Elain vung thanh trọng kiếm hất văng máu dính trên đó, gác lên vai, tiếp tục bước tới trước.
Liếc nhìn con dã thú to bằng ba lần người trưởng thành, hình dáng như lợn rừng nhưng ngoài hai răng năng dài cong vút, đôi mắt của nó là những vòng tròn đồng tâm quái dị. Để thôi miên? Một đòn tấn công tinh thần… - Janica đánh giá.
Bọn họ đã di chuyển trong Rừng Hoang Dã được bốn ngày, sáng mai sẽ là ngày thứ năm. Đám quái vật xuất hiện càng lúc càng nhiều, và dĩ nhiên có nhiều loài anh chưa từng biết đến.
Cả nhóm phải tiết kiệm năng lượng, quái vật tự nhiên của Rừng Hoang Dã có kỹ năng thụ động giúp chúng tránh thoát Ma pháp dò tìm, nên họ không sử dụng các loại Ma pháp đó. Dùng công kích vật lý trực tiếp giết chúng tiện hơn nhiều.
Tuy nhóm mạo hiểm giả có thể biết các loài quái vật, nhưng anh không bận tâm hỏi mà họ không có vẻ sẽ chủ động giải thích, vì rất tốn thời gian và căn bản là không cần thiết. Mình cũng chẳng giúp gì được.
Nhìn cô gái đang tản mác sát khí nồng đậm đi đầu, Janica không khỏi cảm khái, cô ấy hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Anh đã đánh giá quá thấp năng lực chiến đấu cũng như khả năng hồi phục của cô, trừ ngày đầu tiên vị Hiệp sĩ Adein đi đầu và giữ phần lớn nhiệm vụ giết quái, những ngày sau cô đã tiến lên nhận vị trí đó.
Và cô ấy làm vậy trong khi không than vãn tiếng nào. Những người khác cũng xem việc cô ấy tiên phong là hiển nhiên?
Trong khi suy nghĩ, Janica không khỏi cảm thấy bất công cho cô. Đó là điều khiến anh chán ghét tổ đội, việc bắt nhóm với những người yếu hơn sẽ khiến lượng công việc bản thân phải gánh vác tăng lên rất nhiều.
Anh không tin ở Đế Quốc Terahemoth không có các mạo hiểm giả cấp 5 xứng đáng hơn với cô. Nhưng vì sao cô ấy lại chọn bọn họ?
Đang miên man suy nghĩ, một tiếng động nhỏ vang lên từ bụi cây trước mặt.
Anh chỉ kịp thấy cái bóng dài loé lên, ngay sau đó là màu đỏ tươi của Lưỡi Lửa – thanh kiếm trên tay Chiến Binh Elain, đang cắm phập vào thân một con rắn dài gần hai mét, toàn thân là hoa văn những chiếc lá.
Con rắn co quắp giãy chết.
- Là Lục Diệp Xà, cực độc. Đừng thất thần.
Anh giật mình. Nhìn sang gương mặt vô cảm của Elain. Cô ấy nói được! Mà còn có giọng rất hay nữa…
Khẽ mỉm cười cảm ơn, Janica nhìn Elain trở lại vị trí dẫn đầu của mình. Cũng không thể trách anh nghi ngờ khả năng nói của cô, dù gì đây là lần đầu tiên anh nghe tiếng cô. Không ngờ câu đầu tiên kể từ lúc gặp mặt đến giờ lại là nhắc nhở anh cẩn thận.
Nhưng cô không xem anh là thứ yếu ớt vô dụng cần được bảo vệ! Điều đó làm anh phần nào cảm thấy dễ chịu. Cô ấy bảo mình “đừng thất thần”, chứ không phải loại quan tâm dồn dập cho những kẻ yếu, cũng không nói “đi sau bọn tôi”, như vậy có phải cô ấy tin mình cũng chiến đấu được?
- Đừng quan tâm tới sự lạnh nhạt của cô ta, tính cô ta là vậy đó. Tuy tỏ vẻ lãnh đạm nhưng thật ra vẫn luôn để mắt tới đồng đội, mà còn chủ động mở miệng nói với cậu chứng tỏ cổ có cảm tình không tồi với cậu đó!
