Chu Thanh đi ô tô, đưa Lâm Bình tới trước cửa tòa nhà, sau đó dựa theo lời dặn dò của Lâm Bình, rời đi trước.
Lâm Bình đi vào trong cao ốc, đúng lúc gặp được một cô gái, đang vội vàng đi từ trong thang máy ra.
“Lâm Bình?”
Cô gái nhìn thấy Lâm Bình xong, thì hơi kinh ngạc.
Cô gái này không phải người khác, đúng là Lâm Nhã mới ra khỏi công ty.
Lúc này Lâm Nhã mặc một chiếc váy trắng, phối với áo gió màu lam, đi giày cao gót.
Nhất là hôm nay Lâm Nhã làm tóc quăn, trang điểm một chút với đeo đồ trang sức trang nhã, lại càng tăng thêm mị lực.
Sau khi Lâm Bình nhìn thấy cô ta, cũng hơi sửng sốt.
Chỉ cảm thấy cô nhóc trước đây, bây giờ thật sự trưởng thành rồi, khác hẳn với trước kia rồi.
“Anh tới nơi này làm gì?”
Lâm Nhã nhìn thấy Lâm Bình, sinh lòng chán ghét, lập tức tức giận hỏi.
Không đợi Lâm Bình trả lời, Lâm Nhã liền chú ý tới phần sơ yếu lý lịch Lâm Bình cầm trong tay.
Cô ta không khỏi lắc đầu nói: “Đã biết, tôi còn có việc, đi trước đây!”
Nói xong, Lâm Nhã vội vàng rời đi.
Nhưng ấn tượng trong lòng đối với Lâm Bình, lại càng kém hơn nữa.
Ngày hôm qua giới thiệu công việc cho anh, anh còn sĩ diện từ chối, bây giờ lại lén tới đây phỏng vấn.
Còn nói gì mà đi tòng quân, đúng là buồn cười!
Nếu không phải Lý Nguyên Tùng nhắc nhở, ngày hôm qua, thiếu chút nữa là bọn họ tin anh rồi.
Lúc này thấy một màn như vậy, lại càng nói lên những lời Lý Nguyên Tùng nói không sai, người phụ nữ tên Chu Thanh kia, chỉ là người Lâm Bình mời tới diễn cùng mà thôi.
Ngồi tù, không có công việc, không có thu nhập, còn dùng tiền mời người ta tới diễn, lừa gạt người nhà.
Thất vọng xong, Lâm Nhã chỉ cảm thấy bi ail Lâm Bình lắc đầu cười khổ, tùy cô ta nghĩ thế nào thì nghĩ.
Anh lập tức bước vào trong thang máy.
Đi thẳng tới tầng 18!
Tìm tới công ty của Tô Uyên.
Công ty tên là “Thiết kế Thanh Uyên”, quy mô không tính là lớn, chỉ có tổng cộng ba bốn mươi nhân viên!
“Tôi tới phỏng vấn, đã hẹn trước rồi!”
Lâm Bình cười nói với chị gái ở quầy lễ tân.
Chị gái ở quầy lễ tân nhìn một lát, báo với văn phòng của tổng giám đốc một tiếng, cười đáng yêu nói: “Mời đi theo tôi!”
Sau đó liền dẫn Lâm Bình tới văn phòng của Tô Uyên!
Trong văn phòng có một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi, ngũ quan cô tinh xảo, khí chất xuất chúng, mặc trang phục công sở màu lam nhạt, nhìn cô có vẻ rất giỏi giang.
Bên tai buông xuống mấy sợi tóc, lại càng tăng thêm vài phần mị lực khác.
Khiến người ta có cảm giác vô cùng xinh đẹp.
Lâm Bình nhìn thấy cô thì hơi thất thần một lát.
Không phải kinh ngạc vì diện mạo xinh đẹp của Tô Uyên, mà vì trong lòng có chút dao động.
Đây chính là cô gái cứu mình năm đó!
Còn là mẹ của con gái anh nữa!
