Hai giọt nước mắt chảy từ khóe mắt ra.
Lâm Bình nhìn thấy thế, anh muốn vươn tay lau đi nước mắt cho Lâm Nhã.
Thế nhưng Lâm Nhã lại giơ tay, hất tay Lâm Bình ra, hét lên: “Đừng chạm vào tôi!”
“Bây giờ tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có đi hay không?”
Haizzl Lâm Bình lại thở dài.
Anh nghiêm mặt nhìn về phía Lâm Nhã nói: “Lâm Nhã, em bảo anh rời khỏi đây, thế nhưng em đã từng nghĩ tới chưa, nếu anh thật sự rời đi, nhà họ Tạ muốn trả thù, bọn họ lại không tìm thấy người, bọn họ sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ anh cứ như thế, bỏ mặc an nguy của em và cha mẹ, không để ý tới sao?”
Lâm Nhã sửng sốt.
Một lát sau, cô ta lại nghiến răng hỏi: “Anh đã biết làm như vậy sẽ khiến cha mẹ rơi vào trong nguy hiểm, có khả năng khiến nhà họ Tạ rất tức giận, liên lụy tới tôi và cha mẹ, vậy sao anh còn đắc tội với bọn họ? Rất không dễ dàng gì mới ra khỏi tù, vậy thì nên khiêm tốn làm việc, đối nhân xử thế cho thật tốt, sống một cuộc sống yên bình, không được sao?”
“Có người cầm thứ không nên cầm, anh chỉ định lấy lại mọi thứ mà thôi.”
Lâm Bình bình tĩnh nói.
“Thứ gì?”
Lâm Nhã sửng sốt.
“Tập đoàn Bắc Thanh lúc trước, tập đoàn Bắc Thanh hiện giờ!” Lâm Bình nói.
Không đợi Lâm Nhã đặt câu hỏi, Lâm Bình đã tiếp tục nói: “Cho dù em tin hay không, chuyện năm năm trước, thật ra, anh bị Đường Thanh Tâm hãm hại.”
Lâm Nhã cắn môi, nói: “Được rồi, cho dù tôi tin anh bị hãm hại, nhưng hiện giờ, anh lấy gì đấu lại với người ta? Chỉ cần vài câu của Đường Thanh Tâm, đã chọc giận anh ra tay với Tạ Minh Thành, hiện giờ đắc tội với nhà họ Tạ, nói không chừng sẽ không còn mạng nữa, anh lấy cái gì đi đấu với người ta?”
“Chỉ dựa vào việc anh giỏi võ sao? Hay là dựa vào tình cảm một thời của anh và Dương Thiên Long? Chỉ dựa vào anh quen Trần Thu à?
Lâm Bình lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Em nói anh rất giỏi võ, chuyện này không sai, nhà họ Tạ, đúng là không đắc tội nổi một vị tông sư võ đạo, hơn nữa tông sư võ đạo, ở trong mắt anh thì có năng lực gì?”
“Nhưng nếu em thật sự muốn biết đáp án, vậy anh nói cho em biết.” Lúc này, Lâm Bình nhìn về phía bắc, ánh mắt nhìn về phía xa, giống như thấy được biên giới phía bắc xa xôi, anh bình tĩnh nói: “Anh không dựa vào Dương Thiên Long, cũng không dựa vào Trần Thu, mà anh dựa vào chính anh.”
“Bởi vì anh là Lâm Thanh Sơn, anh từng thống lĩnh biên giới phía bắc, hiện giờ lại càng năm giữ “Thanh Sơn “Cho dù phóng tâm mắt ra khắp cả nước, người có thể sánh vai với anh, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!”
“Nhà họ Tạ đối với anh mà nói, không khác gì một con kiến, có thể dễ dàng dùng tay bóp chết.”
“Cho nên, Lâm Nhã à, em không cần phải lo lắng cho anh đâu Sau khi nói xong, Lâm Bình dời mắt, xoay người lại nhìn về phía Lâm Nhã.
Thế nhưng phản ứng của Lâm Nhã, không giống như Lâm Bình dự liệu.
Cô ta nghiến răng, cắn chặt môi, nhìn Lâm Bình, không ngừng lắc đầu.
Trên gương mặt cô ta tràn ngập vẻ thất vọng.
“Lâm Bình, tôi thật sự không ngờ tới, đến bây giờ mà anh vẫn còn có thể nói dối một cách thản nhiên như vậy, còn nói ung dung như thế.”
Lúc này, trái lại Lâm Nhã không còn kích động giống như lúc trước nữa, dần dần bình Tĩnh lại.
“Lần trước anh nói, anh từng ngồi tù, sau đó tham gia quân ngũ đúng không, ít nhất, chuyện này còn có chút khả năng.”
“Nhưng anh thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?”
“Thật sự cảm thấy tôi dễ lừa như vậy sao?”
“Anh thật sự nghĩ rằng, tôi không biết một chút gì ư?”
“Cho dù năm năm này anh không phải ngồi tù, mà đi làm lính năm năm, nhưng trong thời gian năm năm, có thể lên được vị trí gì, anh thật sự cho rằng, tôi không có một chút đầu óc nào sao?”