- Ha ha, anh Klen đừng trêu chọc tôi. Coi chừng xung quanh đi, chúng ta cũng không thể dựa vào cô ấy quá nhiều – Janica cười khổ đáp lời trong khi nhẹ nhàng tránh khỏi cái tay đang khoác trên vai mình.
Klen bĩu môi, nhưng cũng không thay đổi tư thế thân thiết, làm như vô ý hỏi:
- À, mà cậu tìm người Kruids làm gì ấy nhỉ? Lúc trước có nói nhưng tôi quên rồi…
Janica khẽ hạ mi mắt, đây là dò hỏi mình sao? Vì sợ ảnh hưởng nhiệm vụ của họ?
- Tôi tìm họ xin giúp đỡ, anh cũng biết tộc Kruid rất giỏi về Ma pháp chữa trị nhỉ? Thân thể tôi có vấn đề nên tôi nghĩ họ có thể giúp được…
Anh cũng không nói dối, chẳng qua “có vấn đề” ở đây là bị người khác phong ấn sức mạnh, làm giảm “tư chất Ma pháp” thôi. Tộc Kruid nổi tiếng về Ma pháp chữa trị là thật, tuy anh biết, tốt nhất là tìm những Kết giới sư – bọn họ mới là những chuyên gia hàng đầu về phong ấn, tạo lập kết giới.
Nhưng Kết giới sư mạnh mẽ chỉ tập trung ở Thánh Quốc Elazeal, siêu cường kiểm soát Đông Thế giới. Mà Thánh Quốc Elazeal và Đế Quốc Terahemoth là đồng minh, đối trọng với sự hợp tác giữa Vương Quốc Baranotine và Liên Minh các Bộ Lạc Phương Bắc – siêu cường còn lại ở Bắc Thế giới.
Cho nên quan hệ ngoại giao giữa hai bên rất căng thẳng, anh cũng không dễ đến đó tìm giúp đỡ. Chỉ còn lại người Kruids. Hy vọng khả năng chữa trị của họ cũng có thể gỡ phong ấn cho anh. Suy cho cùng, phong ấn trên người cũng là một dạng “bệnh” mà anh đang mắc phải…
Đi được một đoạn, Elain – nữ Chiến Binh, người dẫn đầu nhóm, bỗng ra hiệu cho mọi người dừng lại. Đôi mắt Klen lập tức xẹt qua một tia sát ý, tiến lên hạ giọng hỏi:
- Cô cảm thấy gì sao? Có cần tôi đi trước kiểm tra?
Elain nhẹ lắc đầu. Trực giác cho cô biết, có gì đó không ổn, nhưng cô không thể nói rõ là gì. Chỉ cảm nhận được nguy hiểm bủa vây. Thời điểm này, tách nhóm là điều không cần thiết nhất.
Ma pháp sư Hậu Cần Elisa cất tiếng, chất giọng trẻ con:
- Khoảng nửa ngày đường nữa chúng ta sẽ đến vành đai bảo vệ của Làng Kruid, nơi đó tuy nguy hiểm, nhưng thường có người Kruids trông coi. Tôi tin chỗ chúng ta gần họ như vậy, hẳn không còn nguy hiểm nào khác chứ?
Janica nghe cô nói xong, khẽ cười thầm trong lòng. Quá ngây thơ. Người Kruids ở gần là để cảnh cáo người ngoài, khuyên họ biết điều hãy trở về trước khi bước vào hệ thống phòng thủ của Làng Kruid. Đồng thời giám sát, đề phòng địch nhân. Chứ không phải để bảo vệ chúng ta – những kẻ xâm phạm Vùng Đất Thánh, Rừng Hoang Dã của bọn họ. Nếu chúng ta bị dã thú giết chết, cho dù ngay trước mắt, họ cũng sẽ làm ngơ.
Đội trưởng Adein xem xét một lượt địa thế xung quanh, bọn họ đang ở đoạn đường hẹp nhất giữa hai dãy núi đá cao chót vót, bên trên là ánh trăng mờ nhạt vì mây đen che phủ, xung quanh rậm rạp cây cỏ. Nhận ra gì đó không ổn, lập tức hạ lệnh:
- Nơi này có thể có kẻ địch mai phục. Toàn đội chuẩn bị tinh thần giao chiến, ưu tiên thoát ra khỏi khe núi!
