(*) Cơ cứng tử thi: hiện tượng diễn ra khoảng ba tiếng sau khi tử vong, nhưng độ cứng chỉ đạt tới mức cực đại vào mười hai tiếng sau. Nơi bị co cứng đầu tiên là mặt, sau đó lan ra khắp thi thể.
(**) Hồ máu tử thi: khi trái tim ngưng đập và thôi bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hay vết hoen tử thi.
Phó Văn Tịnh không phải người thành phố Tô, chắc chắn là bây giờ cô ta xuất hiện ở thành phố Tô là vì hôm qua được mời đến tiệc cuối năm của Tinh Thần. Bình thường Tập đoàn Tinh Thần đều sắp xếp cho những nghệ sĩ được mời ở trong khách sạn phía dưới tập đoàn. Mà sau khi thi thể của Phó Văn Tịnh được chuyển về cục cảnh sát, phía cảnh sát thông báo cho người quản lý của cô ta là Từ Dung, đối phương mới biết nghệ sĩ của mình mất tích, phải bất cẩn và chẳng ngó ngàng gì đến nghệ sĩ nhà mình thế nào mới không phát hiện ra chứ.
Từ Dung cũng coi như là một người quản lý lão làng, tuy không đào tạo ra được nghệ sĩ làm thiên hậu, ảnh đế nhưng cũng có mấy nghệ sĩ phát triển khá tốt. Phó Văn Tịnh là một trong số đó, cho nên khi khi phía cảnh sát thông báo là Phó Văn Tịnh đã chết, Từ Dung không tin. Nhưng cảnh sát sẽ không nói dối, Hầu Tử đã đưa cảnh sát đến khách sạn để tìm xem trong phòng của Phó Văn Tịnh có manh mối gì không.
Từ Dung sắc mặt trắng nhợt, mái tóc xoăn dài đến tai rối bù, còn chưa kịp trang điểm đã bị đưa đến cục cảnh sát.
Hạ Thần Phong và Tiểu Đao cầm giấy tờ đi vào, “Xin chào, tôi là Hạ Thần Phong - cảnh sát phụ trách vụ án này.” Hạ Thần Phong đưa thẻ cảnh sát cho đối phương xem.
Toàn thân Từ Dung khẽ run lên, móng tay sơn màu xanh đen lúc này run cầm cập lấy ra một điếu thuốc dài, “Cậu không ngại tôi hút một điếu chứ?”
Hạ Thần Phong vươn tay ra, “Được.”
Từ Dung bấm lửa bật mấy lần vẫn không được nên đành vứt điếu thuốc đi, “Các cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi…”
“Tại sao Văn Tịnh lại chết? Hôm qua bà có gặp Văn Tịnh không?”
“Văn Tịnh… Không, tối qua sau khi buổi tiệc kết thúc tôi đã không thấy Văn Tịnh đâu nữa, lần cuối cùng tôi nhìn thấy chắc là hơn mười một giờ tối… Tôi đưa cô ấy về phòng.”
“Bà đưa Phó Văn Tịnh về phòng? Vậy cô ta có nói là buổi tối muốn ra ngoài không?”
Từ Dung nghĩ ngợi, do dự một lát, “Có lẽ là Văn Tịnh đi tìm chồng của cô ấy rồi.”
Tiểu Đao đột nhiên ngẩng đầu lên, “Cô ta bí mật kết hôn?”
Sắc mặt của Từ Dung rất khó coi, “Đúng, Văn Tịnh ra mắt được bảy tám năm rồi, nếu không phải nhờ bộ phim truyền hình ba năm trước nổi tiếng thì cô ấy vẫn còn là một nghệ sĩ vô danh, hơn một năm trước cô ấy giấu tôi lén lút kết hôn.”
“Người chồng đó là ai?” Hạ Thần Phong cau mày, bởi vì tài liệu về Phó Văn Tịnh vẫn đang được chỉnh sửa cho nên cảnh sát không chú ý nhiều đến mảng hôn nhân.
Hai tay Từ Dung nắm chặt vào nhau, “Là… Mạc Đình.”
“Khụ khụ khụ…” Lần này Tiểu Đao thật sự thất lễ, “Mạc Đình? Anh ta là chồng của Phó Văn Tịnh?”
Phải biết rằng Mạc Đình chính là ảnh đế nổi tiếng mà hôm qua Tiểu Quách vẫn nói là hoa vẫn chưa có chủ, tuổi tác cũng khoảng ba mươi lăm, Phó Văn Tịnh thì hai mươi chín tuổi, cũng hợp nhau đấy. Nhưng mà, trông bề ngoài thì hai người này không hề có gì liên quan tới nhau, tại sao lại là vợ chồng được…
Tiểu Đao lặng lẽ cầm cốc trà ra xa một chút, cậu sợ lát nữa còn nghe được tin sốc gì nữa, uống mà phun ra thì không hay.
