Chương 19: Rừng phẫn nộ và Khúc Ca Tiễn Biệt

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Mười hai người mang áo choàng dài đỏ thẫm che kín người. Viền áo được thêu bằng tơ vàng, trên ngực áo là quốc huy của Vương Quốc Baranotine tạc ra từ kim cương xanh và Hồng Ngọc – Một con Phượng Hoàng rực rỡ dang cánh, bao quanh nó là vòng lửa xanh biếc. Trên eo được một sợi vải màu đen thắt lại, đuôi sợi dây được trang trí hoa văn như ngọn lửa bằng chỉ vàng.

Bọn họ chia làm hai hàng, bước đi thong thả nhưng luôn giữ khoảng cách đều nhau. Hai người đi đầu mỗi hàng có cầu vai màu đen, khí thế tỏa ra áp đảo mười người đi sau.

Mà đi bên cạnh hai hàng người, là một Ma pháp sư già nua, râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ. Tay phải cầm quyền trượng được đúc từ vàng nguyên chất, đầu trượng được tạo thành hình một con mãng xà đang phồng mang, nhe nanh thè lưỡi. Đôi mắt độc ác của nó là hai viên Hồng Ngọc nhỏ, nhưng ánh sáng đỏ tươi cuộn xoáy trong đó chứng tỏ ẩn chứa Ma pháp mạnh mẽ.

Đây là đội ngũ Ma pháp sư hùng mạnh nhất Vương Quốc! – Alberine không nhịn được mà cảm thán trong lòng. Nhìn mười hai Ma pháp sư đang nhẹ nhàng di chuyển nhưng từng động tác đều cực kỳ kỷ luật, ông lại càng thêm sùng bái Nhà Vua.

Mười Ma pháp sư tầng 5, ba Ma pháp sư tầng 6 tính cả ông. Sức mạnh của tổ đội này thừa sức hủy diệt một đạo quân mười ngàn người! Không, mười hai người kia được huấn luyện đặc biệt dưới sự giám sát của chính Đức Vua nên tính kỷ luật cũng như khả năng phối hợp vô cùng cao, đồng thời lãnh đạo họ là bộ óc quân sự thiên tài – Quốc Vương Thales Rominon Exir De Jerx… vì vậy, có lẽ phải mạnh bằng hai mươi ngàn người!

Nhóm Ma pháp sư bước từng bước về phía Rừng Hoang Dã. Không một dã thú nào dám cản đường, phải chăng bản năng cho chúng biết, đây là những cái bóng của Tử Thần?

Nhưng không để cho họ thất vọng, tộc Kruid đã bắt đầu giãy dụa rồi sao? – Alberine cười lạnh khi lão nâng lên quyền trượng Xà Thần của mình – một Ma pháp khí Trung cấp, cho phép người sử dụng tung [Tường lửa] cấp 4 mỗi một giờ một lần và không tốn năng lượng.

Ngay lập tức, hàng trăm sợi dây leo đang điên cuồng quất về phía họ bị một bức tường bằng lửa cao ba mét, rộng ba mét thiêu thành tro. Bức tường này có thể duy trì 8 phút. Và nó di chuyển theo sự điều khiển trong phạm vi một mét quanh người kích hoạt Ma pháp. Vì vậy, đám cây cối điên cuồng quẫy đập đầy phẫn nộ. Nhưng đều không thể cản bước tiến của đám người kia.

Khi tường lửa biến mất, hàng trăm cổ thụ gần ngàn năm tuổi cũng chỉ còn là những huyền thoại từng một thời kiêu hãnh của Rừng Hoang Dã.

Một tiếng rống dài mạnh mẽ như tiếng tù và chiến tranh ngân lên. Sau đó, hơn ngàn con dã thú đủ mọi chủng loài túa ra, bủa vây những kẻ không những dám xâm phạm Vùng Đất Thánh của chúng, mà còn tàn nhẫn hủy hoại không thương tiếc ngôi nhà chung của chúng.

Con dã thú hình dáng sói xám khổng lồ cao hai mét, chầm chậm bước lên trước, răng nanh trắng dài bằng một con dao găm. Nó là con Bekserga cuối cùng còn cư trú ở Rừng Hoang Dã. Đồng loại của nó đều đã di cư lên phía Bắc từ một ngàn năm trước. Nhưng nó vẫn chọn kiên trì ở lại quê hương mình.

