Lâm Tân Ngôn nằm trong lòng anh lắc đầu: “Chỉ là em không muốn anh nghe Bạch Dận Ninh nói năng lung tung, anh ta luôn muốn báo thù cho ba nuôi, thấy chúng ta giờ đã mâu thuẫn với Văn Khuynh nên muốn lợi dụng chúng ta đạt được mục đích.”
Tô Trạm khởi động xe, trong lòng rất tò mò về lời Bạch Dận Ninh nói.
Ba mươi năm trước, Tông Khải Phong đưa một người phụ nữ tới phòng khám sinh con, người phụ nữ đó là ai? Ngoài Trình Dục Tú còn có người nào khác? Lẽ nào Tông Cảnh Hạo còn có em trai hay em gái nào khác?
Dù gì Trình Dục Tú đã thông cáo ra bên ngoài nói gả cho Tông Khải Phong cả đời không sinh con vì vậy nên anh chỉ có thể loại trừ khả năng là Trình Dục Tú.
Nhưng nghe lời Lâm Tân Ngôn nói nên anh chỉ nghĩ Bạch Dận Ninh có mục đích chứ không hỏi nhiều.
Tông Cảnh Hạo mím môi, khoác tay qua vai ôm cô vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa má cô: “Có vậy mà không tin anh? Chút mánh khóe này của anh ta chẳng nhẽ anh còn không nhận ra?”
Lâm Tân Ngôn ôm lấy anh, nằm áp lên ngực anh, đôi mi rủ xuống trầm tư: “Em lo lắng vớ vẩn rồi, chắc chắn anh có thể nhìn ra quỷ kế của anh ta.”
Cho dù thế nào bây giờ cũng không thể để Tông Cảnh Hạo nghe Bạch Dận Ninh nói tiếp, nếu không thì bí mật che giấu suốt ba mươi năm sẽ bị lật tẩy.
Nhỡ đâu truyền tới tai của Văn Khuynh, chuyện này càng không thể tưởng tượng.
Cô chỉ mới thân thiết với Trình Dục Tú mà đã nổi điên tới mức này, nếu như biết Tông Cảnh Hạo không phải cháu mình, không phải do em gái mình sinh ra mà là con của Trình Dục Tú, niềm kiêu hãnh bao năm, đối xử như tình thân ruột thịt lại là con trai của Trình Dục Tú, ông ta sẽ thế nào?
Sẽ còn trả thù bao lâu nữa?
Đúng vậy, Tông Cảnh Hạo chưa chắc thua nhưng nếu như thực sự nổi sóng gió, ai cũng đừng hòng nguyên vẹn rút lui.
Đến lúc đó chỉ có thể cá chết lưới rách.
Ở thành phố B, nơi tập trung nhiều danh môn vọng tộc này có bao nhiêu gia tộc muốn thay thế hai nhà Tông Văn, chỉ cần hai nhà không tranh đấu thì ai cũng đừng hòng manh động nhưng tới khi họ đánh nhau tới lưỡng bại câu thương ngay lập tức sẽ đục nước béo cò, ngọc nát đá tan cũng không phải không thể.
Hơn nữa bộ dạng hiện giờ của cô không thể giúp anh được chuyện gì mà còn tăng thêm gánh nặng, anh sẽ càng bị động.
Nếu như sớm muộn gì cũng phải biết, cô hy vọng có thể muộn hơn một chút, ít ra đợi cô sinh con xong, hoặc là tới khi có thể tự chăm sóc cho bản thân, không gây thêm phiền phức cho anh.
Điều khiến cô lo lắng hơn là anh làm sao chấp nhận được sự thật này.
Người mình hận suốt hai mươi năm lại là mẹ ruột, anh làm sao có thể đối mặt?
Càng quan tâm anh càng sợ anh biết được sự thật.
Trong chuyện này, cô thừa nhận mình ích kỷ, không muốn anh đối diện với quá khứ.
Đối với anh mà nói càng tàn nhẫn.
