Hạ Thần Phong đưa ra giả thiết này, hơn nữa tính khả thi của giả thiết này cũng không nhỏ. Lúc đó sau khi vụ án bắt cóc Ngô Phục xảy ra, Tiểu Đao và mấy đồng nghiệp cũng đã lấy lời khai của Từ Viện. Nhưng thái độ của Từ Viện cực kỳ không tốt, trừ việc nói là sau khi ly hôn không còn quan hệ gì nữa, những việc khác đều không hỏi ra được. Hơn nữa không có manh mối trực tiếp cho thấy Từ Viện liên quan đến vụ án bắt cóc Ngô Phục, cho nên manh mối này cứ thế bị đứt đoạn.
Bây giờ nhìn lại, cuộc gặp mặt của Từ Viện và Ngô Phục lúc đó rất bí mật, cảnh sát cũng không tìm được manh mối gì. Nếu không phải lần này Chu Tây Thiến nói ra, Tiểu Đao hoàn toàn không biết người phụ nữ nội trợ rất dịu dàng này lại có suy tính sâu xa như vậy.
“Nhưng mà bây giờ Từ Viện đã không ở trong nước, phải làm sao đây?” Tiểu Đao thở dài, Từ Viện và Ngô Tuyết Đạt con trai của Ngô Phục đều không còn ở trong nước, nếu thực sự có nghi vấn gì e rằng cũng khó tìm.
Hạ Thần Phong xem thời gian, bây giờ thời gian vẫn chưa được coi là muộn lắm, “Chẳng phải vẫn còn một người ở thành phố Tô sao? Em trai của Từ Viện ấy.”
Vừa nãy Chu Tây Thiến cũng nói rồi, người em trai này của Từ Viện cũng chính là cậu em vợ của Ngô Phục e rằng cũng biết được một số chuyện. Tiểu Đao lật giở tài liệu, trước đây họ đã điểu tra rất nhiều người, người em trai này của Từ Viện cũng nằm trong số đó, chỉ là không được xếp vào đối tượng điều tra trọng điểm.
“Tìm thấy rồi, Từ Mậu, địa chỉ đăng ký thường trú ở thành phố Tô là khu dân cư Phú Lệ, để em gọi điện xác minh.” Tài liệu này cũng đã ba năm rồi, Tiểu Đao cũng không thể bảo đảm địa chỉ Từ Mậu ở bây giờ vẫn là khu dân cư Phú Lệ.
Hạ Thần Phong cầm hóa đơn đi tính tiền trước, còn Tiểu Đao thì đến cửa phòng trà gọi điện thoại, “Thế nào rồi?”
Tiểu Đao ấn tắt di động, “Qua thông tin nhận được thì nói vẫn ở chỗ đó, hay là chúng ra đi trước xem xem?”
“Đi đi.”
Năm năm trước, khu dân cư Phú Lệ là khu dân cư khá cao cấp, nhưng khu dân cư cao cấp đó bây giờ xem ra đã xuống cấp kha khá rồi, môi trường có chút bẩn thỉu, hỗn loạn. Hạ Thần Phong lái chiếc xe có vẻ bình thường nhưng thực ra lại xa hoa đi qua làm cho một đám thanh niên chú ý, thậm chí có một thanh niên huýt sáo nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Sau khi xuống xe, Tiểu Đao liền liếc nhìn chung quanh, tuy nói lúc ở Cục Cảnh sát rất nhiều thời điểm Tiểu Đao đều bị Hạ Thần Phong áp chế, nhưng tốt xấu gì người ta cũng làm cảnh sát mấy năm rồi, cái nhìn đó cực kỳ đáng sợ. Mấy thanh thiếu niên vừa nhìn hai người đi từ trên xe xuống, ai cũng có vẻ không dễ trêu chọc chút nào liền cúi đầu tiếp tục đánh bài.
Tiểu Đao đảo mắt mấy cái, rất nhiều biển hiệu số nhà ở đây đã mờ rồi, cậu đi đến chỗ mấy thanh niên đang đánh bài, “Hi, cậu em, hỏi cậu chuyện này.”
Cậu nhóc chưa đến mười tám tuổi ngẩng đầu, mái tóc nhuộm màu tím, miệng còn ngậm điếu thuốc, ánh mắt nhìn Tiểu Đao không dễ chịu, “Sao vậy?”
Tiểu Đao cười lấy thẻ cảnh sát của mình ra, thấy vậy thái độ mấy cậu thanh niên lập tức tốt lên rất nhiều, “Ôi chao, chúng tôi không chơi gì lớn nha, chúng tôi chỉ chơi giải trí thôi.”
Mấy cậu thanh niên kia cũng gật đầu liên tục, “Được rồi, hỏi các cậu một chuyện, các cậu ở đây bao lâu rồi?”