Dù nó đã rất già, nhưng sức mạnh phi thường kia vẫn không thể khinh nhờn. Tiếng gầm gừ trong họng loài sinh vật được tôn sùng như Vua Dã Thú khiến cho những kẻ xâm lược dừng bước, nháy mắt bầu không khí như cô đặc lại, sát khí tỏa ra khiến rất nhiều dã thú không chịu nổi mà run rẩy. Nhưng không một con nào chùn bước hay quay đầu bỏ chạy. Nếu thời khắc này không chiến đấu, sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Rừng Hoang Dã đã che chở chúng năm ngàn năm qua, đã đến lúc, chúng bảo vệ nó rồi.

Khi con Bekserga gầm lên một tiếng nữa làm chấn động cả không gian, hơn một ngàn dã thú đồng loạt lao tới.

“Uỳnh!” – Không gian như nứt toạc ra. Khói bụi mịt mù. Những tia sét giáng xuống như Trời cao trừng phạt, hàng chục cột lửa khổng lồ bắn ra bốn phía, vòi rồng cuồng bạo oanh tạc,… Mặt đất chấn động, những vết lõm và khe nứt liên tục xuất hiện.

“Máu… máu ở khắp mọi nơi” - Alberine khẽ rùng mình khi lão nghe hai Ma pháp sư đồng cấp với mình trong nhóm mười hai người kia phát ra tiếng cười “Khục khục khục!” quái dị trong khi một số kẻ khác lẩm bẩm những lời đó.

Bọn họ tung ra những sát chiêu tàn bạo nhất, tất cả đều là Ma pháp diện rộng và có tác dụng phụ trợ lẫn nhau. Tuy năng lượng tiêu hao ngày càng nhiều, nhưng áp lực từ đám dã thú đã giảm rõ rệt. Bất chấp việc chúng ức chế sự sợ hãi đến từ bản năng để điên cuồng tấn công, mười ba kẻ thù vẫn đứng sừng sững. Lao đến tìm chết! – Alberine hừ lạnh khi lão tung [Đẩy lùi] cấp 6 về phía Vua Dã Thú.

Trên thân mình con sói khổng lồ đã đầy rẫy vết thương, một bên sườn còn cháy đen, đuôi bị đứt, nơi mắt trái chỉ còn là một hốc rỗng với những tia điện màu trắng vẫn còn lưu lại. Nhưng nó vẫn gắng gượng đứng lên. Nó không thể gục ngã… chưa đến lúc.

Nhưng đòn đánh của Ma pháp sư cầm cây gậy màu vàng lòe loẹt kia đã khiến nó bị gãy chân trái trước và dường như, nội tạng nào đó của nó bị vỡ. Nó biết, sắp đến lúc nó nghỉ ngơi rồi. Có lẽ, khi bầy đàn của nó từ vùng cực Bắc lạnh giá trở về, chúng sẽ không thấy hổ thẹn khi tìm thấy xương cốt của nó nằm lại nơi đây…

Alberine kinh ngạc trợn tròn mắt khi phát hiện con súc sinh kia vậy mà dùng một kiểu di chuyển quái dị, bật lùi rồi phóng tới theo đường chéo liên tiếp nhằm giảm áp lực từ đòn Ma pháp của lão. Khi con dã thú cắm ngập hàm răng khổng lồ nhọn hoắt của mình vào cổ Ma pháp sư cấp 6 đang đưa lưng về phía nó, Alberine mới hoảng hồn mà tung thêm một đòn [Đẩy lùi] nữa. Lần này, con sói to hơn cả ngựa chiến kia cuối cùng cũng nằm im bất động sau khi bị hất văng hơn mười mét.

Nhưng nhìn máu tuôn ra như suối từ vết lõm kéo dài từ cổ tới bả vai trái của Ma pháp sư kia lúc hắn đổ gục xuống, tất cả những kẻ còn lại đều sửng sốt. Nháy mắt, chúng phẫn nộ, dốc toàn lực muốn tận diệt toàn bộ sinh vật sống trong khu rừng.

Nhưng khi đám dã thú chỉ còn khoảng một phần ba, thêm một gã Ma pháp sư cấp 5 bị xiên chết bởi loài sinh vật như báo đen, nhưng trên đầu có sừng như Kỳ Lân.

