Chương 13: Nằm yên Trần Thu cái hiểu cái không gật đầu
Cập nhật 3 năm trước
“Sau khi trở về, cũng nhớ nói rõ với người trong gia tộc một lượt, cố gắng làm thân với cậu ấy, nếu thực sự không được, đừng xúc phạm tới cậu ấy!”
Trần Thu thấy ông nội nghiêm túc như vậy, lại càng hiểu rõ tầm quan trọng của Lâm Bình trong lòng ông nội.
Cho dù nhà họ Trần nhà bọn họ là gia tộc quyền thế đứng đầu Hải Châu, cũng không nguyện ý, thậm chí là không dám đắc tội đối phương.
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu Trần Thu lại xuất hiện hai chữ “Thanh Sơn”.
Quả thực không dám tưởng tượng, nếu là nhân vật cỡ này xuất hiện, sẽ có cảnh tượng như thế nào?
Hải Châu rộng như vậy, đầy rẫy quý tộc nhưng ai có thể so được?
Cho dù phóng tầm nhìn cả Hà Nam này, có lẽ cũng không có mấy người dám nói chữ “không” với anh.
Ăn bữa sáng xong, Lâm Bình chuẩn bị đến chung cư An Khánh!
Chung cư An Khánh chính là tòa nhà mà Tô Uyên ở.
Cơ sở vật chất môi trường, đều có thể tính là cao cấp ở cả Hải Châu.
Mà hôm nay và ngày mai, lại là hai ngày cuối tuần.
Chính là thời gian quy định làm việc, ở trên hợp đồng lao động mà Lâm Bình và Tô Uyên ký kết.
Nhưng ngay lúc Lâm Bình chuẩn bị xuất phát.
Chu Thanh lại tiến lên báo cáo: “Báo cáo Thanh Sơn, xế chiều ngày hôm qua, người phụ nữ mà anh và Tô Uyên đánh, tên là Vương Thanh, chính là chị dâu của Đường Thanh Tâm của nhà họ Đường, vợ của Đường Du Giang, lúc này cô ta đang phái người theo dõi ở bên ngoài chung cư An Khánh, xem ra là muốn trả thù anh và Tô Uyên!”
Trước khi Lâm Bình trở về quê hương, Chu Thanh đã phái một nhóm người đi tới Hải Châu trước tiên.
Bọn họ chuyên cung cấp đủ loại tin tức cho Lâm Bình, còn chịu trách nhiệm bảo vệ cho anh.
Sau khi Lâm Bình trở về Hải Châu, chỗ chung cư An Khánh nơi Tô Uyên ở, cùng bên cha mẹ nuôi, Lâm Bình đã sai người chú ý, âm †hầm bảo vệ.
“Nhà họ Đường sao?” Đôi mắt của Lâm Bình sắc bén như dao, lóe lên ánh sáng: “Vốn là nhà họ Tôn, bây giờ lại là nhà họ Đường, đúng là ý trời, một khi đã như vậy, vậy thì tung †in cho nhà họ Đường biết, tuyên bố tôi đã trở về rồi!”
Giọng nói vừa ngừng, Lâm Bình dân đầu đi ra ngoài.
Trên gương mặt trẻ tuổi lộ ra hết sắc nhọn!
“Rõt”
Chu Thanh vội vàng đuổi kịp.
Bên ngoài chung cư An Khánh, một chiếc xe thương xe thương vụ Cadillac đang đỗ ở một góc rễ của tòa nhà.
Ở vị trí này, có thể nhìn thấy cửa tòa nhà.
Có thể thấy nhà Tô Uyên, ban công ở ngoài phòng khách.
Một người nhìn chằm chằm cửa tòa nhà.
Một người nhìn chằm chằm ban công nhà Tô Uyên.
Còn có một tên đầu trọc thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cảm một bức ảnh đang lăn qua lộn lại nhìn xem.
Trên ảnh chụp, rõ ràng là Tô Uyên nắm tay Tô Phi Tuyết, hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
Ông ta nhìn mà sắp chảy nước miếng rồi.
Bây giờ, ông ta chỉ còn đợi Tô Uyên xuất hiện mà thôi.
Một khi xuất hiện, sẽ lập tức mang đi, trở về báo cáo kết quả công việ!
c “Hai người các cậu nhìn chằm chằm thật kỹ cho tôi, đừng có bỏ sót, đến lúc đó anh cả ăn thịt, tôi được uống chút canh, cũng sẽ chia cho các cậu một chút!”
Tên đầu trọc vẫn nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay, trong đầu tràn ngập ý nghĩ dơ bẩn.
Chẳng qua ông ta mới nói xong, thì không có ai đáp lại.
“Mẹ kiếp, làm phản rồi à, ông đây nói chuyện, mà không có ai đáp lại sao?”