Anh tin vào trực giác nhạy bén của Elain, nếu cô cảm thấy có gì không ổn thì tuyệt đối có gì đó không ổn.
Và quả nhiên, một tiếng tru dài vang lên trong đêm đen. Hoàng loạt tiếng động xào xạc truyền đến từ bốn phương tám hướng. Sát khí đồng loạt toả ra, bầu không khí thoang thoảng mùi máu.
Trên đầu bọn họ, hai bên vách núi cao lần lượt hiện ra những cặp mắt đỏ phát sáng hình viên đạn. Cái chết đã đến…
Nháy mắt, từ cả bốn hướng xung quanh, hơn mười cái bóng cao ngang rốn người trưởng thành, lấy tốc độ kinh người lao vút tới chỗ họ.
- Là Kriekas! Yếu với Lửa và kháng va đập, hãy thiêu và chém hoặc đâm xuyên chúng, răng nanh và vuốt có thể có độc - Hiệp sĩ Adein gầm lên khi anh rút thanh kiếm bạc sáng loá và nâng lên tấm khiên chữ nhật dài bằng cả người Janica.
Tộc Krieka là tộc quái vật có trí thông minh. Tuy so với trẻ em loài người còn thua xa, nhưng bản năng của dã thú bầy đàn kết hợp với trí thông minh khiến cho chúng trở thành nỗi ám ảnh với bất cứ mạo hiểm giả nào.
Bằng chứng là, chúng biết mai phục con mồi ở đây, lợi dụng địa thế và số lượng để áp đảo những đối thủ mạnh hơn.
Đây là hỗn chiến – Janica nghĩ khi anh tung một phép [Cầu lửa] cấp 3 về phía những con quái vật đang lao vào anh.
Chúng có hai chân sau to khoẻ với các bắp thịt săn chắc, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, hai chân trước lại dài bằng cả thân mình. Móng tay và răng nanh dài nhọn như đinh loé sáng dưới ánh trăng chứng tỏ cực kỳ sắc bén và có độc. Bề ngoài như dã nhân, đôi mắt lồi đen bóng hung ác.
[Tiếp dầu] 2 và [Thổi gió] 2 liên tiếp được tung ra về hướng những con Kriekas đang lăn lộn rít lên the thé vì bị nướng sống. Janica thầm tính toán làm sao sử dụng tối thiểu năng lượng mà đạt được sát thương tối đa, quan trọng là phải ảnh hưởng diện rộng.
Nhưng lũ Kriekas quá đông và hung hãn. Nước bọt của chúng nhễu nhão chảy ra khi tưởng tượng đến thịt người mềm ngọt, đợt tấn công đầu tiên ngã xuống thì một làn sóng Kriekas mới lại điên cuồng lao lên.
Adein vung khiên hất văng chúng ra và tay kia cắm ngập thanh kiếm được [Ánh sáng thần thánh] cấp 4 của anh bao bọc vào đầu một con Krieka, tuy anh biết hất bằng khiên không hề gây thương tổn cho chúng, nhưng làm vậy có thể tách lẻ từng con và làm giảm áp lực từ âm mưu lấy “số lượng đè người”.
Klen dùng [Ẩn thân] 4 để tránh né và lách qua khe hỡ giữa những đợt bao vây, hạ sát từng con bằng con dao bén ngót.
Elisa tung ra [Tường lửa] 4 để bảo vệ bản thân, cô phải chú trọng năng lượng để kịp thời hồi phục cho đồng đội cũng như tìm sơ hở trong những đợt tấn công…
Và trong năm người, “Cuồng kiếm” Agatha Elain là đáng sợ nhất.
Mái tóc đỏ rực bồng bềnh, sát khí bao trùm không gian, một đường kiếm quật qua là bốn con Kriekas lìa đầu.
