Chương 37: Đắc tội với tất cả mọi người ở đây thì sao chứ
Cập nhật 3 năm trước
Người đó chính là Trần Thu đang đứng ở cách đó không xa.
Nhưng cho dù như thế, trong đôi mắt đẹp của Trần Thu vẫn không thể giấu hết vẻ khiếp sợ.
Năng lực của nội công?
Thế mà còn đáng sợ hơn những gì cô ta tưởng tượng.
Cô ta đã từng nói, cô ta nhất định phải cố gắng, để một ngày nào đó đánh bại được Lâm Bình.
Nhưng lúc này đây, nhìn thấy Lâm Bình thế mà lại có năng lực quỷ thần khó lường, chỉ khẽ vung tay lên, chưa cần tiếp xúc đã làm cho năm, sáu người bảo vệ cao to bị đánh bay, ngã xuống mặt đất, không ngừng kêu lên.
Điều này không chỉ không làm cho Trần Thu sinh ra lòng tuyệt vọng, ngược lại, trong lòng cô ta càng thêm khát vọng, hy vọng có một ngày, bản thân mình cũng có thể đạt được cảnh giới như Lâm Bình.
Sau đó lại đi tìm Lâm Bình để so tài.
“Ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối thì tiền, quyền, thế, tính là gì chứ?”
“Cho dù ở đây, ở trong mắt các người, cả sảnh này đều là người cao sang, tôi đắc tội với tất cả mọi người ở đây thì sao chứ?”
Lâm Bình nhìn Đường Thanh Tâm, bình tĩnh nói.
Trong quân đội, vấn đề quan trọng nhất chính lý lịch.
Mà Lâm Bình anh, có thể dùng thời gian năm năm ngắn ngủi, có thể xem như là một tốc độ kỳ tích, trở thành tổng chỉ huy trẻ tuổi nhất, quản lý hơn 50 triệu binh lính dưới quyền, một vị tổng chỉ huy Lâm Thanh Sơn thần bí nhất, mạnh nhất, không phải dựa vào lý lịch, mà chính là dùng thực lực, không ngừng lập công.
Sau khi nói xong, Lâm Bình đi thẳng lên trước.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, anh ôm vòng eo khiến cho vô số người thèm nhỏ dãi của Đường Thanh Tâm, kéo về phía trước ngực mình.
Lâm Bình cúi đầu, đến gần gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Tâm.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gân đến mức, thậm chí Đường Thanh Tâm còn có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Bình phả lên mặt mình.
Cho dù anh đang dùng tư thế mập mờ để ôm lấy nữ thần trong lòng vô số người, kéo cô †a vào trong ngực, thậm chí còn có thể nhận được xúc cảm mềm mại trên người Đường Thanh Tâm truyền đến, nhưng ánh mắt Lâm Bình nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Tâm lại không có một chút dục vọng nào.
Ngược lại, anh rất bình tĩnh.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta, Lâm Bình thản nhiên nói: “Hơn nữa, bây giờ ở trong tay cô có được tiền, quyền, thế, những nhân vật tôn quý trong mắt cô kia, so với năng lực của tôi thì tính là gì?”
Đối mặt với Lâm Bình, ngoại trừ ban đầu Đường Thanh Tâm có chút bối rối, sau đó cô ta vẫn luôn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút khinh thường, lấy một loại thái độ bề trên nhìn Lâm Bình.
Nhưng lúc này trong lòng cô ta lại cảm thấy luống cuống!
Vừa rồi Lâm Bình chỉ tùy tiện vung tay lên đã đánh ngã năm, sáu người bảo vệ, chuyện này, thật đúng là quá không thể tưởng tượng nổi.
Cho đến bây giờ, những tiếng kêu rên của những bảo vệ kia vẫn còn vang dội khắp toàn bộ hội trường.
Lại thêm, trên người Lâm Bình đột nhiên xuất hiện khí thế mạnh mẽ bao trùm lấy cô ta.
Năm năm qua, lần đầu tiên Đường Thanh Tâm cảm thấy thất thố như thế.
Tâm trạng của cô ta rất rối bời.
Ngạc nhiên, nghỉ hoặc, rung động, bối rối, khó có thể tin được, thậm chí là sợ hãi.
Cho dù kịp thời phản ứng việc bị Lâm Bình gần như là lấy một tư thế “nhục nhã” để giữ lấy eo cô ta, trong lúc nhất thời, thậm chí Đường Thanh Tâm còn không dám đẩy Lâm Bình ra.
Một lát sau, Đường Thanh Tâm nỗ lực ổn định lại tâm trạng của mình, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Ở trước trường hợp công chúng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của những nhân vật quyền quý, Lâm Bình tuyệt đối không dám công khai làm bị thương cô ta.
“Buông tôi ral”
Nghĩ thông suốt được điểm này, Đường Thanh Tâm hoàn toàn bình tĩnh lại, sắc mặt cô ta lạnh giá, giống như một vị nữ vương đang ra lệnh, giọng điệu mệnh lệnh, lạnh lùng nói ra.
