“Anh không chỉ để khắp đất nước này vào mắt, còn càng đặt ở trong lòng, anh chướng mắt, chỉ là một số người mà thôi “Đủ rồi.” Trên gương mặt Lâm Nhã xuất hiện một chút giận dữ: “Anh không nói dối, không khoác loác, sẽ chết sao? Nguyên Tùng thành tâm thành ý muốn xin lỗi anh, còn muốn vận dụng quyền riêng, sắp xếp cho anh một công việc chính thức ở công ty, chỉ đổi lấy sự khinh thường của anh, xem ra lòng tốt của chúng tôi cho chó ăn rồi, anh cứ tiếp tục đắm mình trong trụy lạc, tiếp tục làm “trai bao” của anh đi!”
Lâm Nhã nói xong lời cuối, giọng đã khàn đi.
Phẫn nộ, hối hận, không cam lòng, ấm ức… Tất cả cảm xúc đều dâng lên.
Người anh trai từng giống như con cưng của trời, hiện giờ lại biến thành như vậy sao?
Có lẽ trước đây là người anh tốt, đều là anh giả vờ?
Anh hiện giờ, mới đúng là bộ mặt thật của anh.
Nếu không sao có thể làm ra chuyện khiến tất cả mọi người phỉ nhổ, sỉ nhục anh khắc sâu vào trong xương cốt.
“Em nói xong chưa?”
Lâm Bình đứng dậy, ánh mắt rất bình tĩnh.
Anh muốn giải thích, nhưng Lâm Nhã không sẵn lòng nghe.
“Lâm Thanh Sơn” anh có địa vị cao, nắm quyền khống chế quân đội ở biên giới phía bắc, nhìn đời bằng nửa con mắt, xưng hùng xưng bá một phương, tự có kiêu ngạo của mình, sẽ không cúi đầu giải thích nữa.
“Anh đúng là không cứu được nữa!”
Lâm Nhã quay mặt đi, trong đôi mắt tràn ngập sương mù, vành mắt ẩm ướt.
Lý Nguyên Tùng ở bên cạnh, lúc này không cần phải nhiều lời nữa, trong mắt hiện lên chút đắc ý.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, vô cùng sốt ruột truyền tới: “Cha, cha… Cha ở đâu… Nhanh cứu mẹ…
“Chai,”
Một bóng dáng nho nhỏ vẻ mặt sợ hãi đi tới đại sảnh, trong tiếng khóc tràn ngập sợ hãi và bất an.
Vốn dĩ ánh mắt của Lâm Bình rất bình tĩnh, sau khi nghe thấy giọng nói này, trái tim anh lập tức run lên.
Anh nhanh chóng đứng dậy, cơ thể giống như một tia chớp, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Lâm Nhã không chú ý tới, đồng tử của Lý Nguyên Tùng co rút lại rất nhanh.
“Phi Tuyết, làm sao vậy?”
Lâm Bình lập tức xông tới, ôm lấy Tô Phi Tuyết.
“Cha, có người xấu bắt nạt mẹ, cha nhanh đi cứu mẹ…”
Nhìn thấy Lâm Bình, trong đôi mắt đẹp như ngọc trai đen của Tô Phi Tuyết, nước mắt lập tức như vỡ đê.
“Muốn chết!”
Lâm Bình nâng mắt, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, giọng nói giống như từ địa ngục truyền tới, âm u lạnh lão.
Ôm lấy Tô Phi Tuyết, cả người anh nhanh như tia chớp, Lâm Bình chạy nhanh về phía phòng VIP.
“Làm sao vậy?”
Lâm Nhã sửng sốt.
Những lời mà Tô Phi Tuyết vừa nói, cô ta cũng nghe thấy.
Sau đó Lâm Nhã vội vàng đi theo.
Lý Nguyên Tùng nhìn thấy toàn bộ, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm.
“Lâm Bình, tốt nhất là anh đàn ông một chút, như vậy mới chọc giận Ngô Thành.”
Dám đắc tội tôi, sẽ phải nhận kết cục như vậy!
Lý Nguyên Tùng gần như có thể đoán được, hôm nay Lâm Bình không chết cũng phải tàn phế.
Nhưng rất nhanh, tươi cười âm trâm trên mặt Lý Nguyên Tùng đã biến mất.
Thay vào đó là vẻ lo lắng giả dối, chạy theo sát Lâm Nhã tới phòng VỊP, Mà lúc này, trong phòng VỊP chỗ Tô Uyên.
Tô Uyên đã bị Ngô Thành ép tới góc tường.
“Tôi thấy cô nên đi theo tôi thì hơn, một khi ép tôi dùng đến sức mạnh, người chịu khổ sẽ là cô.”
Ngô Thành cười ha ha nói.
Ông ta nhìn Tô Uyên, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Người phụ nữ cực phẩm như vậy, so với bất kỳ người phụ nữ nào ông ta chơi đùa lúc trước, đều khiến ông ta động lòng hơn.
Lúc này, Ngô Thành ngứa ngáy khó nhịn, ước gì có thể lập tức đè Tô Uyên xuống.
“Ông dám chạm vào tôi thử xem?”
