Vú Vu sắp xếp tủ quần áo xong xuôi rồi mang hòm xuống dưới: “Đợi chút nữa đầu bếp sẽ đến chuẩn bị cơm tối, tôi đi xuống chào hỏi một tiếng nhé.”
Tông Cảnh Hạo nói: “Vú mang một cốc nước nóng lên nhé.”
Vú Vu đồng ý, sau đó cầm hòm quần áo xuống dưới.
Cửa sổ của căn phòng được mở ra, gió nhẹ từ ngoài thổi vào.
Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt như muốn ngủ, thực ra không phải cô buồn ngủ, cô chỉ không muốn nhìn Tông Cảnh Hạo, sợ anh sẽ phát hiện ra ý khác của cô.
“Buồn ngủ rồi à.” Anh ngồi bên giường, nhìn đôi mắt khép hờ của cô.
Lâm Tân Ngôn đáp lại: “Có hơi buồn ngủ.”
“Đợi vú Vu mang nước lên, uống chút hãy ngủ.” Tông Cảnh Hạo nói.
Vừa rồi đột nhiên Lâm Tân Ngôn mời bọn họ ở lại ăn cơm, Tông Cảnh Hạo chỉ nghĩ cô muốn cảm ơn bọn họ, chứ không nghĩ thêm gì khác.
Nhưng hiện giờ cô đang cố trốn tránh, khiến anh càng thêm suy nghĩ.
Sau khi nghe Bạch Dận Ninh nói vài câu, cô đột nhiên trở nên ngơ ngác, kích động khi đối mặt với anh, không thể dùng cảm xúc che lấp đi sự lo lắng và sợ hãi.
Mời bọn họ ở lại ăn cơm, cô có mục đích gì chứ?
Trong lòng anh có hoài nghi nhưng lại không để lộ ra ngoài.
Lúc này vú Vu bê cốc nước lên, Tông Cảnh Hạo bê lại cho Lâm Tân Ngôn.
Cô ngơ ngác nhìn anh: “Không phải anh uống à?”
“Đợi em uống xong anh mới uống.” Anh nhàn nhạt nói.
“Sao anh biết em khát?” Anh nhờ vú Vu bê cốc nước lên, cô còn tưởng anh mới là người khát chứ.
Tông Cảnh Hạo vén những lọn tóc rối vào tai cô, sau đó ấm áp nói: “Môi của em khô quá, vừa rồi còn khóc ở trong xe, nên họng sẽ khô, dù có không khát nhưng cũng nên uống chút nước cho trơn họng, ngủ mới không bị khó chịu.”
Lâm Tân Ngôn cầm lấy cốc nước, cô cười nói: “Anh có gì muốn nói à?”
Tông Cảnh Hạo mím chặt môi không nói.
“Em biết hôm nay em xấu hổ rồi, đúng thật là, mang thai vào ngây cả người đi.” Lúc đó cô không khống chế nổi cảm xúc của mình, cô kích động như vậy, không biết anh có nghi ngờ gì không.
“Trên sách nói, phụ nữ mang thai sẽ ngốc đi năm.” Tông Cảnh Hạo cầm lấy cốc nước, anh không uống cũng không đặt nó xuống.
Anh vẫn vê nó ngay chỗ cô vừa cầm, sau đó anh trầm giọng nói: “Không tò mò anh đọc từ quyển sách nào à?”
Lâm Tân Ngôn: “...”
“Em buồn ngủ rồi.” Lâm Tân Ngôn cầm gối xuống, nằm quay lưng về phía anh, cô sẽ không hỏi đâu.
Tông Cảnh Hạo ngồi bất động ở bên giường, anh cúi đầu nhìn cốc nước trong tay mình, anh đưa lên bên miệng, uống sạch nước bên trong, không biết qua bao lâu anh phát hiện ra hơi thở đều đều của Lâm Tân Ngôn, anh gọi cô thử nhưng cũng không thấy đáp.
Chắc là ngủ rồi, anh đứng dậy nhưng chưa vội ra ngoài, Lâm Tân Ngôn vẫn chưa ngủ, cô chỉ đang giả vờ ngủ thôi, ngay lúc Tông Cảnh Hạo ngồi dậy khỏi giường, cô mở mắt ra.
Một lúc sau cô quay đầu lại thì thấy anh đang đứng trước cửa sổ, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng cũng đoán ra chút gì đó.
Nhưng với sự thông minh của Tông Cảnh Hạo, cô có thể đoán ra được gì chứ.
Chắc giờ này anh đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Cô xoa tay lên bụng, càng thêm kiên quyết phải che dấu đi chân tướng, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Thẩm Bồi Xuyên: “Làm giúp tôi một cái xe lăn, để lên xe của anh đừng nói cho ai biết, cũng đừng nhắn tin lại, buổi tối tôi sẽ nói lý do cho anh.”
Trong số người bên cạnh Tông Cảnh Hạo, Thẩm Bồi Xuyên làm việc rất cẩn trọng, vậy nên cô chọn Thẩm Bồi Xuyên.
Tín nhắn được gửi đi, cô đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, nhưng không ngờ rằng, nhất cử nhất động của cô đều được phản chiếu lại trên cửa sổ, lọt vào mắt của Tông Cảnh Hạo.
Lúc Lâm Tân Ngôn nhắm mắt lại, anh xoay người, đi đến bên giường...
- -----------------.