Những con quái vật còn lại còn chưa kịp kích động, ánh sáng rực rỡ từ bầu trời bỗng chiếu xuyên qua tầng mây dày đặc, soi rọi chiến trường đẫm máu. Ánh sáng ấy quá sáng chói, quá lộng lẫy, đến nỗi ánh Mặt Trời ban trưa cũng chỉ là ngọn lửa nhỏ sắp tàn khi so sánh.

Và những kẻ xâm lược nở nụ cười thỏa mãn, chúng run rẩy ngẩn ra như những con chiên ngoan đạo trước sự xuất hiện của Thánh Thần. Trong khi lũ quái vật bị một áp lực vô hình đè chặt xuống mặt đất. Chúng bị sự kinh hoàng từ tận xương tủy khống chế, nhưng không thể cử động dù một chút. Diệt vong đã giáng lâm.

Giữa không trung, Đức Vua của Vương Quốc Baranotine - Thales Rominon Exir De Jerx, người cai trị tối cao của toàn cõi miền Tây Thế giới, “Bình Minh Máu”, đang lơ lửng và nhàn nhã khoanh tay trước ngực. Nhìn xuống thế gian bằng đôi mắt lạnh băng màu đỏ tươi như Hồng Ngọc, đối với Ngài, tất cả sự chống cự của chúng hoàn toàn vô nghĩa.

Những sinh vật yếu hơn ngay tức khắc nổ tung vì bị áp lực khổng lồ chèn ép. Từng tiếng “Bẹp! Bẹp! Bùm!” vang lên trong sự im lặng quỷ dị. Những con mạnh mẽ hơn cũng phải nghiến chặt răng cảm nhận xương cốt và nội tạng mình đang vỡ vụn.

Khi chỉ còn không tới một phần năm dã thú của Rừng Hoang Dã đang thoi thóp trên bờ vực cái chết. Một tiếng gầm lớn khủng khiếp vang lên. Âm thanh chất chứa phẫn nộ không thể hình dung. Tiếp sau đó, một chấn động mãnh liệt từ nơi sâu nhất của Rừng Hoang Dã lan ra khắp mọi ngóc ngách của khu rừng. Đây là chấn động của dòng chảy Ma pháp? – Quốc Vương thoáng nhướng mày. Nhưng rất nhanh người cai trị Vương Quốc đã bình tĩnh lại.

Ông đã tính toán tất cả. Việc ông đợi đến lúc này mới xuất hiện trợ giúp nhóm “Thập Nhị Huyết Pháp Sư” – những Ma pháp sư tư chất thượng đẳng của Vương Quốc được ông bắt cóc từ nhỏ rồi đích thân huấn luyện, và Dongua Alberine là vì muốn để dành năng lượng đối phó với kẻ duy nhất trong tộc Kruid ngang sức mình – Salamon, Hiền Nhân của Rừng Già.

Vì cả hai người đều là Ma pháp sư Cao cấp tầng 7, trận chiến có thể sẽ kéo dài rất lâu nếu ông cố tình cầm chân lão. Trong khi đó, Alberine sẽ cùng “Thập Nhị Huyết Pháp Sư” tàn sát những tên Kruid dám chống đối, vơ vét kho báu của chúng – những tri thức cổ xưa về Ma pháp chữa trị. Thuận tiện bắt về tên vô dụng bị ông ruồng bỏ kia. Dù sao, nó vẫn mang một nửa dòng máu tôn quý của ông. Không thể để nó rêu rao về Đức Vua Vĩ Đại được. Lập tức cho nó bốc hơi là tốt nhất, về sau không cần bận tâm nó bỏ trốn nữa – ông nghĩ.

Nhìn về phía nguồn gốc dao động Ma pháp kia, Quốc Vương bỗng nhíu mày. Không đúng, có gì đó không ổn. Những dòng chảy Ma pháp…

Một tiếng “Ầm!” vang rền cắt đứt suy nghĩ của Đức Vua. Từ trung tâm Làng Kruid, một cột sáng xanh lá lao vút lên trời, xuyên qua tầng mây. Đến lúc gần như đã tiến vào Vũ trụ, cột sáng xanh lại tỏa ra, dần hình thành một cây nấm khổng lồ!

