Đi đầu là một cô gái xinh đẹp, chẳng qua không phải là quá xuất chúng, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện ra, vẻ đẹp của cô gái này là do lớp trang điểm.
Cô gái chỉ huy mấy người khiêng đồ vào, đó chính là các thiết bị dùng để quay phim, những thiết bị hiện đại này không chịu nổi va chạm.
Mấy người khiêng trong tay, nhìn qua có vẻ khá chật vật.
Cô gái lo lắng việc làm hỏng đồ, đúng lúc nhìn thấy Lâm Bình đang nhìn tấm áp phích của Đường Thanh Tâm.
Lúc này, cô ta lên tiếng: “Này anh kia, anh là fan của tổng giám đốc Đường à? Những vật này đều là những thứ cần thiết trong buổi họp báo ký kết của tổng giám đốc Đường, anh đến đây giúp đỡ chuyển vào trong một chút đi.
Lâm Bình quay người, nhìn về phía cô gái, anh đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
“Nếu như muốn người khác giúp đỡ, chắc hẳn cô nên dùng chữ “nhờ”, đây là lễ phép căn bản nhất.”
Lâm Bình thản nhiên nói.
Cô gái kia hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không hài lòng.
“Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Đường, bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp đỡ một tay, chuyển những thiết bị này vào bên trong, được chứ?”
Trương Khuê nói lại một lần nữa, cô ta nói ra thân phận của mình.
Dưới cái nhìn của cô ta, nếu như người đàn ông này nhìn chằm chằm vào áp phích của Đường Thanh Tâm, xem ra, chắc chắn là fan cuồng nào đó của tổng giám đốc Đường.
Sau khi cô ta để lộ ra thân phận của mình, người đàn ông này chắc chắn sẽ chạy đến lấy lòng cô ta.
Đương nhiên, Trương Khuê cũng là người nhìn mặt mà nói chuyện.
Bản thân cô ta là người có dã tâm, muốn gả vào hào môn, vì thế, đối với con cháu của những gia đình thượng lưu của thành phố Hải Châu này, cô ta đều có hiểu biết rất rõ, cho dù chỉ là con cháu của những gia đình hạng hai, về cơ bản, cô ta đều có ấn tượng.
Dựa theo thân phận trợ lý của Đường Thanh Tâm, cô ta có qua lại với mấy người đàn ông có gia thế khá tốt.
Lúc nhìn thấy Lâm Bình, cô ta không có chút ấn tượng gì, cho nên đã tự động xếp Lâm Bình vào trong hàng ngũ những người bình thường, nếu không, cô ta sẽ nói chuyện một cách rất khách sáo.
“Không được!”
Lâm Bình lắc đầu từ chối.
“Anh..”
Trương Khuê thiếu chút nữa đã bị làm cho tức phát điên.
Trước kia, sau khi người ta biết được, cô †a chính là trợ lý của Đường Thanh Tâm, phần lớn mọi người đều vội vàng nịnh bợ cô ta, thậm chí còn a dua nịnh nọt, muốn giữ gìn mối quan hệ với cô ta.
Tuy phần lớn gia thế và bối cảnh của những người đó, cô ta đều cảm thấy chướng mắt.
Nhưng Trương Khuê vẫn rất hưởng thụ loại cảm giác được người ta vây xung quanh mình.
Đồng thời, mấy năm này, cô ta đã quen với việc đó, dựa theo thân phận trợ lý của Đường Thanh Tâm, cô ta cảm thấy mình giống như ngôi sao được mọi người vây xung quanh.
Thế nhưng lúc này, sau khi cô ta để lộ ra thân phận trợ lý của Đường Thanh Tâm, người đàn ông này, chẳng những không nịnh bợ cô †a, ngược lại, anh còn từ chốivvv Trương Khuê thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
“Anh… Anh chắc chắn mình không nói sai chứ?”
Trương Khuê một lần nữa nhấn mạnh, dùng thái độ bề trên nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình hơi nhíu mày: “Cùng một câu nói, tôi không thích lặp lại đến lần thứ hai.”
“Đương nhiên, nếu như lỗ tai của cô có vấn đề, tôi có thể phá lệ nhắc lại cho cô nghe một lần nữa.”
Nếu đổi thành người khác, anh sẽ giúp đỡ.
Thậm chí cho dù Trương Khuê có là trợ lý của Đường Thanh Tâm, những thiết bị này là thứ Đường Thanh Tâm cần dùng đến, chỉ cần thái độ của Trương Khuê khiêm tốn, Lâm Bình vẫn sẽ giúp đỡ.
Nhưng Lâm Bình không thích người có thái độ ngạo mạn.
“Anh biết tôi là ai không? Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Đường – Đường Thanh Tâm, anh dám nói những lời đó với tôi ư?”
Trương Khuê lập tức xù lông.
“Xin lỗi!
Lâm Bình từ tốn nói.
“Anh cho rằng chỉ một câu xin lỗi là xong chuyện à?” Nghe thấy thế, lúc này, rốt cuộc sắc mặt của Trương Khuê mới dễ nhìn hơn một chút, nhưng giống như cô ta đã nói, bây giờ, chỉ một câu xin lỗi là xong chuyện ư, làm sao được.
Gô ta là người dễ bị ức hiếp như thế saovvv “Gâu xin lỗi này, không phải là nói với cô, mà tôi đang nói xin lỗi với chính mình.” Ánh mắt Lâm Bình bình tĩnh nhìn Trương Khuê: “Tôi không nên để ý đến một con chó cậy thế ức hiếp người!”
Đó là một sự sỉ nhục với mình, vì vậy anh cần phải xin lỗi với chính mình.
Sau khi nói xong, Lâm Bình xoay người, không để ý đến Trương Khuê.