Nhưng Lâm Bình biết rõ, nhìn chằm chằm một cô gái rất lâu, là hành động rất không lễ phép, nhất là trong tình huống hai bên còn chưa quen thuộc.
Rất nhanh, anh rời mắt đi!
Sau khi thấy Lâm Bình tiến vào, Tô Uyên nhíu mày.
Nhưng vẫn lễ phép đứng dậy.
“Anh từng đi lính sao?”
Tô Uyên khẽ mở cánh môi đỏ mọng, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Đây là một nguyên nhân quan trọng cô quyết định gặp Lâm Bình.
Mà lúc này, Lâm Bình nhìn có vẻ ốm yếu, không cường tráng lắm, khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô.
“Không sai, tôi đi lính năm năm!”
Lâm Bình gật đầu.
Sau đó lấy một bức ảnh ra, là ảnh chụp Lâm Bình mặc quân trang.
Đồng thời cũng lấy giấy chứng nhận ra.
Nhưng đây là giấy chứng nhận bình thường do Chu Thanh làm ra, không phải thân phận thật của anh!
Tô Uyên nhìn một lát, gật đầu, giọng điệu cũng buông lỏng hơn: “Nếu đã từng đi lính, hơn nữa không chỉ một hai năm, vậy chứng minh nhân phẩm không có vấn đề.”
“Nhưng mà có khả năng là nhân tài không được trọng dụng rồi, anh nên tìm hiểu trước đi, công việc này, nói là trợ lý sinh hoạt, thực ra là giả mạo cha của con gái tôi, nhưng mỗi tuần, chỉ cần làm việc hai ngày cuối tuần, thời gian khác, anh có thể tự do sắp xếp, tiền lương mười triệu một tháng, chỉ cần anh đối xử tốt với con gái tôi, sau này tôi có thể tăng tiền cho anh, thế nào?”
Đối với Lâm Bình, Tô Uyên coi như hài lòng.
Cô vẫn lừa gạt con gái, nói công việc của cha con bé đặc biệt, không có thời gian trở về.
Nhưng trước đây còn có thể lừa gạt được, bây giờ con gái đã đi nhà trẻ, thấy các bạn nhỏ khác đều có cha, cả ngày đều khóc quấy muốn cha, khóc giống như mít ướt, Tô Uyên thật sự không đành lòng, đành phải nghĩ ra hạ sách này.
Mà Lâm Bình từng đi lính, thân phận rất trùng hợp, nhân phẩm cũng đáng tin cậy.
“Không thành vấn đề!”
Lâm Bình gật đầu.
Trong lòng không khỏi có chút kích động.
Mình có con gái, hơn nữa sẽ được gặp cô bé nhanh thôi.
“Xin phép hỏi một câu, cha của cô bé đâu?”
Bỗng nhiên Lâm Bình mở miệng hỏi.
Tô Uyên vốn đang tươi cười ôn hòa, nghe thấy Lâm Bình hỏi như vậy, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Tươi cười biến mất.
Vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi, đừng nên hỏi những chuyện không nên hỏi, không nên quản những chuyện anh không cần quản, có thể làm được không?”
Tô Uyên lạnh lùng hỏi.
“Có thểi”
Lâm Bình lại gật đầu.
Nhưng trong lòng vô cùng chua xót.
Xem ra Tô Uyên rất hận anh, thậm chí là hận tới mức không muốn nhắc tới.
Chua xót!
Áy náy!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lâm Bình vô cùng phức tạp.
May mắn, anh trở về còn không tính là quá muộn!
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài văn phòng truyền tới tiếng ồn ào.
“Anh Tôn, không có sự cho phép của tổng giám đốc Tô, anh không thể đi vào!”
Giọng của chị gái ở quầy lễ tân truyền vào.
Hình như đang ngăn cản người nào đó.
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Tô Uyên thay đổi.
Đôi tay như ngọc không kìm nén nổi, nắm chặt lại.
Mà lúc này, cửa văn phòng cũng bị người ta đẩy ra.
