Chương 46: Tiến hành âm mưu Bỗng nhiên Lâm Bình mở to mắt, nín thở
Cập nhật 3 năm trước
Tô Uyên trở về.
Lại chậm rãi nâng chân của Tô Uyên đang khoác lên chân mình ra, muốn đặt sang bên kia.
Cố găng không đánh thức Tô Uyên.
Nhưng mà ngay lúc Lâm Bình nhẹ nhàng nâng chân của Tô Uyên lên, bỗng nhiên Tô.
Uyên mở to mắt.
Vốn dĩ ánh mắt của cô có chút mông lung, sau khi nhìn thấy động tác của Lâm Bình, cô đột nhiên mở to mắt “Xuyt, đừng đánh thức Phi Tuyết dậy!”
Lâm Bình lập tức vươn tay che kín môi Tô Uyên.
“Mọi chuyện không như cô nghĩ đâu, tôi vừa tỉnh lại, thì phát hiện cô lại năm ở trong ngực tôi, tôi chỉ muốn để chân cô ở trên người tôi xuống mà thôi”
Lâm Bình nhỏ giọng nói Chỉ là, cho dù Lâm Bình giải thích xong, tuy Tô Uyên không thét chói tai ra tiếng, nhưng vẫn hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Bình như cũ.
Biểu cảm giống như muốn lăng trì Lâm Bình.
Lâm Bình cười xấu hổ.
Anh vội vàng xoay người xuống giường, rời khỏi phòng ngủ Để lại Tô Uyên vẫn năm trên giường như: cũ, gương mặt cô đỏ bừng, không còn buồn ngủ nữa.
Rời giường, rửa mặt, chạy bộ sáng sớm!
Cho dù đang ở nhà Tô Uyên, Lâm Bình vẫn không thay đổi thói quen Đợi anh chạy bộ buổi trở về, lúc này Tô Uyên và Tô Phi Tuyết đã rời giường Tô Uyên đang ở trong phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng cho Tô Phí Tuyết Cho dù là đến bây giờ, lúc ăn bữa sáng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được, trên gương mặt trắng nõn của Tô Uyên còn có chút nổi giận Mà Lâm Thanh Sơn tổng chỉ huy ở biên giới phía bảo khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật, đè ép các quốc gia ở xung quanh phải cúi đầu, lúc này đang âm thăm cúi đầu ăn cơm Thậm chí không dám liếc mät nhìn người phụ nữ đối diện lấy một lần Nếu chuyên này để người khác biết, Lâm Thanh Sơn thế mà còn có mặt “sợ hãi” như thế, tất nhiên là sẽ khiếp sợ tới mức rớt tròng.
mắt xuống đất.
Ăn sáng xong, Lâm Bình và Tô Uyên đưa Tô Phi Tuyết tới trường học.
Lúc này hai người mới tách ra.
Tô Uyên đến công ty làm việc.
Mà Lâm Bình thì trở về khu biệt thự Thanh Hà.
“Nhà họ Tạ, có động tĩnh gì không?”
Sau khi trở lại khu biệt thự Thanh Hà, Lâm Bình nhìn về phía Chu Thanh hỏi.
“Không có.”
Chu Thanh lắc đâu Từ sau chuyện Lâm Bình khiến Tạ Minh Thành bị thương ngày hôm qua, Chu Thanh đã phái người theo dõi nhà họ Tạ.
“Coi như bọn họ thức thời”
Lâm Bình nhếch miệng cười khẽ Đồng thời trong đầu lại xuất hiện một bóng dáng cao gầy hoàn mỹ, anh mở miệng nói: “Kế tiếp, cô sẽ làm thế nào? Tôi, rất chờ mong!”
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lâm Bình nhằm mắt trầm tư mi ột lát.
Không lâu sau, Lâm Bình lại mở mắt ra “Chu Thanh, phái một người đến bệnh viện, theo dõi Tạ Minh Thành.”
Lâm Bình dặn dò.
“Rõ!”
Chu Thanh phục tùng vô điều kiện, sau đó gửi mệnh lệnh đi.
Sau khi chấp hành mệnh lệnh xong, lúc này Chu Thanh mới nhìn về phía Lâm Bình, tò mồ nói: “Thanh Sơn, anh cảm thấy Đường Thanh Tâm sẽ ra tay với Tạ Minh Thành, sau đó giá họa cho anh sao?”
Hai ngón tay của Lâm Bình gõ nhẹ lên trên ghế sofa.
Khóe miệng của anh hơi nhếch lên.
“Nếu là Đường Thanh Tâm năm năm trước, có lẽ sẽ không làm như vậy, nhưng cô ta hiện giờ, đã có quyết đoán này rồi.”
Lâm Bình giống như đang trả lời câu hỏi của Chu Thanh, cũng có vẻ đang lẩm bẩm một mình.
Nếu là Lâm Bình năm năm trước, gặp phải Đường Thanh Tâm hiện giờ.
Vậy năm năm trước, anh đã không vào tù Rất có khả năng đã bị nhổ cỏ tận gố!
c Chảng qua Đường Thanh Tâm lúc đó, còn chưa lòng dạ độc ác như vậy, cũng không.
trưởng thành như bây giờ.
“Đường Thanh Tâm à Đường Thanh Tâm, đáng tiếc, cô đã không còn là cô năm đó, mà tôi lại càng không phải là tôi năm đó, cô vĩnh viễn sẽ không ngờ tới, hiện giờ, cô đang đối mặt với người nào!”
Lâm Bình không chỉ muốn lấy lại những thứ anh đã cho Đường Thanh Tâm.
