Tâm trạng sa sút vốn đã bị quên đi bây giờ lại bị đào lên, cô ổn định lại cảm xúc, “Thật ra, càng là nơi có vẻ như không dễ thu thập được chứng cứ lại là nơi có thể thu thập được chứng cứ quan trọng nhất. Nơi chúng ta bỏ qua, hung thủ càng sẽ bỏ qua...”
Có lời nhắc nhở của Tạ Điền, Tiểu Viên gật đầu, cúp điện thoại, xoay người và quay trở lại với công việc. Thứ duy nhất chưa được kiểm tra chính là chiếc áo phao này. Dựa vào lời khai mà bên Hạ Thần Phong cung cấp, khi Triệu Dân đến đó thì quần áo của nạn nhân đã bị cởi ra gần hết, chiếc áo phao là lớp ngoài cùng của bộ quần áo, chắc chắn là cũng bị cởi ra. Vì vậy rất có khả năng là vào lúc chết, nạn nhân không mặc chiếc áo này.
Tiểu Viên vừa nhớ đến lời Tạ Điền nói vừa nghĩ xem tình cảnh lúc đó như thế nào, cậu lật chiếc áo phao màu trắng lại, so với bên ngoài đen bẩn thì bên trong chiếc áo vẫn còn rất sạch sẽ.
Đột nhiên Tiểu Viên phát hiện một dấu vết khả nghi dưới nách áo phao, nó nằm ở mặt sau của áo, một dấu vết hình bán nguyệt, dường như bên trên còn có chữ.
Tiểu Viên thầm phân biệt nhưng không nhìn rõ, “Cái này...” Đột nhiên cậu đứng dậy, chạy sang bên cạnh tìm một cái đèn tia cực tím chiếu vào dấu vết kia, ở chỗ vốn dĩ không rõ ràng đó liền hiện ra chữ “YS...” Đó là hai chữ cái có màu và hoa văn, Tiểu Viên lập tức lấy điện thoại ra và chụp lại chữ đó, đây là một manh mối quan trọng.
Bận rộn một đêm, thứ hai cuối cùng trước Tết, dường như không khí cũng bắt đầu thay đổi. Tiểu Viên thức dậy vào sáng sớm, cả đêm cậu ngồi ngủ ở trên ghế trong văn phòng. Khi Trình Tuấn Kiệt đến, Tiểu Viên vừa thức dậy, cậu nhìn đồng hồ đeo tay thấy không còn sớm nữa, “Lão Trình, hôm nay Tạ Điền phẫu thuật lần ba, tôi phải đến xem, anh đưa tài liệu này cho nhóm của đội trưởng Hạ nhé!” Tiểu Viên cảm thấy thời gian không kịp nữa, Trình Tuấn Kiệt cũng biết tình hình liền gật đầu, “Đi đi, có tôi ở đây là được rồi.”
Nhìn Tiểu Viên vội vàng chạy ra ngoài, Trình Tuấn Kiệt hô to, “Hỏi thăm chủ nhiệm Tạ hộ tôi nhé.”
Trong lòng Trình Tuấn Kiệt cũng bùi ngùi, lúc trước Tạ Điền ở phòng pháp này cũng là một đồng nghiệp tốt nhưng thật không ngờ. Anh cầm báo cáo Tiểu Viên đặt trên bàn đi vào phòng làm việc của Hạ Thần Phong.
Đẩy cửa ra, Trình Tuấn Kiệt bịt mũi lại vì không chịu được mùi, vẻ mặt ghét bỏ, “Mấy người các anh còn ở được trong căn phòng này cơ à...”
Trong phòng có mở máy sưởi, nên cửa văn phòng được đóng kín. Thử tưởng tượng một đám đàn ông ở trong phòng, có người hút thuốc, có người ăn mì tôm, những mùi này quyện vào nhau trong căn phòng bật máy sưởi cả đêm... Có thể người ở bên trong không cảm nhận được mùi gì, nhưng nếu một người đột nhiên đi từ ngoài vào thì cái mùi đó lại xộc thẳng vào mũi, khó ngửi muốn chết.
Trình Tuấn Kiệt che mũi lẩm bẩm, “Mùi của mấy người này còn khó ngửi hơn mùi xác chết nửa tháng...”
Tiểu Đao đứng lên khỏi ghế xô pha và ngáp dài. Bởi vì đã mấy ngày không gội đầu nên tóc trên đầu đã bóng nhẫy và vểnh lên, cậu lấy tay lau sạch rỉ mắt ở khóe mắt, “Được rồi, Lão Trình, anh cầm cái gì trong tay đấy...”