Một người thanh niên mặc trang phục có giá trị xa xỉ đi vào.
Người này không tính là đẹp trai, nhưng con người dựa vào cách ăn mặc, cộng thêm có tiền nữa, nên người thanh niên này cũng có khí thế.
“Tô Uyên, em dám tìm người đàn ông khác sau lưng tôi sao?”
Người thanh niên vừa tiến vào, liền coi như không nhìn thấy Lâm Bình, vẻ mặt anh ta âm u, nhìn chằm chằm Tô Uyên lạnh giọng hỏi.
“Tôn Hiếu Hùng, anh mở miệng sạch sẽ một chút.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Uyên tràn ngập tức giận.
Tôn Hiếu Hùng, chính là người của dòng chính nhà họ Tôn, gia tộc quyền thế ở thành phố Hải Châu, khiến cô cảm thấy rất phiền.
“Tô Uyên, em đừng có thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, cả thành phố Hải Châu này, ai chẳng biết em là người phụ nữ mà Tôn Hiếu Hùng tôi nhìn trúng? Nhưng em lại dám công khai đăng tin tuyển đàn ông, vậy thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác rồi!”
Khóe miệng Tôn Hiếu Hùng khẽ nhếch lên.
Muốn nói rằng anh ta cảm thấy có hứng thú với người phụ nữ tên Tô Uyên này sao?
Anh ta thật sự cảm thấy có hứng thú!
Vẻ ngoài của Tô Uyên xinh đẹp, có khí chất xuất chúng và mị lực quyến rũ mà một số cô gái nhỏ không có được, đó là những điểm hấp dẫn anh ta.
Nếu anh ta thật sự muốn bắt Tô Uyên tới †ay, có rất nhiều phương pháp.
Nhưng Tôn Hiếu Hùng biết được một tin, hình như Tô Uyên có quan hệ với nhà họ Tô ở tỉnh khác, chẳng qua bây giờ mối quan hệ rất cương, đã cắt đứt với nhà họ Tô rồi.
Anh ta vẫn quấn lấy Tô Uyên, không chỉ muốn đạt được Tô Uyên, càng muốn nhân cơ hội bám lấy mối quan hệ với nhà họ Tô.
Tô Uyên là của anh ta, sao có thể dễ dàng để người khác giành mất được!
“Bây giờ cút ra khỏi công ty của tôi, nếu không thì tôi lập tức báo cảnh sát!”
Tô Uyên lạnh lùng nói.
“Báo cảnh sát sao? Khà khà, em báo đi, em xem em báo cảnh sát có tác dụng gì không?”
Tôn Hiếu Hùng cười mỉa.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tô Uyên nghiến răng, đôi mắt tràn ngập lửa giận.
“Đơn giản, tôi muốn em đi theo tôi! Nếu không chỉ với một cuộc điện thoại của tôi là có thể khiến công ty của em phá sản, tùy tiện nói một câu, có thể khiến con gái em bị đuổi học, không có nhà trẻ nào dám nhận, em có tin không?”
“Không phải là em muốn tìm cha cho con mình sao, rất đúng lúc, em đi theo tôi, tôi sẽ cố làm người cha thật tốt của con bé, tất cả đầu vui vẻ!”
Tôn Hiếu Hùng cười nói.
Bộ dạng giống như ăn chắc Tô Uyên rồi.
Lúc trước anh ta còn có thể lãng phí thời gian với Tô Uyên, nhưng bây giờ, Tô Uyên dám đi tìm đàn ông!
Chỉ cần gạo nấu thành cơm, anh ta luôn có biện pháp khiến phụ nữ phải quy phục!
“Muốn làm cha của đứa bé, anh, là đang tự tìm đường chết à?”
Ngay lúc Tôn Hiếu Hùng vô cùng đắc ý, sát khí lập tức bao phủ cả phòng làm việc!
Một giọng nói giống như đến từ địa ngục, mang theo dày đặc sát khí vang vọng bên tai anh ta.