Lúc nhận điện thoại anh ta cũng biết Tông Cảnh Hạo sẽ tới, cho nên không mấy kinh ngạc, chỉ cảm thấy kì lạ: "Vết thương của cô Lâm thế nào rồi, bây giờ không phải là cậu nên ở bên cô ấy sao?"
Sao lại có thời gian đến đây?
Lúc này, anh ta mới nhận ra được trên mặt của Tổng Cảnh Hạo cũng không hề thấy vui vẻ khi tìm được Lâm Tân Ngôn.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Tông Cảnh Hạo đi tới, yên lặng trong chốc lát: "Kể lại chi tiết cảnh tượng cậu tìm thấy cô ấy cho tôi nghe."
"Cậu đang nghi ngờ điều gì?" Thẩm Bồi Xuyên có chút mơ hồ, lúc ấy để được Lâm Tân Ngôn mà anh ta đã rất lo lắng, bây giờ làm sao có thể tỉnh táo?
Tông Cảnh Hạo đi đến cửa sổ, suy nghĩ lại cảnh tượng Lâm Tân Ngôn ở chung nhau từng chút một, dáng vẻ của cô, khi cô cười, giọng nói của cô lúc nói chuyện, bây giờ cô vẫn là cô, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cô ấy lại không giống Lâm Tân Ngôn."
Thẩm Bồi Xuyên: ".."
"Anh đang đùa tôi à?" Anh ta đặt mông lên ghế salon, cầm chai nước trên bàn, mở nắp bình, uống vài hớp: "Cô ấy không phải cô ấy, vậy cô ấy là ai, chẳng lẽ có người phẫu thuật thẩm mỹ giả mạo cô ấy sao?”
Phẫu thuật thẩm mỹ?
Bỗng nhiên, Tổng Cảnh Hạo xoay người, gương mặt anh tuấn mang theo một tia lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Thẩm Bồi Xuyên dần dần mở to, hiểu ra tại sao Tông Cảnh Hạo lại phản ứng như vậy: "Cậu, cậu đang hoài nghi người cậu tìm được không phải là cô Lâm? Có người phẫu thuật thẩm mỹ để giả mạo cô ấy?"
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy kinh ngạc khó tin: "Hà Thụy Lâm bị chúng ta giam lại, ai có thể phẫu thuật thành cô, hơn nữa còn sửa thành giống y hệt cô, chỉ sợ rằng đây không phải là chuyện một hai ngày có thể làm được."
Điều này làm Tông Cảnh Hạo không thể nào trả lời được.
Nhưng anh có thể khẳng định người mà bọn họ tìm được cũng không phải là Lâm Tân Ngôn.
Tính cách của một người sao có thể thay đổi nhanh chóng như vậy?
Thẩm Bồi Xuyên cẩn thận nhớ lại quá trình tìm thấy Lâm Tâm Ngôn: "Lúc ấy tìm được manh mối ở ngay cạnh quán rượu, kiểm tra giám sát, dần dần tra ra chiếc xe bắt cóc cô ấy, cũng kiểm tra camera giám sát ở vùng ngoại ô, kiểm tra cả xung quanh chỗ đó, lúc chúng tôi phát hiện, xe đang bốc cháy, có lẽ là bị tưới xăng, lửa cháy rất lớn, khói đen bốc lên, Lâm Tân Ngôn ngã gục cách đó không xa, lúc đó cô ấy nói có người muốn thiêu chết mình, trong quá trình chạy trốn thì bị treo chân, nên mới ngã xuống, hoàn toàn không có điểm nào khả nghi".
Tổng Cảnh Hạo cười nhạt, lộ ra một tia lạnh lùng: "Hà Thụy Lâm muốn hại chết cô ấy như vậy, tại sao lại không xác định cô ấy đã chết hay chưa mà đã đi mất rồi?"
"Có lẽ cô ta có tự tin Lâm Tân Ngôn không thể trốn thoát?" Thẩm Bồi Xuyên vẫn cảm thấy Tông Cảnh Hạo đang suy nghĩ quá nhiều.
Một người muốn phẫu thuật biến thành người khác, không biết trên mặt đã đụng chạm bao nhiêu dao kéo?
"Nếu như cậu nghi ngờ, vậy thì đi tìm một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đến, xem lại mặt của cô ấy xem là có thể biết ngay mà?" Thẩm Bồi Xuyên đề nghị.
Tông Cảnh Hạo nhìn anh ta một cái: "Nếu như không phải làm như vậy chỉ biến thành bứt dây đồng rừng"
Có gây bất lợi gì cho Lâm Tân Ngôn hay không?
Anh không thể không cân nhắc.
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cho cậu một ít thuốc ngủ, cậu nghĩ cách cho cô ấy uống, đợi đến khi cô ấy ngủ say, chúng ta đưa bác sĩ vào kiểm tra, như vậy cô ấy cũng sẽ không phát hiện"
Anh ta cảm thấy nếu như người phụ nữ này thật sự không phải là Lâm Tâm Ngôn, vậy thì chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Nên biết rằng một người nếu như phẫu thuật thành một người khác, ít nhất cũng phải cần đến vài năm. Hơn nữa, mấy người đó tốn công sức như vậy sao có thể thất bại được, sao có thể để chúng ta dễ dàng tìm ra Lâm Tân Ngôn?
Càng nghĩ Thẩm Bồi Xuyên càng cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa, không làm rõ chính anh ta cũng cảm thấy không an lòng, đứng thẳng lên: "Tôi đi mặc quần áo, cậu chờ tôi một chút."
Thẩm Bồi Xuyên mau chóng mặc lên người bị cảnh phục, dáng người cao lớn, vô cùng lực lưỡng, anh ta cầm chìa khóa xe: "Đi thôi."
Tông Cảnh Hạo nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì, giống như là ngầm đồng ý với đề nghị của anh ta.
Rời khỏi chỗ của Thẩm Bồi Xuyên, Tổng Cảnh Hạo lấy thuốc trở về khách sạn, còn Thẩm Bồi Xuyên phụ trách đi tìm một bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ đáng tin.
Trong khách sạn, "Lâm Tâm Ngôn" hoàn toàn không thể ngủ được, một mình ngồi ở trên giường càu nhàu: "Không phải là Tông Cảnh Hạo rất yêu thương Lâm Tận Ngôn sao? Sao mình đã bị thương như thế này, anh ấy cũng không thèm ở lại bên cạnh mình chứ?"
Người phục vụ cau mày, người phụ nữ này anh ta đã từng gặp, đi theo tổng giám đốc Tông tới, nhìn thì có vẻ là một người rất dễ gần, sao tính cách lại ngang ngược như vậy?
Lại còn là người không hiểu lí lẽ không chịu buông tha?
"Có tin tôi cho anh cút khỏi khách sạn này?" "Lâm Tâm Ngôn" ỷ mình là người bên cạnh Tông Cảnh Hạo, nói chuyện càng ngày càng kiêu ngạo.
Người phục vụ làm khó, liên tục nói xin lỗi: "Quả thực rất xin lỗi, là tôi không có mắt, đụng phải cô..."
"Cậu đi ra ngoài đi." Tông Cảnh Hạo ngắt lời người phục vụ.
"Lâm Tân Ngôn" cau mày, không đồng ý với cách làm của Tổng Cảnh Hạo: "Anh ta đụng vào em, anh cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
- -----------------