Đại chiến kết thúc, còn lại một mảnh phế tích và hỗn độn.
Ô Mộc bộ lạc ban đầu đã bị đánh tan hoang, trong đầu chái nhà sụp chôn nhiều thi thể, không ít người bị thương nằm ở nơi đó kêu rên, chờ đợi cứu chữa.
Mặt đất đầy rẫy thi thể, thịt nát, máu hòa lẫn vào nhau nhuộm đỏ mặt đất.
Trên chiến trường, khắp nơi có thể nhìn thấy tay chân cụt, có Nhân tộc, có Thạch tộc, đương nhiên đa số là Thạch tộc, năm nghìn kỵ binh vùi thây nơi đây.
Một số đầu lâu lẻ loi trơ trọi nằm ở nơi đó, bên cạnh cắm một số thạch binh vỡ nát, cái đầu nhuộm đẫm máu, chết không nhắm mắt.
Sau cuộc chiến, mọi người bắt đầu thanh lý thi thể, quét sạch chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm.
Hắc Thổ dẫn theo số lớn chiến sĩ bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm, Thiết Mộc thì dẫn tộc nhân quét dọn chiến trường, góp nhặt thi thể, cứu chữa tộc nhân chưa chết.
Nếu thấy Thạch tộc chưa chết sẽ bổ thêm một đao.
Trên chiến trường yên tĩnh, không có người nói chuyện, mọi người yên lặng dọn dẹp mảnh chiến trường này, thu giữ những con Giao mã còn may mắn sống sót.
Cổ Trần từng bước một đi qua chiến trường, vượt qua vô số thi thể, mặt không cảm xúc, trong lòng không dao động, dường như không thèm để bụng trận đại chiến vừa rồi.
Thật ra trong lòng đang suy tư kế hoạch tiếp theo, Cổ Trần vốn dự định dẫn người đến tiến công Ô Mộc bộ lạc, nuốt bộ lạc này.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đúng dịp gặp Thạch tộc đến, không thể không thay đổi kế hoạch, trước tiên tiêu diệt bộ lạc quen thói hung tàn Tế Thần Ô Mộc.
Sau đó đại chiến Thạch tộc, cuối cùng đạt được thắng lợi.
Trận chiến này cho Cổ Trần nhiều cảm xúc, lòng thầm suy nghĩ cách thu phục bộ lạc này, sau khi trận chiến qua đi, chắc sẽ không quá khó khăn.
Dù sao hắn biểu hiện ra sự cứng rắn đủ để kinh sợ Ô Mộc bộ lạc, cho dù là vị tộc trưởng kia cũng không có khả năng phản kháng.
- Tộc trưởng!Nhìn thấy Cổ Trần đi qua, chiến sĩ Hoang Cổ bộ lạc lần lượt cung kính vái chào, sau đó tiếp tục thanh lý chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm.
Còn người của Ô Mộc bộ lạc khi trông thấy Cổ Trần thì cũng lần lượt vái chào, mắt lộ ra tôn kính, lộ ra sự kính sợ thật sâu.
Vị này là một kẻ hung ác.
Nhìn xem bộ lạc Tế Thần bị hắn tuỳ tiện chém giết, cường giả Thạch tộc bị đánh chết ở bên ngoài bộ lạc, sức chiến đấu mạnh như vậy sao có thể không làm người ta kinh ngạc cùng kính sợ?Cổ Trần không nói lời nào xuyên qua chiến trường, đi vào bên trong đầu chái nhà bộ lạc bị sụp đổ, thấy các nam nữ già trẻ trong bộ lạc đều đi ra.
Mọi người đang thanh lý phế tích của bộ lạc.
Nhìn thấy Cổ Trần, tự nhiên không tránh khỏi nguyên một đám kính sợ lui ra, cung kính nhường ra một con đường.
- Vị đại nhân này thật lợi hại!- Đúng rồi, không có vị đại nhân này thì bộ lạc chúng ta chắc chắn tiêu đời.
Mọi người nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt nhìn Cổ Trần thoát ra kính ý dày đặc, người ta đã cứu nguyên bộ lạc bọn họ.
Mặc dù trong lòng mọi người mơ hồ suy đoán Cổ Trần không đơn giản chỉ đến đây, thậm chí rất có thể là đến nuốt bộ lạc bọn họ.
Nhưng bọn họ căn bản không có lựa chọn, ngược lại nội tâm mơ hồ mong đợi, có vị tộc trưởng mạnh mẽ như vậy có lẽ sẽ càng tốt hơn?Còn về tộc trưởng hiện nay, ngại quá, nơi nguyên thủy Man Hoang cường giả làm vua, ngươi mạnh mẽ thì người ta tự nhiên tôn kính ngươi.
Nếu không có thực lực cường đại, làm sao dẫn dắt tộc nhân sinh tồn trong môi trường tàn khốc như vậy?Cho nên, Cổ Trần thu phục Ô Mộc bộ lạc không khó khăn bao nhiêu.
Nếu như không phục thì có lẽ sẽ lại nghênh đón một trận đại chiến, hơn nữa là đại chiến không có chút gì bất ngờ, Ô Mộc bộ lạc nhất định thất bại.
- Những bộ lạc Tế Thần này thật sự đáng chết.
Cổ Trần đi tới nơi vốn có Ô Mộc cắm rễ, nhìn trong hố cây to lớn chôn đầy ắp xương trắng, trong lòng không kiềm được nổi lửa.
Cổ Trần cảm giác những tên Tế Thần tại các bộ lạc Nhân tộc đều đáng chết, nhìn trong hố cây chất đống xương trắng liền biết.
Không biết gốc Ô Mộc này đã ăn mất bao nhiêu người, tóm lại là lòng đất đầy rẫy hài cốt, nhiều không đếm xuể.
Hắn xoay người đi hướng vị trí bản thể Ô Mộc, nhìn Ô Mộc bị chém thành hai nửa, mơ hồ nhìn thấy trên thân cây bị xẻ đôi lộ ra một khúc thụ tâm đỏ thắm.
Khúc thụ tâm này dài hai thước, tròn trịa, trong suốt lấp lánh, lóe tia sáng màu máu, cho người cảm giác mạnh mẽ.
Cổ Trần không nói không rằng moi ra khúc thụ tâm này, kinh ngạc phát hiện thụ tâm ngắn ngủn nhưng rất nặng, ít nhất nặng trên nghìn cân.
Cổ Trần suy tư một phen, trong óc lóe ý tưởng.
Khúc thụ tâm này cứng rắn như sắt thép, cực kỳ dẻo dai, càng ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, là tài liệu quý giá nhất của trung tâm bản thể Ô Mộc.
Vậy phải chăng có thể dùng nó chế tạo một cây chiến cung không?.