Hai mắt Tiểu Đao còn lờ đờ nhưng cũng nhìn thấy văn bản trong tay Trình Tuấn Kiệt. Trình Tuấn Kiệt ném văn bản qua, “Tiểu Viên vội vàng đến bệnh viện, đây là phát hiện vào buổi tối hôm qua của cậu ta, hai người nhìn hoa văn này xem có tìm ra được manh mối nào không.”
Trình Tuấn Kiệt nói xong liền đưa tay lên bịt mũi, Tiểu Đao nhíu mày, ngáp mấy cái liền, nhận lấy báo cáo, chỉ một lát là đọc xong, cậu hít mũi, “Anh Phong, anh xem trước đi, em đi rửa mặt đã.”
Hạ Thần Phong nhấp một ngụm trà đã nguội, nhíu mày nhìn báo cáo, huyệt Thái Dương bắt đầu hơi co giật, anh đưa một tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, một tay lật báo cáo.
“YS?”
Hạ Thần Phong nhìn báo cáo, đây là con dấu có ánh huỳnh quang, trông nó giống như được in trên tay, anh mở trang web và nhập “YS” vào ô tìm kiếm.
“Dạ Sắc Mê Tình?” Nhìn cái tên hiện ra đầu tiên trên trang tìm kiếm, hai đầu lông mày của anh nhíu chặt lại, đây là một quán bar được rất ít người chấp nhận, nói đúng hơn là một nơi chẳng sạch sẽ gì.
Anh bấm vào lời bình luận của một cư dân mạng, càng nhìn thì hai đầu lông mày càng nhíu chặt lại. Dạ Sắc Mê Tình là một quán bar đồng tính, nhưng cũng không phải là một quán bar đồng tính hoàn toàn, bởi vì trong đó còn có một người được gọi là “Thiếu gia.”
Nói trắng ra là, đây là một nơi kinh doanh đồi trụy trái pháp luật. Hạ Thần Phong cảm thấy kỳ lạ, tại sao một quán bar như thế này vẫn có thể tồn tại thành phố Tô, đội truy quét kinh doanh đồi trụy làm việc rất hiệu quả cơ mà.
Tiếp tục nhìn, Hạ Thần Phong phát hiện ra manh mối. Quán bar này nằm trong một con hẻm sâu, ở trước cửa có người đứng canh, nếu muốn đi vào thì phải bịt mắt lại, và phải được một hội viên lâu năm giới thiệu, thậm chí một số người còn phải chứng minh nghề nghiệp là gì thì mới được cho vào, có thể nói là bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Khi Tiểu Đao quay lại đứng sau Hạ Thần Phong cũng nhìn trang web đó một lúc lâu, cậu nhíu mày, “Quán bar này nghĩ hay thật nhỉ, người đến quan bar này không phải đàn ông thì cũng là phụ nữ giàu có muốn tìm đàn ông. Cho dù là ai thì bây giờ đều bị mắng chửi thậm tệ, đương nhiên là những người này sẽ không nói cho người khác biết, không thì toàn bộ bí mật của bản thân đều sẽ bị tiết lộ.”
Hạ Thần Phong rất tán đồng với ý kiến của Tiểu Đao, đây chính là lý do vì sao đội truy quét kinh doanh đồi trụy vẫn chưa tìm được bước đột phá. Vì có rất ít người bị bịt mắt mà có thể tìm thấy địa điểm chính xác.
“Cậu thông báo cho A Bưu trong đội truy quét kinh doanh đồi trụy, món quà này chúng ta tặng cho cậu ta.” Trong đầu Hạ Thần Phong có một kế hoạch, nhưng kế hoạch này chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, bây giờ anh phải sắp xếp mọi thứ cho những người có thể đi vào.
Trong tòa nhà Tinh Thần, Lục Dao đứng ở hành lang tầng mười bảy nhìn những người đi lại trên hành lang, mấy người có sống mũi màu đen, hai tai chuyển sang màu đen. Cô không biết vì sao mấy người này lại có tướng mạo giống nhau như vậy, nếu công ty gặp chuyện không may thì tại sao lại chỉ có mấy người này có tướng mạo như thế.
Trần Hoa nhận được điện thoại của Hạ Thần Phong, anh ta rất ngạc nhiên khi biết mình có thể giúp đỡ được cho Hạ Thần Phong một chuyện gì đó, anh ta bước ra khỏi văn phòng và nhìn thấy Lục Dao đứng ở hành lang.
“Ơ? Lục Dao?”
Giọng nói của Trần Hoa kéo Lục Dao về thực tại, cô ngẩng đầu định nói xin chào với Trần Hoa, nhưng khi thấy tướng mạo của anh ta, trên mặt cô liền hiện lên vẻ khó hiểu.
“Tại sao anh cũng có tướng mạo này?”
“Tướng mạo gì?”