Tên đầu trọc thấy không có ai để ý tới ông †a, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, gương mặt dữ tợn lộ ra hết vẻ hung ác.
Ông ta ngẩng đầu, chuẩn bị dạy dỗ hai đàn em của mình một chút.
Nhưng mà trong nháy mắt, tên đầu trọc ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy lọt vào trong tầm mắt, là một họng súng đen ngòm!
Sau đó dí sát vào trán của ông ta.
Xúc cảm lạnh lẽo dọc theo cái trán, lập tức lan ra khắp toàn thân.
Gương mặt tên đầu trọc lập tức trắng bệch!
“Người… Người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu trăm ngàn lần đừng nổ súng, nếu không, ở nơi công cộng như vậy, cậu cũng rất khó xử, đúng không?”
Da đầu của tên đầu trọc run lên, giọng nói cũng đã hơi run rẩy rồi.
Xúc cảm chân thật của họng súng kia, cùng với sát khí sắc bén, tên đầu trọc cảm nhận được rất rõ ràng.
Đâu còn một chút bộ dạng hung ác lúc trước nữa.
Nhưng vẻ mặt người cầm súng lạnh lùng, không hề đáp lại.
Điều này khiến tên đầu trọc càng hoảng sợ hơn.
Rất nhanh, cửa xe thương vụ Cadillac được mở ra.
Một nam một nữ, hai người trẻ tuổi nối đuôi nhau mà vào.
Nhất thời, sát khí nguy hiểm bao phủ toàn bộ trong xe.
Khiến tên đầu trọc này càng đứng ngồi không yên rồi.
“Dẫn tôi đi gặp người đứng phía sau ông!”
Lâm Bình lạnh nhạt mở miệng.
“Chuyện này…”
Trên gương mặt tên đầu trọc hiện lên chút do dự.
“Tôi chỉ thích người nghe lời.”
Nói xong câu đó, Lâm Bình lập tức ngồi dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Mà lúc này, tên đầu trọc nghe thấy rõ âm thanh kéo cò súng.
Cho dù bây giờ đã vào thu, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, nhưng trên trán tên đầu trọc vẫn xuất hiện vô số mồ hôi tinh mịn.
“Được được được!”
Tên đầu trọc vội vàng run run nói.
Đâu dám nói nửa chữ “không”.
Mà cùng lúc đó, thành phố Hải Châu, khách sạn Trọng Hoàng!
Trong một gian phòng vô cùng sa hoa.
“Anh Hoàng, mới sáng sớm tinh mơ mà.”
Một người phụ nữ, đang được một người đàn ông trung niên ôm vào trong ngực.
“Em như vậy thật quyến rũ!”
Người đàn ông trung niên cười ha ha.
Tuy nói như vậy, nhưng Vương Thanh thật sự xinh đẹp không gì sánh nổi, không có người sánh bằng sao?
Chuyện đó thì không đến mức, với năng lực của Lưu Trọng Hoàng này, có dạng phụ nữ nào mà không tìm được, nếu vung tiền ra, đừng nói là minh tinh nhỏ bé không có tiếng †ăm mấy, cho dù là nữ minh tinh nổi tiếng, cũng chưa chắc không nắm được ở trong tay.
Tuy Vương Thanh rất có hương vị, nhưng chỉ xem như là một người phụ nữ bình thường.
Điều thật sự khiến Lưu Trọng Hoàng hưng phấn, vần là thân phận của cô ta.
Thành phố Hải Châu, người phụ nữ của cậu cả nhà họ Đường!
Cắm sừng cho nhà giàu ở Hải Châu như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác hưng phấn và kích thích, không có gì sánh kịp.
Người phụ nữ khác kém xa.
“Anh thật là xấu, nhưng mà em cả đêm không về, không thể ở lại đây lâu được nữa.”
Vương Thanh làm nũng nói.
Trên gương mặt cô ta là đỏ ửng.
Cảm giác mà Lưu Trọng Hoàng mang tới cho cô ta, Đường Du Giang hoàn toàn không thể so sánh được.
Nếu không thì lúc Lưu Trọng Hoàng bật đèn xanh với cô ta, cô ta đã không lén lút qua lại với ông ta rồi.
“Đừng sốt ruột như vậy, đã một đêm chưa trở về, trở về muộn một chút cũng không sao đâu.
Lưu Trọng Hoàng cười nói.
“Anh Hoàng, con đàn bà đê tiện Tô Uyên kia, anh phải dạy dỗ cô ta giúp em đấy, còn cả người đàn ông của cô ta nữa, đánh cho tàn phế là tốt nhất”
Vương Thanh nhớ lại, liền nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh làm việc, chẳng lẽ em còn lo lắng sao? Em khiến anh hài lòng, tất nhiên là anh cũng sẽ khiến em hài lòng.”