Chiến đấu điên cuồng một lúc, đã gần bốn mươi quái vật bỏ mạng, máu nhuộm đỏ khu vực xung quanh họ. Elisa chỉ tay lên một đỉnh núi đá, hét toáng lên:
- Nó là con đầu đàn! Tấn công nó! – cô đã cẩn thận quan sát, phát hiện con Krieka đứng trên cao kia lúc lúc lại nghiêng người về phía đàn Kriekas bên dưới rít gào, nhưng trước sau vẫn giữ vị trí. Cô chắc chắn nó là lãnh đạo đàn.
Ngay lập tức một mũi tên lửa lao vút đến, xuyên qua Krieka kia như đậu phụ non, bay lên trời đêm rồi biến mất. Con Krieka bên cạnh sững sờ, rồi rít lên như muốn xé toạc cả không gian.
[Ngũ Hành: Hoả Tiễn] cấp 3 của Janica thành công lấy mạng thủ lĩnh của chúng, khiến bọn Kriekas bắt đầu rối loạn.
Adein lập tức kích hoạt [Kiên trì] 4 và [Không thể cản phá] 4, hét lên:
- Theo tôi!
Anh lúc này không khác gì một cỗ xe thiết giáp. Hàng chục con Kriekas chắn trước mặt bị anh xem như những hòn đá cản trở, hất văng đi trong khi không ngừng lao về phía trước.
Cả nhóm theo đường máu Adein mở ra, thoát khỏi khe núi. Chạy thật nhanh sau Adein, không ngừng cảnh giác đám Kriekas sau lưng.
Chạy được một đoạn, theo sự hướng dẫn của Elisa, cả nhóm an toàn đến được vành đai bảo vệ Làng Kruid.
Trước mặt cả nhóm là một vực thẳm đen ngòm sâu không thấy đáy, rộng hơn mười mét, kéo dài đến hết tầm mắt.
Bắc qua vực thẳm là một cây cầu treo bằng dây leo. Đứng chặn đầu kia cầu treo là một Kruid già nua. Ông ta mặc bộ đồ dệt bằng loại thổ cẩm truyền thống của bộ tộc. Những hoạ tiết vuông vức, góc cạnh sặc sỡ. Tay phải ông cầm một cây trượng bằng gỗ đen bóng, treo trên đó là những sợi thừng được bện khéo léo. Mái tóc và chòm râu dài tới rốn bạc phơ, lay động trong gió.
Nheo lại đôi mắt già nua mờ đục, ông chăm chú nhìn nhóm người trước mặt.
Bọn họ ít nhiều đều vấy máu, hơi có vẻ chật vật lôi thôi. Mùi máu tanh quấn quít và sát khí nặng nề vẫn chưa tan đi. Nhất là nữ Chiến Binh kia, vết thương từ trận chiến trước vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục…
Hiệp sĩ giáp bạc tách ra tiến lên trước, mang gương mặt nghiêm nghị phong thái chững chạc, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn ông không chút giấu diếm vẻ đề phòng, anh cất tiếng:
- Kính chào ngài, tiền bối Kruid. Tôi là Hiệp sĩ Meratte Adein, Đội trưởng nhóm mạo hiểm giả “Thiết Hoa” đến từ Đế Quốc Terahemoth Vĩ Đại. Xin hãy rộng lượng cho chúng tôi vào làng, chúng tôi đến đây để bảo vệ các vị theo yêu cầu của Hội trưởng Công Hội Mạo Hiểm Giả Erand Delago.
Lão nhân Kruid và Janica đồng thời kinh ngạc. Nhưng rất nhanh Janica đã bình tĩnh lại. Như đã nói, miễn họ không phạm vào ích lợi của anh thì mặc kệ nhiệm vụ của họ là gì, anh không quan tâm.
Nhưng lão nhân Kruid thì âm thầm tính toán thực hư của mấy lời kia. Quả thật, tộc Kruid đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng làm sao lại trùng hợp đến vậy, tự nhiên nhảy ra một nhóm người tình nguyện giúp đỡ? Tuy có thể bằng cách nào đó, Hội trưởng Công Hội Mạo Hiểm Giả biết được tình hình tộc Kruid, nhưng không thể loại trừ khả năng đây là gian tế trà trộn do Đức Vua cài vào làng ông. Ông không thể vội vàng tin tưởng được.