Lại càng muốn khiến Đường Thanh Tâm, dân dần cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù cô ta dùng thủ đoạn gì, cuối cùng ở trước mặt anh, đều chỉ phí công Chỉ có thể trơ mắt nhìn những thứ mà mình có được, chậm rãi mất đi.
Cho dù cô ta dùng lá bài tẩy của mình, cũng không thể làm gì đượ!
c Cùng lúc đó, trong nhà họ Đường, Đường Thanh Tâm đang chuẩn bị xuất phát lại hắt xì một cái, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm rất xấu.
Khiến lông mày Đường Thanh Tâm hơi nhíu lại.
Nghĩ một lát, Đường Thanh Tâm lại lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại Đối tượng, rõ ràng là Tôn Huy Tuấn.
“Bên phía Tạ Hoài Nhân thế nào rồi?”
Đường Thanh Tâm hỏi “Đã ốn thỏa rồi!”
Tôn Huy Tuấn trả lời “Được, vậy bây giờ em đến bệnh viện.”
Sau khi nói xong, Đường Thanh Tâm lập tức cúp điện thoại Cô ta chuẩn bị đến bệnh viện Hải Châu, thăm Tạ Minh Thành trước.
Dù sao Tạ Minh Thành cũng vì ra mặt giúp cô ta, lúc đó mới bị Lâm Bình đánh bị thương.
Nếu không đi, chẳng phải có vẻ là cô ta quá vô tình vô nghĩa sao?
Hơn nữa mục đích thật sự của việc Đường Thanh Tâm tới đó, càng là vì giúp Tạ Hoài Nhân mà thôi Năm năm trước Lâm Bình vào tù, có lẽ người bình thường còn không rõ lảm, nhưng đối với gia tộc quyền thế như nhà họ Tạ mà nói, đã sớm biết rõ ràng rồi.
Sau khi Đường Thanh Tâm phất lên, tất cả tư liệu về cô ta, tất nhiên là cũng được những gia tộc quyền thế ở Hải Châu nảm giữ trong tay.
Chỉ cần hơi điều tra một chút, thì có thể biết được Lâm Bình là ai, có ân oán như thế nào với cô ta.
Hiện giờ cô ta đi thăm Tạ Minh Thành, biểu hiện ra một chút vô cùng quan tâm.
Như vậy có thể cho Lâm Bình đủ lý do, tới trả thù Tạ Minh Thành.
Dù sao Lâm Bình cũng có đủ lý do hận Đường Thanh Tâm Như vậy, một khi Tạ Hoài Nhân phái người giết chết Tạ Minh Thành, giá họa cho Lâm Bình, sẽ càng tăng thêm mức độ tin cậy.
Một mũi tên trúng hai con chim!
Vừa có thể chứng minh cô ta có tình có nghĩa, lại có thể khiến Lâm Bình rơi vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm nhếch miệng cười vô cùng tự tin.
Rất mê người!
Nhưng cũng rất hung á!
c Bệnh viện Hải Châu.
Phòng bệnh VIP.
Lúc này, Tạ Minh Thành đang năm trên giường bệnh.
Hai tay hai chân của anh ta đều bị băng bó thạch cao.
Không nhúc nhích được.
Cho dù là nói chuyện, đêu rất gian nan.
Nguyên Tú Châu đang làm bạn bên cạnh anh ta.
Muốn đút cho Tạ Minh Thành ăn chút cháo.
Nhưng mà Tạ Minh Thành căn bản không chịu ăn.
“Minh Thành, con ăn một chút đi, nếu không thì cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Nguyễn Tú Châu đau lòng nói.
Từ nhỏ, Tạ Minh Thành đã được bà ta cưng chiều, cho dù biết rố trên người Tạ Minh Thành có rất nhiều tật xấu, nhưng chỉ cần Tạ Minh Thành vui vẻ, bà ta chưa bao giờ trách Tạ Minh Thành.
Lúc này thấy bộ dạng của con trai như vậy, bà ta vô cùng đau lòng, đồng thời cũng hân Lâm Bình tới thấu xương.
”W¡ sao không báo thù giúp con? Vì sao.
không báo thù giúp con?”
Tạ Minh Thành gian nan nói.
Anh ta nghiến chặt răng.
“Con muốn anh ta chết không có chỗ chôn” Trong mắt Tạ Minh Thành tràn ngập oán hận nói: “Không, con muốn cả nhà anh ta đều phải chết, con sẽ không tha cho bất kỳ người nào”
Nguyễn Tú Châu vội vàng an ủi: “Minh Thành, đợi con khỏi rồi, mẹ nhất định sẽ báo thù giúp con, cả nhà bọn họ, một người cũng sẽ không bỏ qua, con ăn một chút có được không?”
Thế nhưng Tạ Minh Thành vẫn như cũ không chịu ăn.
Không chỉ như vậy, ngay cả nhìn Nguyễn Tú Châu, trong đôi mät anh ta cũng tràn ngập oán hận: “Không báo thù giúp con, vậy mẹ cút đi”
Nguyễn Tú Châu sửng sốt.
Trong lòng càng thêm oán hận cả nhà Lâm Bình.
Thậm chí Nguyễn Tú Châu còn hạ quyết tâm, cho dù Tạ Quốc Hùng không phái người ra tay, bà ta cũng phải phái người giết chết cả nhà Lâm Bình Giúp con trai xả cơn giận này.
Nhưng trước mắt, vân nên dô Tạ Minh Thành ăn một chút gì đó mới được.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng bệnh có một giọng nói vang lên: “Bà Tạ, để tôi đút cho anh ấy đi.”
Nghe thấy thế, Nguyễn Tú Châu và Tạ Minh Thành đều nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ở cửa phòng bệnh, xuất hiện một bóng dáng cao gầy.
Lúc này trên mặt cô ta là một chút dịu dàng hiếm có.