“Hơn một năm rồi, chúng tôi đều làm thuê ở gần đây, hôm nay nghỉ.” Cậu nhóc nhuộm tóc tím kia muốn đưa cho Tiểu Đao một điếu thuốc, Tiểu Đao từ chối, “Vậy tôi hỏi các cậu, các cậu có quen biết người nào là Từ Mậu không?” Nói xong, Tiểu Đao lấy di động, mở bức ảnh trước đây của Từ Mậu ra.
Mấy cậu nhóc ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, một cậu mập giơ ngón tay bụ bẫm, “Ơ... chính là người đó!”
“Ai cơ?” Mấy người đều nhìn cậu mập với đó ánh mắt mịt mù.
“Cậu đã từng gặp người này?” Tiểu Đao đưa di động qua để cậu mập nhìn rõ thêm chút, cậu ta cố gắng nhớ lại, “Gặp rồi, chờ chút... Tôi nghĩ kỹ lại đã...” Nói xong, cậu mập sờ gương mặt mũm mĩm suy nghĩ rất lâu rồi vỗ mạnh một cái, “Nhớ ra rồi! Hổ Tử, cậu quên rồi à, cái người lôi tha lôi thôi chúng ra gặp hồi đầu tháng ở quán nét đó.”
Cậu nhóc nhuộm tóc tím lấy di động qua nhìn kỹ lại, “Ơ, hình như là hơi giống nhưng không chắc lắm, hôm đó ở quán nét, người đó râu ria đầy mặt, chúng ta suýt chút nữa còn cãi nhau với anh ta.”
Tiểu Đao cất di động đi, “Cãi nhau?”
“Đúng vậy, mấy người chúng tôi đang chơi game, vốn dĩ chúng tôi chơi có chút căng thẳng rồi, ông anh râu ria này ngồi bên cạnh tôi, trên người có mùi rất khó chịu, hình như đang chơi bài gì đó thua rất thảm, sau đó liền đạp một cái, mạng của chúng tôi liền bị ngắt. Mẹ nó, con rùa đó hại chúng tôi bị đánh ép đến cửa, tụt hạng liên tục.”
Tiểu Đao coi như đã hiểu một chút, “Vậy các cậu đã từng gặp người ngày chưa?”
Mấy người đều lắc đầu, “Nhưng mà chắc là người đó sống ở đây, người hay đến quán net đó chơi về cơ bản đều là người của khu dân cư này.” Cậu mập tiếp tục gật đầu nói.
“Được rồi, cám ơn. Đúng rồi, tòa nhà số 36 của khu dân cư này ở chỗ nào vậy.” Tiểu Đao thu được một tin tức hữu ích nên tiếp tục hỏi.
“36 à… Vậy anh đi nhầm cổng rồi, chỗ chúng tôi là cổng bắc khu ba, số 36 ở gần khu một cổng đông, đi qua đó còn một quãng nữa, hay là anh đi vào từ cổng đường Vũ Giai đó, chắc là sẽ nhanh hơn một chút.”
Tiểu Đao chạy về mở cửa xe, “Chắc là Từ Mậu vẫn ở khu này, nhưng mà ở bên kia, chúng ta đi qua từ đường Vũ Giai.”
Hạ Thần Phong gật đầu ngồi vào trong xe, “Vừa nãy có hỏi được gì không?”
Tiểu Đao cười gật đầu, “Em đã hỏi được chút thông tin, đám trẻ cãi nhau với một người trông giống Từ Mậu ở trong một quán net, nhưng em cảm thấy có lẽ người đó không phải Từ Mậu, trong nhà Từ Mậu có chút vốn liếng, không đến mức sa sút như vậy chứ.” Hạ Thần Phong không nói thêm gì nữa, anh quay đầu xe. Tiểu Đao thấy Hạ Thần Phong nghiêm mặt thì lại nói, “Đúng, bây giờ nói lời này thì hơi sớm, chúng ta đi gặp người đó đã rồi tính.”
Tiểu Đao nói xong liền nhìn trộm Hạ Thần Phong, ông sếp này của cậu ghét nhất là mình chưa có bằng chứng đã phán đoán sự việc, thấy Hạ Thần Phong không có phản ứng dư thừa nào, Tiểu Đao mới yên tâm.
Đi vào từ cổng phía đông, rất dễ dàng tìm được tòa nhà số 36, Hạ Thần Phong im lặng nhìn tòa nhã cũ nát, “Đi thôi.”
Nơi Từ Mậu ở là tầng hai, nhưng Hạ Thần Phong và Tiểu Đao gõ cửa một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, mà một ông bác nhà đối diện thò đầu ra, “Các cậu tìm ai vậy?”