“Anh đứng lại đó cho tôi, anh là cái thá gì chứ, lại dám mắng tôi?”
Lần này, Trương Khuê thật sự nổi giận.
Nếu như là những con cháu của gia đình thượng lưu từ chối cô ta, thậm chí là sỉ nhục cô ta, cô ta không đắc tội nổi thì thôi.
Nhưng người đàn ông trước mắt này là cái thá gì chứt Vậy mà lại dám từ chối cô ta? Lại còn nhục nhã cô tavvv Hơn nữa bên trong đại sảnh còn có nhân viên mà cô ta dẫn theo, cùng với nhân viên phục vụ của khách sạn, nhiều người nhìn như thế, mặt mũi của cô ta biết để vào đâu đâyvvv Thế nhưng, Lâm Bình quả thật giống như anh nói, anh không nên để ý đến một con chó cậy thế ức hiếp người, anh thật sự không nhìn cô ta nữa, cho dù Trương Khuê có tức giận.
Lâm Bình không chút nào dừng bước, đi thẳng đến chỗ thang máy.
Thấy Lâm Bình không nhìn mình, Trương Khuê càng thêm giận dữ.
Cô ta bước nhanh về phía trước, ngăn cản trước mặt Lâm Bình.
“Hôm nay, nếu như anh không xin lỗi tôi, tôi sẽ khiến anh không chịu nổi hậu quả này, anh tin không?”
Sắc mặt Trương Khuê lạnh lẽo.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy, dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo như nữ vương của Đường Thanh Tâm rất mê người, vì thế cô ta vẫn luôn học tập theo tư thái của Đường Thanh Tâm.
Lúc này, cô ta đứng chắn trước mặt Lâm Bình, cô ta càng muốn thể hiện ra dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo đó, không kìm chế được, muốn khiến cho đàn ông phải quỳ xuống dưới váy của cô ta.
Cho dù là lúc tức giận cũng phải duy trì dáng vẻ ưu nhã.
Chỉ là trong miệng cô ta lại lộ ra thô tục, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng bản thân Trương Khuê lại cảm thấy rất hài lòng, thậm chí còn có chút hưởng thụ.
“Tránh ral”
Lâm Bình lại một lần nữa nhíu mày, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
Con người ta quý ở chỗ là tự mình hiểu lấy.
Nếu như không hiểu, anh không ngại dạy cho đối phương một chút, cho dù đối phương có là phụ nữ.
“Hôm nay, nếu như anh không quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, việc này không xong đâu.”
Trương Khuê căn răng nói.
Thế nhưng một giây sau.
Bốp!
Một cái tát rơi xuống, trong nháy mắt, trên mặt Trương Khuê xuất hiện một dấu tay rất rõ ràng.
“Hiện tại có thể tránh ra chưa?”
Lâm Bình thản nhiên nói.
“Anh… Anh dám đánh tôi? Anh có biết tôi là ai không?”
Trương Khuê mở to hai mắt ra nhìn, che gương mặt đau nhức của mình, hoàn toàn không dám tin.
“Gô là trợ lý của Đường Thanh Tâm, tương tự như việc tôi không thích lặp lại lời nói của mình, tôi cũng không thích người khác lặp đi lặp lại một câu nói với tôi.”
Sau khi nói xong, lại là một bạt tai rơi xuống mặt Trương Khuê.
“Hiện tại, cô có thể tránh ra được chưa?”
Lâm Bình thản nhiên nói.
Anh nhìn thang máy, thang máy đã đến nơi.
Nhân viên lễ tân của khách sạn, bao gồm cả những nhân viên đi theo Trương Khuê đến đây, lúc này bọn họ đều giống như Trương Khuê, trừng to mắt ra nhìn.
Người kia là aivvv Thế mà lại dám đánh trợ lý của Đường Thanh Tâmvvv Đây gần như chính là đánh vào mặt của Đường Thanh Tâm.
Quan trọng hơn còn là ở ngay nơi mà Đường Thanh Tâm chuẩn bị tiến hành buổi họp báo liên quan đến lễ ký kết.
Người này điên rồi àvvv Cho dù là con cháu của những gia đình hạng hai ở thành phố Hải Châu này cũng sẽ không dám làm loại chuyện đó.
Đúng lúc này, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đi ra: “Trương Khuê, anh đến đón em đây.”
Người thanh niên kia nhìn thấy bóng dáng Trương Khuê, vội vàng đi đến.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, vốn dĩ bởi vì bị đánh mà đờ đẫn, lúc này Trương Khuê bỗng nhiên phản ứng lại, nước mắt lập tức chảy ra: “Anh Vương, anh ta đánh eml”
Trương Khuê quay người, nhìn về phía người vừa đến, nước mắt rơi như mưa, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Vương Hùng nhìn thấy dấu tay trên mặt Trương Khuê, cùng với nước mắt của cô ta, anh ta vội vàng đi đến, ôm Trương Khuê vào trong ngực.
Trong lòng mừng thầm.
Người phụ nữ này vẫn luôn thả thính anh ta, mỗi lần sắp bắt được đến tay, lại bị cô ta từ chối, sau đó lại ra vẻ mời chào.
Bởi vì cô ta là trợ lý của Đường Thanh Tâm, cho nên anh ta không dám cưỡng ép.
Lần này, rốt cuộc anh ta đã tìm được cơ hội.
Bây giờ anh ta cần thể hiện mình, để Trương Khuê thấy được năng lực của anh ta, nói không chừng, tối nay có thể nhân cơ hội này tóm được cô ta vào tròng.
Lúc này, Vương Hùng nhìn về phía Lâm Bình: “Con mẹ nó, anh muốn chết à?”