“Còn cả nước, người có thể sánh vai với anh, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay cơ đấy?”
“Cho dù muốn lừa gạt người khác, anh cũng nên nói thấp xuống một chút, để lời nói dối này nghe có vẻ càng thêm đáng tin hơn, anh đều không biết sao?”
“Anh, anh thật sự hết thuốc chữa rồi, anh đã muốn tự tìm đường chết như thế, vậy thì ở lại đi.”
Lâm Nhã hét lên.
Sau khi nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Nhưng mới đi chưa được hai bước, Lâm Nhã lại xoay người lại lần nữa, trực tiếp cầm thẻ lương trong tay, ném cho Lâm Bình.
“Anh thích đi hay không thì tùy anh.”
Sau khi nói xong, Lâm Nhã nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, có ba người nhìn thấy được cảnh tượng mới xảy ra.
Một người là Chu Thanh ở trong xe Hummer cách đó không xa, cô ấy thấy rõ hết tình cảnh đó.
Nhưng cô ấy thở dài.
Người phụ nữ khác vô lễ với Lâm Bình, cô ấy có thể ra tay dạy dỗ, nhưng trên đời này, có bốn người phụ nữ cô ấy không thể ra tay.
Mẹ nuôi của Lâm Bình, Tô Uyên, Tô Phi Tuyết, trừ mấy người này ra, còn có Lâm Nhã nữa.
“Lâm Nhã à Lâm Nhã, nếu có một ngày cô biết Thanh Sơn không nói dối, cô sẽ không hối hận chứ?”
Chu Thanh thở dài.
Mà một người khác, là Lý Nguyên Tùng.
Lý Nguyên Tùng đứng ở cửa khách sạn Hoàng Đông, không ra ngoài.
Cho nên hành động vừa rồi của Lâm Nhã và Lâm Bình, anh ta đều thấy rõ ràng.
Tuy không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhưng Lý Nguyên Tùng gần như có thể tưởng tượng ra được, Lâm Nhã đang nói gì.
Lý Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng.
Muốn chạy trốn sao?
Ha ha, các người quá coi thường khả năng của nhà họ Tạ rồi.
Nghĩ tới đây, trong đầu Lý Nguyên Tùng đột nhiên xuất hiện một kế hoạch.
Nhất định phải nhanh chóng làm thịt Lâm Nhã.
Nếu không, để nhà họ Tạ truy cứu, vậy thì phiền phức rồi.
Anh ta phải nhanh chóng làm thịt Lâm Nhã, sau đó lại đá bay Lâm Nhã, cuối cùng là phân chia rõ giới hạn với nhà họ Lâm.
Lúc này, Lý Nguyên Tùng rời khỏi khách sạn.
Vội vàng đuổi theo Lâm Nhã.
Trừ người này ra, còn có một người thấy được Lâm Nhã và Lâm Bình, đó chính là Trần Thuil Trần Thu không chỉ thấy được.
Cô ta còn nghe được rất rõ ràng.
Lúc này, trên gương mặt lạnh lùng của Trần Thu, biểu cảm có chút đờ đẫn.
Có chút rung động!
Còn có chút hoảng sợi “Anh ta là, Lâm Thanh Sơn sao?”
Trong ánh mắt của Trần Thu là bóng dáng của Lâm Bình.
Tràn ngập khó có thể tin.
Nhưng, nhưng không tin không đượ!
c Lâm Bình xuất thân từ biên giới phía bắc, cho nên tuyệt đối không dám giả mạo Lâm Thanh Sơn.
Hơn nữa Chu Thanh cũng xuất thân từ biên giới phía bắc, còn là tông sư, nhưng lại Lúc này, trên gương mặt lạnh lùng của Trần Thu, biểu cảm có chút đờ đẫn.
Có chút rung động!
Còn có chút hoảng sợi “Anh ta là, Lâm Thanh Sơn sao?”
Trong ánh mắt của Trần Thu là bóng dáng của Lâm Bình.
Tràn ngập khó có thể tin.
Nhưng, nhưng không tin không đượ!
c Lâm Bình xuất thân từ biên giới phía bắc, cho nên tuyệt đối không dám giả mạo Lâm Thanh Sơn.
Hơn nữa Chu Thanh cũng xuất thân từ biên giới phía bắc, còn là tông sư, nhưng lại ở bên đó chơi cờ.
Mà bạn đánh cờ, rõ ràng là ông cụ nhà họ Tạ, Tạ Hưng Bằng.
Mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Tuy Trần Thu không quen nhìn đám cậu ấm nhà họ Tạ, cả đám tự coi mình là người thượng lưu mà ăn chơi trác táng: Nhưng đối với Tạ Hưng Bằng xấp xỉ tuổi ông nội, cô ta vẫn có ấn tượng tốt.
Nếu như không thể ngăn nhà họ Tạ đi trả thù Lâm Bình, có lẽ nhà họ Tạ sẽ bị xóa sổ khỏi thành phố Hải Châu này rồi!