- Chàng Hiệp sĩ trẻ, ta là Thủ hộ tộc Kruid Azalibre. Anh có thể chờ ta xác nhận lại với Tộc trưởng không? Trong thời gian này, ta mong anh và nhóm của anh khoan tiến vào vành đai phòng thủ. Sẽ rất nguy hiểm nếu không có ta dẫn đường.
Dứt lời, ông gõ nhẹ cây trượng gỗ trên tay lên đất, lập tức một tia sáng mờ nhạt bay ra từ đầu trượng, lao đến đầu cầu phía nhóm “Thiết Hoa”, một tấm màng mỏng trong suốt toả ra từ tia sáng, lan rộng ra bao trùm lên cả cây cầu.
Trước khi quay vào làng báo cáo, ông còn hảo tâm nhắc nhở:
- Cây cầu này là đường duy nhất để qua khe vực, không thể nhảy hay bay qua đó, nên các vị đừng cố thử. Ta sẽ trở lại sớm nhất có thể.
Cả nhóm đều nhận ra điều bất thường. Tộc Kruid xưa nay không niềm nở với người ngoài, nhưng chưa từng có tiền lệ ngăn cản việc tiến vào vành đai phòng thủ của Làng. Người muốn vào, họ sẽ cảnh báo những hậu quả, rồi mặc kệ. Vì sao lần này còn cảnh giác hơn trước?
Janica nheo lại đôi mắt ngọc lục bích. Nhớ tới những bàn tán xì xào trong quán rượu thành Serzines. Đoàn sứ giả từ Vương Đô từng đến thành Serzines mấy lần. Xem ra không phải vì Hiệp Hội Chiến Binh, mà là tộc Kruid? Nhưng vì sao…
Trong khi cả nhóm lẳng lặng chờ đợi trong đêm đen thanh tĩnh. Khi mọi người vừa thả lỏng một chút, một biến cố bất ngờ xảy ra.
Từ hai hàng cây rậm rạp, hàng chục con Kriekas lao ra như kiến vỡ tổ! Chúng điên cuồng phóng thẳng tới chỗ bọn họ. Mọi người hoàn toàn bất ngờ, không ai nghĩ tới chúng nhanh như vậy đã chọn ra thủ lĩnh mới, tập hợp lại và tìm họ báo thù!
Từ đằng xa, con Krieka nghiến hàm răng nhọn hoắt của mình, tiếng ken két vang lên rõ mồn một. Gương mặt dã nhân hằn lên sự thù hận, độc ác, man rợ. Vươn ngón tay dài nhọn hoắt về phía một kẻ địch bị thương nặng nhất mà nó nhìn ra được, rít lên…
Nó chính là con Krieka đứng bên cạnh cố thủ lĩnh.
Không ổn, chúng nhắm đến cô ấy! – Janica không nhận ra, lần đầu tiên trong mười lăm năm sống trên đời, anh đang lo nghĩ cho an nguy của người khác.
Nhưng bất kể họ có tấn công mãnh liệt đến thế nào, lửa cháy sáng một góc trời, những tiếng rít gầm vang lên chấn động không gian, làn sóng Kriekas càng trở nên dữ dội.
Đã gần trăm con Kriekas bỏ mạng, vô số bị Adein hất văng xuống vực thẳm ngay sau lưng họ, nhưng chúng vẫn điên cuồng lao tới, dùng tất cả sức lực dã thú để gây thương tích cho họ. Tấn công như những tử sĩ – Janica có chút thán phục lũ quái vật.
Mãnh hổ cũng khó thắng mấy trăm con sói khát máu.
Trong nháy mắt sơ hở, một con Krieka lao tới dùng thân mình nặng nề của nó tông thật mạnh vào Agatha Elain.
Cô vung kiếm xả dọc con quái vật, mái tóc đỏ rực tung bay, trước khi ngã vào vực thẳm. Vấn đề là, phản xạ tự nhiên của cô đã khiến Janica một phen dở khóc dở cười, một cái chết nhảm nhí… nếu còn sống, mình phải trả đũa cô ấy mới được.
Vì cô túm lấy tay anh ngay lúc mất thăng bằng, cả hai cùng rơi xuống khe hở đen ngòm…