Tán cây nấm ánh sáng cứ liên tục mở rộng với tốc độ nhanh khủng khiếp, khi nó dừng phát triển, tán của nó đã hoàn toàn bao phủ bầu trời phía trên toàn bộ Rừng Hoang Dã. Đồng tử đỏ tươi đang phát sáng mãnh liệt của Đức Vua co rụt lại vì ông cảm nhận một luồng sức mạnh Ma pháp cường đại trong cây nấm kia. Thứ này mạnh ngang mình!

Cả không gian bên dưới tán nấm lóe lên ánh sáng xanh lá nhạt bí ẩn. Và toàn bộ đám “Thập Nhị Huyết Pháp Sư” lẫn Alberine như bị quăng vào Hỏa Ngục, quần áo chúng tan biến thành tro ngay lập tức, da thịt dần khô héo co quắp lại, hốc mắt lõm sâu khiến cho đôi mắt chằng chịt tơ máu như muốn lồi ra, máu bắt đầu chảy ra từ mũi, miệng, hai tai và hai mắt. Mười đầu ngón tay và ngón chân đỏ rực như dung nham. Những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Đau đớn thấu xương khiến chúng mất hết lý trí khóc thét, la hét điên cuồng.

Đức Vua trở bàn tay, một khối pha lê lập phương nhỏ bằng bàn tay ông lập tức hiện ra. Không chậm trễ vận sức bóp nát nó, chỗ đám người đang đau khổ đến mức chết đi sống lại lóe lên ánh sáng lam nhạt. Bọn họ lập tức được dịch chuyển về phòng làm việc của ông ở Vương Đô. Nơi “Á Thần” Redvane Lilly Tervirx đang nghỉ ngơi chờ ông mang tin chiến thắng trở về. Ông không ngần ngại sử dụng Ma pháp khí Cao cấp “Khối Dịch Chuyển” để giữ mạng bọn họ vì ông còn cần đám người đó trong tương lai.

-Quốc Vương Bệ Hạ thân chinh đến Rừng Hoang Dã, thần là Tộc trưởng Monol của tộc Kruid xin được cung kính nghênh đón Ngài.

Lần nữa, Đức Vua hoàn toàn bất ngờ đến mức khẽ chấn động. Cuộc chinh phạt tưởng chừng đơn giản hôm nay lại khiến ông liên tiếp kinh sợ. Đối diện ông, không phải lão Salamon đã nghìn năm chưa lộ diện – kẻ vẫn luôn chống đối ông, mà là vị Tộc trưởng trước đây không lâu ông còn không thèm để ý tới sự tồn tại của hắn. Thế nhưng, giờ khắc này, ông hoàn toàn không thể phớt lờ hắn một cách khinh thường được, vì hắn ở cùng một tầng Ma pháp với ông!

Một tân Ma pháp sư Cao cấp tầng 7 - sự tồn tại ngự trị trên đỉnh chúng sinh của Thế giới này!

Cái gì đang diễn ra thế này? Đây là Salamon biến thân? Hắn chiếm đoạt xác của tên này? – hàng loạt giả thiết được đặt ra trong đầu Đức Vua, nhưng đều bị ông lần lượt bác bỏ. Thật vô lý! Hay lũ Kruids đã xuất hiện thêm một Ma pháp sư Cao cấp từ lâu nhưng giấu đi như một dạng bài tẩy?

-Hừ! Ta sẽ trở lại, Tộc trưởng Monol. Đến lúc đó, hy vọng ngươi sẽ có thể “tiếp đón” ta đúng lễ nghi.

Không quan trọng là nguyên nhân gì, nếu sự việc đã nằm ngoài kiểm soát, ông cần nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Bàn tay trái vẫn luôn chắp sau lưng từ khi Monol xuất hiện lập tức bóp nát một “Khối Dịch Chuyển” nữa. Và dưới ánh mắt mang ý cười giễu cợt của Monol, Quốc Vương biến mất.