Sự giấu giếm của ba ruột, bất lực và dối lừa của mẹ ruột, rõ ràng biết sự thật như thế nào nhưng lại giấu anh suốt hơn hai mươi năm, để mặc anh chế giễu, khinh miệt, để trái tim anh tràn đầy những oán trách, căm hận.
Sau đó, họ lại nói với anh nhưng oán hận này không nên có.
Thử hỏi anh phải dùng tâm trạng nào để đối mặt đây?
Đau lòng hối hận, những năm này mình sai lầm rồi, không nên có hận, không nên có oán.
Nhưng...anh làm sai gì?
Dựa vào đầu mà bảo anh gánh chịu tất cả?
Cô thà mong anh chính là Tông Cảnh Hạo, là con trai Tông Khải Phong và Văn Nhàn.
Trình Dục Tú sẵn sàng dùng tình yêu và tình thân phần đời còn lại của mình bù đắp, bà biết nỗi đau không thể nhận con, không có tình yêu thương nào có thể bù đắp được nhưng như vậy chỉ một người đau.
Nếu sự thật phơi bày, người đáng thương nhất chính là Tông Cảnh Hạo, anh còn chưa ra đời, thân phận đã bị sắp xếp sẵn, sau đó lại phải gánh chịu tất cả hậu quả của chuyện này.
Quá không công bằng với anh!
Trên lông mi của cô có một lớp nước mắt, mặt cô áp vào tim anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh,: “Em từng nghĩ đời này nhất định sẽ không cảm nhận được nỗi rung động và cảm giác yêu một người.
Nhưng sau khi gặp anh, điều mà em tưởng chừng không thể xảy ra với em đã xảy ra, em biết thích một người, biết nhịp đập của trái tim là gì, biết suy tính được hơn, em sợ mất mát.”
Tâm trạng của cô rất xúc động, Tông Cảnh Hạo cũng cảm nhận được điều đó.
Hai tay anh ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của cô, anh hôn lên tóc cô: “Ngốc à, suốt ngày suy nghĩ lung tung, anh không phải của em thì của ai? Không phải nói anh dám chạy sẽ đánh gãy chân anh sao, sao bây giờ lại biết sợ rồi?”
Lâm Tân Ngôn khụt khịt: “Em từng đọc một quyển sách, trong sách nói phụ nữ khi mang thai nhạy cảm nhất, có lẽ tình trạng bây giờ của em là như vậy.”
Cô ngẩng đầu lên, giọt nước mắt long lanh đọng trên mi, khàn khàn nói: “Đợi chuyện của em được giải quyết, chúng ta sẽ đưa bọn trẻ ra nước ngoài sống, được không? Tránh xa những rắc rối ở đây và sống một cuộc sống đơn giản và bình thường.
Nhà của chúng ta không cần quá lớn nhưng có anh, có em, có con của chúng ta, em nấu nướng, chăm sóc con cái, anh kiếm tiền nuôi gia đình, cuối tuần đưa chúng đi dã ngoại, chơi xuân, ngắm bình minh và hoàng hôn, và chứng kiến lũ trẻ lớn lên từng chút một, chúng ta dần dần già đi...”
Nhưng cô không biết khi bí mật thân thế của Tông Cảnh Hạo được giải đáp, họ sẽ quay trở lại vị trí của mình, cuối cùng còn bị trói buộc bởi tình thân.
Anh ghé sát gần hôn lên đôi mắt đẫm nước của cô: “Nghe em hết.”
Cô nhắm mắt lại, lặng im cảm nhận giây phút yên tĩnh này.
Sự xuất hiện của Bạch Dận Ninh khiến cô sợ hãi nên cảm giác yên bình này có thể bị phá vỡ bất kỳ lúc nào.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, đôi lông mày cong lên, mặc dù lông mi vẫn còn ướt nhưng không ngăn được ánh sáng rực rỡ lúc đó, giống như ánh nắng nhẹ nhàng gợn lên trong lòng anh.
- -----------------.