Chương 271: Hung Thủ Thật Sự

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Hoàng Chí Minh một mực khẳng định khi anh ta rời đi thì Phó Văn Tịnh vẫn cò sống, là do Triệu Dân cưỡng hiếp nên cô ta mới chết.

Hạ Thần Phong nhìn thời gian, đã gần sáu giờ rồi, “Anh nói xem, người bảo anh đi cưỡng hiếp Phó Văn Tịnh là ai?”

Hoàng Chí Minh cúi đầu, “Tôi chỉ biết cô ta là U Tịnh, đây là tên gọi ở YS.”

“Anh có nhớ hình dáng của cô ta không?”

Hoàng Chí Minh gật đầu.

“Lát nữa ra ngoài làm một bản phác họa chân dung, nói những đặc trưng về hình dáng anh nhớ ra.” Hạ Thần Phong nói xong liền giao việc còn lại cho đồng nghiệp rồi đi về văn phòng của mình. Anh mở ngăn kéo ra tìm ở trong đó rất lâu mới phát hiện ra thuốc giảm đau trước đây anh để ở trong góc.

Anh cau mày nuốt thuốc giảm đau xuống sau đó cầm cốc trà ở bên cạnh lên, nước trà bên trong đã nguội rồi. Nhưng bây giờ Hạ Thần Phong đã không quan tâm được nhiều đến thế, anh trực tiếp uống sau đó ngồi trên ghế, khi nhắm mắt lại lông mày của anh cũng cau chặt lại.

Từ khi Lục Dao mang trà thuốc đến thì lâu lắm rồi bệnh đau đầu của Hạ Thần Phong không tái phát. Nhưng lần này đã bốn ngày liên tục không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cơ thể khỏe mạnh thế nào cũng không chịu được. Anh chống cự bằng thuốc giảm đau và nghỉ ngơi một lát. Lát sau mở hai mắt ra, Hạ Thần Phong đột nhiên nhìn thấy góc máy tính nhảy ra một tin tức viết về việc Tập đoàn Tinh Thần thu thập vé tàu hỏa. Anh cau mày mở ra thì nhìn thấy cả giới giải trí đều đêm hôm không ngủ vì việc này. Bây giờ tin tức về Tập đoàn Tinh Thần đã được lên trang nhất của trang chủ, bên dưới có rất nhiều bình luận, có người nghi ngờ tại sao lại cần vé tàu hỏa, có người thì lại mắng chửi đủ kiểu.

Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi tắt đi, anh muốn gọi điện thoại cho Lục Dao nhưng bây giờ cô vẫn đang ngủ, anh bóp sống mũi, có cảm giác anh chỉ nghỉ ngơi một lát đã bị Tiểu Quách gọi dậy.

“Anh Phong…”

Hạ Thần Phong đột nhiên bừng tỉnh, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cả bầu trời bên ngoài cửa sổ đều sáng rồi. Anh nhìn đồng hồ, anh vốn nghĩ rằng mình chỉ ngủ mười mấy phút thôi, không ngờ mình vừa nhắm mắt lại thì ba tiếng đã trôi qua, bây giờ đã sắp chín giờ sáng rồi.

“Khụ khụ, đã có bản vẽ phác họa chưa?”

“Có rồi, Hầu Tử và Tiểu Đao đi bắt người rồi ạ.” Tiểu Quách lấy từ trên bàn của mình ra một hình vẽ phác họa, lại lấy ra một bức ảnh, “Bạn gái của Mạc Đình?”

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Vương Tịnh, người phụ nữ đã đến tìm Mạc Đình sau khi Phó Văn Tịnh rời đi không lâu.

***

Khi Vương Tịnh bị bắt, rõ ràng là cô ta đã nghĩ đến việc mình sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Cô ta bảo Tiểu Đao và Hầu Tử vào phòng sau đó một mình ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt mang theo ý cười, từng nét từng nét kẻ chân mày cho bản thân giống như không có chút sốt ruột nào.

Cuối cùng, sau khi Tiểu Đao đưa Vương Tịnh về liền đi tìm Tiểu Quách và đánh giá cô rất lâu, “Tiểu Quách à, cô cũng là con gái, hay là cũng trang điểm đi?”

Bây giờ Tiểu Quách đang rất bận, cô còn nghĩ sao mình không có thêm một đôi tay nữa, cô trợn mắt, “Không nhìn thấy tôi đang bận à? Đi sang một bên!” Tiểu Đao cười hi hi đi ra, phá được án rồi tâm trạng của cậu cũng rất tốt, lúc này cậu cũng không quan tâm đến cơn giận của Tiểu Quách, lại còn ở đó đùa cợt, “Ha ha ha, cho nên bây giờ cô vẫn độc thân đấy!”

Tiểu Quách cũng nổi giận, gương mặt xinh đẹp của cô cúi xuống sau đó đập bàn, “Ai nói tôi còn độc thân! Hầu Tử!”

Trịnh Hoa ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Tiểu Quách rồi nhìn Tiểu Đao, “Sao thế?”

“Tiểu Đao nói em còn độc thân! Anh bày tỏ kiểu gì vậy hả?” Tiểu Quách tức giận nhìn Trịnh Hoa.