Lưu Trọng Hoàng lại cười nói.
Nghĩ đến Tô Uyên, ông ta càng kích động hơn.
Người phụ nữ như vậy, trái lại ông ta chưa từng nhấm nháp bao giờ.
Mà ngay lúc Lưu Trọng Hoàng muốn tiến thêm một bước.
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.
“Mẹ kiếp, phá hỏng chuyện tốt của ông đây!”
Lưu Trọng Hoàng đang vui vẻ, lập tức măng to một tiếng.
“Anh Hoàng, nói không chừng là mọi chuyện xong rồi.”
Đôi mắt Vương Thanh sáng lên, vội vàng nhắc nhở.
Lưu Trọng Hoàng nghĩ một lát, trong lòng dao động, rướn người lên, mặc qua loa áo ngủ vào, sau đó đi ra ngoài mở cửa.
“Nếu không cho tôi một lý do thật tốt, hôm nay tôi sẽ…”
Nhưng còn chưa nói xong, câu nói kế tiếp của Lưu Trọng Hoàng bị mắc kẹt ở trong cổ họng.
Cuối cùng không nói được nửa chữ.
Bởi vì ông ta thấy được một họng súng đen ngòm.
Tỏa ra sát khí.
Lưu Trọng Hoàng lùi về sau vài bước theo bản năng, sắc mặt thay đổi: “Cô, cô muốn làm gì?”
Người giơ súng đúng là Chu Thanh.
Lúc này, Lâm Bình cũng đi từ sau lưng Chu Thanh ra, thản nhiên nói: “Nằm lên trên giường Dù sao Lưu Trọng Hoàng cũng là người của thế giới ngầm ở Hải Châu, một nhân vật có thể hô mưa gọi gió.
Tuy không giàu có như gia tộc bản địa, nhưng trên người cũng có mấy chục tỷ, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, lúc này Lưu Trọng Hoàng nghiến răng nói: “Cậu là ai?
Chúng ta có thù oán gì sao?”
Lâm Bình nâng mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ thích nói lần thứ hai!”
Giọng nói lạnh nhạt!
Còn lộ ra bá đạo không gì sánh kịp!
Sắc mặt Lưu Trọng Hoàng lại thay đổi, nhưng không dám lấy tính mạng mình ra đánh cược.
Đành phải lùi về giường từng bước một.
“Là anh?”
Lúc này Vương Thanh cũng thấy được Lâm Bình, nhận ra được anh.
“Câm miệng!”
Đôi mắt Lâm Bình giống như dao, Vương Thanh vốn đang tràn ngập thỏa mãn mà đôi má ửng đỏ, vì sợ mà gương mặt lập tức trắng bệch.
“Hai người các ông nằm yên!” Lâm Bình mở miệng lần nữa: “Trước khi chúng tôi tiến vào, hai người nằm như thế nào, bây giờ nằm y như vậy, tôi còn có việc, đang vội, cho nên đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của tôi!”
Xong chuyện ở đây, anh còn phải đến chung cư An Khánh, đi tìm Tô Uyên và Tô Phi Tuyết.
Thông qua phản ứng của Vương Thanh, lúc này Lưu Trọng Hoàng đâu còn không biết Lâm Bình là ai.
“Người anh em à…” Lúc này Lưu Trọng Hoàng còn muốn mở miệng, muốn nắm lấy quyền chủ động.
Nhưng bây giờ, Lưu Trọng Hoàng chỉ vừa mới mở miệng, thì cảm thấy vô cùng đau đớn.
Trên cổ chợt lạnh.
Một vết máu đột nhiên xuất hiện, máu tươi bắt đầu không ngừng chảy ra.
Cả người của Lưu Trọng Hoàng suýt chút nữa là co rút lại, toàn thân không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
“Thanh Sơn không thích dong dài, cũng không thích lề mề.”
Chu Thanh trong veo mà lạnh lùng nói.
Bây giờ Lưu Trọng Hoàng đâu dám dây dưa tiếp nữa.
Vương Thanh cũng bị dọa tới mức choáng váng rồi!
Súng trong tay Chu Thanh là thật, không chỉ như vậy, cô ấy còn dám nổ súng.
Lúc này hai người dùng tư thế vô cùng ái muội ôm ấp lấy nhau, không dám nhúc nhích một chút nào.
“Cô, gọi điện thoại cho nhà họ Đường, bảo bọn họ tới đây đón người, nếu như trong vòng nửa tiếng, bọn họ không xuất hiện, thì bảo bọn họ tới đây xử lý vụ bê bối lan truyền khắp nơi, cùng với xác của cô!”
Lúc này, Lâm Bình mới tiếp tục mở miệng nói.
Khi anh nhìn Vương Thanh, ánh mắt anh rất lạnh lùng!