Chỉ là, chẳng những Lâm Bình không buông cô ta ra, ngược lại tay trái đang ôm eo cô ta còn tăng thêm lực, làm cho cơ thể mềm mại của Đường Thanh Tâm run lên, gần như là dính sát vào trên lồng ngực của Lâm Bình.
Khoảng cách tiếp xúc giữa hai người rất thân mật.
“Cô cho rằng mình là nữ vương kiêu ngạo?
Cao quý ư?” Lâm Bình khẽ hừ lạnh một tiếng, lắc đầu: “Cho dù cô có trang điểm như thế nào, trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một đóa hoa giao tiếp mà thôi, không khác gì gái điếm cả.”
“Đương nhiên, cô quả thật là hàng cao cấp hơn một chút, cô chính là loại người bán nghệ nhưng không bán thân.”
“Chỉ là, có gì khác nhau sao?”
Nghe thấy thế, trong nháy mắt, sắc mặt Đường Thanh Tâm trở nên tái nhợt.
Hơn nữa giọng nói của Lâm Bình không nhỏ, những người xung quanh anh đều nghe được rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng này.
Lâm Nhã trừng to mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Cho dù là Trần Thu, lúc này cô ta cũng có phần ngạc nhiên.
Không nghĩ đến Lâm Bình lại nói như thế.
Chẳng qua ngay lập tức, trên gương mặt xinh đẹp của Trần Thu cũng lộ ra châm chọc.
Cô ta cảm thấy Lâm Bình không nói sai.
Lúc này, trong lòng Lý Nguyên Tùng và Vương Hùng, ngoại trừ khiếp sợ còn vui như nở hoa.
Lâm Bình này, chết chắc rồi.
Không chỉ dám to gan làm ra hành động đó với Đường Thanh Tâm, lại còn lên tiếng nhục nhã Đường Thanh Tâm, hơn nữa còn là ở ngay trước mặt những người quyền quý.
Cho dù lúc này, Trần Thu đứng ra bảo vệ anh, Lâm Bình cũng tuyệt đối không gánh được hậu quả.
“Thật đúng là không biết sống chết, không nghĩ tới, còn chưa đợi tôi ra tay, anh đã tự đi †ìm đường chết rồi.”
Lý Nguyên Tùng cười trên nỗi đau của người khác, nhìn Lâm Bình, trong lòng còn hơi thất vọng.
Xem ra anh ta không thể tận hưởng được niềm vui tự tay trả thù Lâm Bình, để Lâm Bình phải quỳ xuống trước mặt anh ta cầu xin tha thứ.
Chẳng qua bây giờ, kết cục của Lâm Bình, anh ta gần như có thể tưởng tượng ra nó sẽ thê thảm như nào rồi. Xem như là một kết quả khá tốt.
Đúng vào lúc này, Tạ Minh Thành từ trong khiếp sợ kịp thời phản ứng lại, anh ta đứng lên, sắc bén nói: “Tên khốn kia, buông cô Đường rai”
Tuy trong lòng Tạ Minh Thành e ngại thủ đoạn thần bí khó lường kia của Lâm Bình, nhưng thân phận của những người bảo vệ kia, sao có thể đánh đồng với anh ta?
Nhìn thấy Lâm Bình thế mà lại thân thiết ôm nữ thần của anh ta ở trong ngực, thậm chí còn lên tiếng nhục nhã cô ta, lúc này, Tạ Minh Thành tức giận đến đỉnh điểm.
Nhưng cùng lúc này, trong lòng anh ta cũng có chút mừng thầm.
Cơ hội đến rồi, đây là một cơ hội mà từ trước đến nay chưa từng có.
Trước đó, anh ta cho rằng mình đã để lại cho Đường Thanh Tâm một ấn tượng tốt, hiện †ại nếu anh ta đứng ra, giải cứu Đường Thanh Tâm khỏi trong ngực Lâm Bình, đồng thời dạy dỗ Lâm Bình một bài học.
Tạ Minh Thành tin tưởng, ấn tượng của anh ta trong lòng Đường Thanh Tâm sẽ không thể xóa nhòa.
“Anh dám làm nhục cô Đường như thế, toàn bộ cái đất Hải Châu này, anh sẽ không có chốn dung thân, anh sẽ vì hành động hôm nay của mình mà phải trả giá đắt!”
Tạ Minh Thành nhìn Lâm Bình, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ? Anh muốn làm gì tôi?”
Sau khi nói xong, Lâm Bình buông lỏng Đường Thanh Tâm.
Không chút nào lưu luyến.
Dường như đối với anh mà nói, cơ thể mềm mại tràn đây dụ hoặc kia, hoàn toàn không có bất kỳ lực hấp dẫn gì.
Anh quay người, nhìn về phía Tạ Minh Thành.
Tạ Minh Thành thấy Lâm Bình dưới khí thế của anh ta, quả nhiên đã buông Đường Thanh ‘Tâm ra, trên mặt anh ta nhất thời dâng lên kiêu ngạo.