“Đúng vậy, chồng của Văn Tịnh là Mạc Đình, tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm. Lúc đó hai người này kết hôn rất vội vàng, gần như cả giới giải trí đều không ai biết, chỉ có tôi và quản lý của Mạc Đình coi như là người biết chuyện, còn lại thì họ đều giấu giếm.” Tiểu Đao nghe thấy liền nghĩ tin này đúng là được giấu rất kỹ.
Hạ Thần Phong nhìn Tiểu Đao, cậu hiểu ý liền đi ra ngoài tìm người liên lạc với Mạc Đình.
Từ Dung nhìn Hạ Thần Phong ở phía đối diện, “Cậu cảnh sát, việc này có thể đừng vội tiết lộ ra không? Chúng tôi cần bàn bạc trước đã.”
Hạ Thần Phong chỉ ngẩng đầu lên nhìn Từ Dung, “Bình thường Phó Văn Tịnh có quan hệ không tốt với ai không?”
Sắc mặt Từ Dung hơi khó coi, “Có, tính tình của Văn Tịnh không tốt lắm cho nên đắc tội với rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là nghệ sĩ. Việc vì tài nguyên mà giở chút thủ đoạn là bình thường, không đến mức phải lấy mạng người khác.”
“Bà có nhớ là có những ai cũng có mặt ở hiện trường buổi tiệc không?”
Từ Dung nói ra tên của mấy nữ nghệ sĩ, “Có nam nghệ sĩ nam không?”
“Nghệ sĩ nam?” Từ Dung lắc đầu, “Nghệ sĩ nam thì thật sự là không có, giữa nghệ sĩ nữ và nghệ sĩ nam không có xung đột lợi ích nào quá lớn cả. Hơn nữa, Văn Tịnh ở trước mặt người khác giới cũng khá biết đều cho nên quan hệ với nghệ sĩ nam khác vẫn ổn, không có gì đặc biệt không tốt.”
Qua lời nói của Từ Dung thì về cơ bản Hạ Thần Phong đã phác họa được hình tượng của Phó Văn Tịnh, không có bạn nào là nghệ sĩ nữ nhưng đối với người khác phái thì lại khá được.
“Xin hỏi từ một rưỡi sáng đến hai rưỡi sáng bà ở đâu?”
Ban đầu Hạ Thần Phong hỏi câu hỏi này chỉ là làm theo quy định của công việc nhưng Từ Dung lại cắn môi, lắp bắp rất lâu, anh cau màu hỏi lại lần nữa bằng giọng điệu lạnh lùng, “Xin hỏi từ một rưỡi sáng đến hai rưỡi sáng bà ở đâu?”
“Tôi ngủ ở trong phòng…” Từ Dung cúi đầu nói.
“Có người chứng minh không?”
Sau một lúc im lặng Từ Dung khẽ mở lời, “Có…”
Hạ Thần Phong nhìn bà ta, “Ai?”
“Là… Là…” Ánh mắt của Từ Dung hơi dao động, bà ta hiểu là buộc phải chứng minh bản thân mình trong sạch, nếu không sẽ rất dễ bị coi là kẻ tình nghi.
“Là một nghệ sĩ nam…”
Tiểu Đao vừa mới đẩy cửa bước vào đã lại một lần nữa nghe được tin tức sốc như vậy. Vào giây phút này cậu thấy thời gian mình đi ra ngoài thật tốt, về cũng thật đúng lúc, không sớm không muộn đúng lúc tin sốc kia được nói ra, hơn nữa lúc này cậu cũng không uống trà.
“Ai? Tên là gì?”
Đối diện với câu hỏi của phía cảnh sát, Từ Dung vốn dĩ đang cảm thấy bất an vì Phó Văn Tịnh chết quá đột ngột thì làm sao có thể chống cự được.
“Tôn Văn Binh.”
Hạ Thần Phong khẽ nhướng mày lên, “Được rồi, làm phiền bà rồi, chúng tôi sẽ đi xác minh điều này, trong khoảng thời gian này làm phiền bà đừng rời khỏi thành phố Tô.”
Tiểu Đao đi vào phòng thẩm vấn, trên mặt vẫn còn vẻ tò mò, “Em cạn lời rồi, giới giải trí này đúng là loạn thật. Cái bà Từ Dung đó năm nay cũng phải bốn mươi tuổi rồi, em nhớ cái cậu Tôn Văn Binh kia bây giờ chỉ có hai tư hai nhăm tuổi thôi thì phải?” Tuy Từ Dung bình thường trông có vẻ rất trẻ trung nhưng hôm nay không trang điểm đến đây, nếp nhăn ở khóe mắt rất rõ ràng, da ở trên mặt cũng nhăn nheo, mất đi độ bóng, khoảng cách giữa số tuổi của hai người chắc là phải tầm ba mươi năm…
Nghĩ đến đây trong lòng Tiểu Đao còn gì không hiểu nữa, đây nào phải tình yêu không phân biệt tuổi tác, nói trắng ra là một nghệ sĩ nam bán thân vì sự nghiệp của mình mà thôi.