Thần Phong đi ra, nhíu mày hỏi, “Sao rồi?”
“Cô ấy đã tỉnh rồi, cậu đã lấy được hồ sơ vụ án chưa?” Hạ Thần Phong vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào, Tiểu Đao cũng ngồi vào ghế phụ, cậu giơ một chồng tài liệu trong tay lên, “Đều đã lấy được rồi.”
Hạ Thần Phong nhận lấy một tập rồi mở ra xem, “Đã liên lạc được với người nhà Ngô Phục chưa?”
Tiểu Đao để tập tài liệu còn lại ở ghế sau xe, cậu xoay người lôi thuốc lá ra, vốn muốn lấy cho Hạ Thần Phong một điếu, sau đó lại nghĩ đến anh đã bỏ thuốc rồi liền tự châm cho mình, “Con trai của Ngô Phục là Ngô Tuyết Đạt năm nay mười sáu tuổi, sau khi Ngô Phục mất tích liền đi theo vợ trước của Ngô Phục. Nghe nói năm ngoái đi ra nước ngoài du học, e rằng bây giờ ở thành phố Tô, Ngô Phục chẳng còn mấy người thân nữa.”
“Vậy đi tìm Chu Tây Thiến.” Hạ Thần Phong xem kẹp tài liệu đó, Chu Tây Thiến là bạn gái của Ngô Phục. Đây chỉ là cách nói dễ nghe một chút, rõ ràng lúc đầu Ngô Phục vì người phụ nữ này nên mới ly hôn với mẹ của con trai ông ta, nếu không phải vì ông ta mất tích trong vụ án bắt cóc này thì hai người này cũng sắp kết hôn rồi.
Tiểu Đao gật đầu, cài dây an toàn ở bên mình vào. Hạ Thần Phong gập tài liệu lại, khởi động xe, lái đến nơi ở mà Chu Tây Thiến đăng ký.
Trước đây Chu Tây Thiến tốt nghiệp ngành thương mại quốc tế, lúc đó công ty của Ngô Phục đã rất lớn, có rất nhiều nghiệp vụ thương mại quốc tế cho nên đã tuyển vài người vừa tốt nghiệp đại học về làm việc. Do thường xuyên qua lại nên Chu Tây Thiến quyến rũ được Ngô Phục, hai người qua lại cũng bốn năm năm rồi. Chu Tây Thiến cũng là một người phụ nữ có dã tâm, cô ta từng bước một làm cho Ngô Phục và vợ xa cách rồi ly hôn, cô ta vốn muốn gả cho Ngô Phục, nhưng không ngờ rằng không chỉ chưa vào được vào nhà giàu có, lại xảy ra vụ án mất tích gì đó.
Nghe thấy có cảnh sát tìm mình, Chu Tây Thiến chào hỏi với đồng nghiệp nghiệp tại chỗ làm của mình. Cô ta bước trên đôi giày cao gót đi ra, thời tiết sắp sang tháng mười hai rồi mà Chu Tây Thiến vẫn mặc áo lông dê mỏng ôm sát người, ở dưới là váy bó ôm mông, toàn thân diêm dúa lòe loẹt, tuổi tác bây giờ cũng xấp xỉ ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng dung mạo tinh tế đó làm người ta không đoán được tuổi tác thật của cô ta.
Nhân lúc Chu Tây Thiến vẫn chưa đến gần, Tiểu Đao nghiêng đầu dựa vào gần Hạ Thần Phong, “Em dám đánh cược, người phụ nữ này có lẽ lại quyến rũ được người nào đó rồi.”
Chu Tây Thiến ngồi đối diện với Hạ Thần Phong và Tiểu Đao, cô ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến gần, “Cho tôi một ly Lam Sơn.” Nói xong cô ta mở túi xách lấy mỹ phẩm ra, nhìn thật kỹ vào chiếc gương nhỏ, vừa trang điểm vừa nói, “Tôi bảo này hai anh cảnh sát, đã ba năm rồi các anh lại đến tìm tôi là vì việc gì đấy?”