Trung tâm của Làng Kruid, nơi quảng trường rộng lớn, hiện đang tụ tập hàng ngàn người Kruids. Tất cả con dân của Làng đều tụ tập nơi đây. Những đứa trẻ được cha mẹ nắm chặt tay, Kruid sơ sinh thì bọc trong vải mà bồng, người già được thanh niên dìu đỡ, vợ được chồng ôm vào lòng… Hàng ngàn cá thể khác nhau, nhưng giờ phút này, họ cùng chung tâm trạng. Tất cả, đều trầm mặc. Một số không nhịn được mà rơi lệ, số khác nấc lên nghẹn ngào…

Tộc trưởng trở lại, Ngài bước từng bước chậm rãi về phía trung tâm quảng trường, phía sau là mười vị Trưởng lão già nua. Mỗi bước đi là một nhát búa nện vào tim những Kruid đang có mặt ở đây. Cuối cùng, khi Tộc trưởng đứng trước mặt Người… Tất cả òa khóc. Nhưng lẫn vào đó là tiếng xì xào động viên của đàn ông Kruid, dù mắt họ đỏ ửng, họ vẫn huých tay, vỗ vai người bên cạnh đang sắp gục ngã vì bi thương. Họ bảo: “Hãy vui mừng! Hãy biết ơn!”

Phải, hãy vui mừng… và biết ơn – Monol lặp lại lời ấy trong lòng, như để tự trấn an.

“Hỡi Người! Nhà Thông Thái của tộc Kruid, Hiền Nhân của Rừng Già, Đứa Con của Mẹ Hoang Dã, Người Giữ Rừng... xin Người được bình yên, hòa làm một vào Đất Mẹ Vĩ Đại Vĩnh Hằng.

Xin Người được Tổ Tiên Kruid dang rộng vòng tay đón lấy.

Xin Người được các bậc Thánh Thần của Tiền Nhân bảo hộ vĩnh viễn.

Xin Người mãi trường tồn trong Đền Thờ Mẹ Tự Nhiên, như danh Người là Bậc Hiền Nhân của Rừng Già sẽ mãi lưu lại trong lòng con cháu tộc Kruid”…

Monol ngâm nga khúc hát như lời cầu nguyện của bộ lạc. Và lần thứ hai, toàn bộ các Trưởng lão cũng cất lên giọng hát già nua khàn đặc của mình hòa cùng lời ca của Monol. Lần thứ ba, là toàn bộ dân Làng Kruid cùng hát.

Giai điệu không bi tráng hùng hồn như chiến ca để người ra trận, không vui tươi như đón mừng một mùa bội thu, cũng không buồn bã như khi Tộc trưởng qua đời, mà là ấm áp, nhẹ nhàng, trìu mến như những cánh hoa rừng rơi trên đất, như lá khô rụng về cội…

Đây là “Khúc Ca Tiễn Biệt” của tộc Kruid dành tặng cho những vị anh hùng, và đây là lần thứ hai trong lịch sử từ năm ngàn năm trước đến nay, khúc ca ấy được xướng lên. Là lời chúc mừng những người đã cả đời cống hiến và cuối cùng lại hy sinh vì lợi ích của tộc Kruid, nay được Đất Mẹ đón về. Họ đã trở thành một phần của Vùng Đất Thánh, ngay cả sau khi đến thế giới bên kia vẫn mãi trông chừng mảnh đất linh thiêng này, dõi theo con cháu tộc Kruid và bảo hộ họ đời đời kiếp kiếp…

Trước mặt Monol, Người đang nằm cuộn mình trên nền đất của quảng trường. An tĩnh nhắm nghiền mắt, như thể cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau hơn một ngàn năm mỏi mệt. Và thân thể Người đang dần hóa thành những đốm sáng trắng tinh khiết, lấp lánh, tan biến vào hư vô…

Chỉ có cây nấm xanh mạnh mẽ và vĩ đại từ thân Người mọc ra là tiếp tục tồn tại một ngàn năm nữa. Sau một ngàn năm, cây nấm ấy cũng sẽ tan biến, hệt như cây nấm đầu tiên của vị anh hùng tộc Kruid đầu tiên – “Á Thần” Islaga Mahol. Như cách mà Người đã đi vào cõi vĩnh hằng.

Vĩnh biệt Người, Salamon Vĩ Đại. Tộc Kruid sẽ tiếp tục trường tồn nhờ vào sự hy sinh của Người – Monol thầm nói ra lời tiễn biệt của mình, khi nhìn đốm sáng trắng bay lên và biến mất giữa không trung.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]