Ánh mắt Tô Uyên rét lạnh, gương mặt như sương lạnh.
“Còn rất có cá tính nữa.” Ngô Thành cười ha ha nói: “Chạm vào cô thì làm sao? Cô muốn gọi cảnh sát à, hay là bảo tên “trai bao”
kia tới trả thù tôi?”
“Cô càng như vậy, càng khiến tôi có cảm giác muốn chỉnh phục.”
Ngô Thành bước từng bước tới gần Tô Uyên.
Đối phó với phụ nữ, ông ta có rất nhiều thủ đoạn.
Nếu Tô Uyên không có người chống lưng, ông ta không sợ chút nào.
Đến lúc đó chụp ảnh lại, không sợ cô không khuất phục.
Dám báo cảnh sát sao?
Ông ta sẽ tung ảnh giường chiếu của cô, truyền khắp internet.
Trong tay Ngô Thành có không ít phụ nữ, đều dùng một loại phương thức, bị ông ta cưỡng ép dụ dỗ, không thể không khuất phục.
Ông ta có cả đống biện pháp.
Tô Uyên nghiến răng.
Vừa rồi Tô Phi Tuyết khóc chạy ra ngoài, cô hy vọng Tô Phi Tuyết có thể nhanh chóng tìm được Lâm Bình.
“Cô muốn đợi tên “trai bao” kia tới cứu cô đúng không?” Ngô Thành cười ha ha, nhìn ra được mục đích của Tô Uyên: “Chỉ là một tên “trai bao” mà thôi, nếu cậu ta dám tới, tôi dám để cậu †a tận mắt nhìn thấy cô bị tôi…”
Nhưng mà đúng lúc này, Ngô Thành không thể nói hết câu.
Rầm!
Một tiếng thật lớn.
“Mẹ kiếp, không phải bảo các cậu canh giữ bên ngoài, không có mệnh lệnh của tôi, không được phép để bất cứ người nào tiến vào sao?”
Ngô Thành quay đầu, chửi ầm lên.
Nhưng mà giọng nói vừa ngừng, vẻ mặt ông ta lập tức đờ đân.
Bởi vì cửa phòng VIP mở ra!
Hay là có thể nói, cửa phòng VỊP bị đạp nát mất rồi!
Hai bóng dáng bay thẳng vào trong.
Rõ ràng là ông ta đã bảo hai đàn em canh giữ ở bên ngoài cửa.
Không phải là nhân viên phục vụ ở quán karaoke, mà là thuộc hạ của ông ta, bọn họ đều trải qua mấy lần sống chết với nhau, là đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen thân thủ xuất chúng.
Mà sau khi hai người kia rơi xuống đất, ngực bị lõm xuống.
Nếu không phải sợ thấy máu, dọa sợ Tô Phi Tuyết, lúc này hai người kia đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.
“Ông, đáng chết!”
Lâm Bình lạnh giọng nói, trong đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên giảm xuống thấp.
Sát khí lập tức bao phủ cả căn phòng.
Lời Lâm Bình nói, giống như Tử Thần đang tuyên án, dọa Ngô Thành toàn thân run rẩy.
Da đầu ông ta run lên, sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Ngô Thành muốn nổi lên dũng khí, quát lớn Lâm Bình.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Bình, cùng với hai đàn em đang nằm yên trên đất, ngay cả một âm thanh đều không phát ra, nửa sống nửa chết.
Ngô Thành sợ hãi!
Một tay của Lâm Bình ôm Tô Phi Tuyết, một tay che mắt của cô bé, bước từng bước đi về phía Ngô Thành.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Ngô Thành sởn gai ốc.
Lâm Bình lướt qua ông ta, nhìn về phía Tô Uyên, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn: “Cô không sao chứ?”
Tô Uyên cắn chặt môi, lắc đầu.
“Đừng hỏi, dẫn theo Phi Tuyết rời khỏi nơi này trước đãi”
Lâm Bình nói xong, lập tức giao Tô Phi Tuyết cho Tô Uyên, hai người đều hiểu ngầm, vươn tay che mắt Tô Phi Tuyết lại.
Tô Uyên lo lắng nhìn Lâm Bình một cái, Lâm Bình ra hiệu cho cô yên tâm.
Lúc này Tô Uyên mới mang Tô Phi Tuyết rời khỏi phòng này.
Mọi chuyện đều lấy Tô Phi Tuyết làm trọng, không thể khiến Tô Phi Tuyết để lại bóng ma tâm lý.
Đợi Tô Uyên và Tô Phi Tuyết rời đi, lúc này Lâm Bình mới nhìn về phía Ngô Thành, anh bình tĩnh hơn.
Nếu người quen thuộc với “Lâm Thanh Sơn” ở đây, tất nhiên sẽ biết, sau khi Thanh Sơn bình tĩnh lại, mới là đáng sợ nhất.
“Nói, chuyện này có liên quan tới Lý Nguyên Tùng hay không?”
Ánh mắt Lâm Bình giống như đao, nhưng không phải nhìn về phía Ngô Thành.
Mà nhìn về phía Lâm Nhã và Lý Nguyên Tùng xuất hiện ở cửa phòng VỊP.