“Bây giờ anh lập tức quỳ xuống xin lỗi cô Đường!”
Tạ Minh Thành càng thêm vênh váo tự đắc, anh ta chỉ cảm thấy, đến sau cùng, Lâm Bình sẽ vẫn phải khuất phục dưới chân anh ta, đối mặt với quyền thế và thân phận của anh †a, Lâm Bình chỉ có thể cúi đầu.
Người hạ đẳng vĩnh viễn chỉ là người hạ đẳng.
“Nếu tôi không làm thì sao?”
Trên mặt Lâm Bình không có biểu tình gì, rất bình tĩnh, cũng có thể nói là lạnh lùng.
“Không ư?” Tạ Minh Thành cười lạnh; “Chẳng lẽ anh còn dám ra tay với tôi ư?”
“Hôm nay, nếu như anh không quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi có thể nói chính xác cho anh biết, anh cứ đợi mà ngồi tù mục xương đi!”
Tạ Minh Thành dùng tư thế người bề trên nhìn Lâm Bình, cười lạnh.
“Nhà tù là do anh mở ra à? Anh nói tống tôi vào tù thì tôi phải vào tù tư?”
Lâm Bình chẳng những không giận, ngược lại còn cười nói.
“Anh có thể hiểu như thế.” Trên mặt Tạ Minh Thành lộ ra ngạo nghễ và độc ác: “Đương nhiên, nếu như anh không muốn phải ngồi tù mục xương, tôi cũng có thể đưa anh về chầu trời, hàng năm có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
Phần lớn con cháu nhà quyền quý khác nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều là hâm mộ.
Ở đây cũng chỉ có người như Tạ Minh Thành, cháu đích tôn của một trong bốn gia tốc lớn nhất ở Hải Châu, mới có tư cách nói ra những lời này.
Chỉ một câu của anh ta đã quyết định sống chết của một người!
Một câu làm thay đổi vận mệnh của một người!
Anh ta thật sự có năng lực đó.
Mấy gia tộc quyền thế lớn ở Hải Châu, thật đúng là một tay che trời.
“Tôi hiểu!” Lâm Bình từ tốn nói: “Xem ra, cuộc sống của các người trôi qua quá hạnh phúc, sống quá thoải mái, cho nên có phần quên đi hết tất cả rồi.”
“Thế nhưng, có điều các người không biết, các người có được cuộc sống bình yên hạnh phúc như hôm nay, ở nơi mà mấy người không nhìn thấy, ở trong bóng tối, có vô số người mang vác nặng tiến lên, hy sinh máu thịt, thậm chí ngay cả thi thể cũng khó lòng giữ được, chính là vì bảo vệ sự an bình của quốc gia.
“Thế nhưng, luôn có mấy kẻ rác rưởi không xứng đáng được hưởng thụ cuộc sống an bình không dễ dàng có được này.”
Sau khi nói xong, Lâm Bình bỗng nhiên di chuyển.
Trong nháy mắt, anh đã xuất hiện sau lưng Tạ Minh Thành.
Một chân đá ra.
Trong lúc nhất thời, Tạ Minh Thành cảm giác được đôi chân của mình giống như bị một chiếc xe lửa đâm mạnh vào.
Tạ Minh Thành cảm thấy hai đùi của anh †a giống như đã mất đi tri giác, không còn sức lực gì, thân thể lảo đảo, quỳ xuống mặt đất.
“Anh… Anh dám đụng đến tôi?” Một cảm giác đau đớn ùa đến, trên trán Tạ Minh Thành không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bởi vì đau đớn mà sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch vặn vẹo, hung dữ nhìn Lâm Bình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nhất định phải chết, ông đây chắc chắn sẽ khiến cho anh sống không bằng chết.”
“Muốn sống không bằng chết ư? Tôi có thể thỏa mãn anh.”
Nói xong, Lâm Bình đánh vào hai tay của anh ta.
Trong lúc nhất thời, Tạ Minh Thành chỉ cảm thấy cánh tay mình kêu răng rắc.
Trong nháy mắt, tiếng xương vỡ vụn vang lên trong hội trường, có thể nghe thấy được một cách rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng mà còn chưa dừng lại, Lâm Bình hơi vặn tay, hai cánh tay của Tạ Minh Thành bị bắt chéo ra sau lưng.
“ÁP Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Âm ï quái”
Lâm Bình thản nhiên nói.
Cổ họng của Tạ Minh Thành đột nhiên bị một cú đánh, dây thanh quản bị đánh hỏng.
Tiếng kêu thảm thiết kia theo đó im bặt!
Muốn kêu đau lại không kêu được, khiến cho gương mặt anh tuấn của Tạ Minh Thành trở nên vặn vẹo.
Lúc này, Lâm Bình mới lạnh nhạt thu tay về, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn Tạ Minh Thành, tràn đầy lạnh giá.
Đồng tử của mọi người co rút lại, hít sâu một hơi.
Thật độc á!
c Đường Thanh Tâm luôn duy trì dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như nữ vương, lúc này cô †a cũng không nhin được, cả người run lên.