Tiểu Đao quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc, há hốc mồm.

“Hai... Hai người…”

Một người đàn ông cao to như Trịnh Hoa bây giờ lại đỏ mặt, cậu nhìn rất nhiều đồng nghiệp ở trong văn phòng đang hóng hớt cười mà ngốc nghếch, “Hi hi, vụ án lần này được phá rồi, tôi và Tiểu Quách sẽ mời mọi người ăn cơm.”

Rất nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đều vỗ tay chúc mừng, chỉ có một mình Tiểu Đao ôm ngực với vẻ mặt đau khổ, nói với giọng điệu buồn bã, “Hầu Tử… Chúng ta là bạn chí cốt của nhau thế mà cậu lại từ bỏ đồng đội, đầu hàng quân địch…”

“Tiểu Đao.” Hạ Thần Phong cầm lời khai của Hoàng Chí Minh ra và chuẩn bị đến phòng thẩm vấn Vương Tịnh, vừa đến văn phòng đã nhìn thấy Tiểu Đao lại đang khoác lác, Hạ Thần Phong thấy nhiều rồi nên chỉ bình thản gọi một tiếng.

Trên mặt Tiểu Đao mang theo vẻ đau khổ, trong lòng lạnh lẽo giống như là thời tiết ở bên ngoài vậy. Vốn dĩ trong phòng có mấy người đàn ông còn độc thân nhưng thật không ngờ, bây giờ Hạ Thần Phong có Lục Dao, ngay cả Hầu Tử cũng có Tiểu Quách, chỉ còn lại bản thân cậu thôi…

Vương Tịnh đang yên tĩnh ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn thấy có người đi vào liền nói, “Tôi biết các anh muốn hỏi gì, đúng là tôi đã sai bảo Hoàng Chí Minh nhưng tôi không bảo anh ta giết Phó Tuệ Văn, tôi chỉ muốn cô ta rời xa Mạc Đình.”

Vương Tịnh im lặng nhìn Hạ Thần Phong sau đó chậm rãi nói tiếp, “Tôi quen biết Mạc Đình bảy năm rồi, tuy quan hệ của hai người họ là bí mật nhưng tôi biết mọi việc Phó Tuệ Văn làm với Mạc Đình. Phó Tuệ Văn không phải hạng người tốt đẹp gì, vì địa vị mà việc gì cũng làm ra được. Trước, cô ta gài bẫy Mạc Đình mới ép được anh ấy cưới cô ta. Nhưng sau khi kết hôn cô ta vẫn chơi bời khắp nơi, còn mang thai con của người đàn ông khác… Thứ sáu tuần trước, Phó Tuệ Văn đến gặp Mạc Đình nói là muốn sinh đứa bé này ra, hơn nữa còn bắt anh ấy nhận, các anh thấy có quá đáng không? Cho nên tôi muốn tìm một điểm yếu của cô ta, nhưng tôi không biết Hoàng Chí Minh lại ra tay độc ác như vậy.”

Vương Tịnh nói rất rõ ràng, thậm chí còn không trốn tránh, cho dù dự tính ban đầu của cô ta trước đây là gì thì kết quả cuối cùng vẫn là dẫn đến cái chết của Phó Tuệ Văn.

Vụ án được phá sau ba ngày xảy ra, vốn dĩ sự chú ý của cư dân mạng đối với vụ án này đã phân tán rất nhiều nhờ việc của Tập đoàn Tinh Thần, nhưng cũng có một bộ phận fan hâm mộ của Phó Văn Tịnh luôn quan tâm đến việc này. Kết quả mà người ở trên mạng biết được là hung thủ đã bị bắt, nhưng phần lớn đều không biết rằng ngôi sao điện ảnh họ từng yêu thích lại là một người trong ngoài bất nhất như vậy.

Dường như cứ là người chết thì tất cả thói xấu của họ đều bị che đậy lại, mọi người chỉ nhớ điều tốt đẹp của người này mà thôi…

Mấy hôm nay Lục Dao đều ở công ty theo dõi tiến độ, mà Lý Bách thì càng bận tối mắt tối mũi hơn. Rất nhiều cổ đông đều hỏi về việc này, anh ta căn bản không dám mở điện thoại cá nhân của mình vì sợ sẽ nhận được điện thoại của ông lão nhà họ Hạ.

Trần Hoa râu mọc đầy cằm, trông lôi thôi nhếch nhác đi vào trong phòng, “Thế nào rồi?”

Lý Bách nới lỏng cà vạt của mình ra, “Toàn bộ vé tàu đã được mua gần hết rồi, từ thành phố Tô đến thành phố đến thành phố Vân Châu có tổng cộng một nghìn sáu trăm hai mươi vé tính cả vé đứng, bây giờ chúng ta chỉ lấy được hơn năm trăm vé, trong một buổi tối mà lấy được nhiều vé như vậy đã là không tồi rồi.”

Nhưng Lý Bách cũng biết, cuối cùng thể nào cũng sẽ có cá lọt lưới, “Cậu đi liên lạc với nhà họ An, xem tình hình ở đó thế nào rồi…” Nếu họ không bằng lòng đổi vé thì cho dù có bao nhiêu vật chất bù vào cũng không có tác dụng gì.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]