Đất rung núi chuyển, tiếng gào rú nổi lên khắp muôn nơi.
Mặt đất bên dưới liên tục tách ra, từng sợi tử khí u ám bộc phát như có tồn tại ngủ sâu đang dần thức tỉnh.
Nhìn thấy Cao Lãng đi ra, Tống Đế Vương gương mặt vô cùng nghiêm trọng:
" Ngươi đã làm gì?"
Cao Lãng chỉ cảm thấy một luồng uy áp đè thẳng lên người hắn, không thể cử động cơ thể dù chỉ mảy may.
" Tử Văn..." Cao Lãng khẽ câu thông.
" Ngươi tự giải quyết việc của mình trước, ta đang bận." Tử Văn không quan tâm nói, tự động cắt đứt liên lạc.
" Không phải chứ? Ngươi vô tình vậy sao?"
" Ta..."
" Ha ha... Tống Đế Vương đại nhân, là ta đã cầm lấy đi Bạo Phong Chi Tinh." Cao Lãng cười gượng.
" Bạo Phong Chi Tinh? Cái vật đó bị phong ấn mạnh như vậy... Dù là ta cũng không dám thử chạm vào, ngươi lại có thể an toàn trở ra như vậy?" Tống Đế Vương không dám tin nhíu mày hỏi.
Hắn cười lạnh:" Xem ra... Ngươi bí mật cũng không nhỏ?"
" Ha ha... Đại nhân. Là người ai chẳng có bí mật." Cao Lãng cười gượng.
Bạo Phong Chi Tinh chính là kẻ bên trong tận mắt nhìn thấy Cao Lãng cầm đi mất. Không bao lâu sau chắc chắn sẽ điên cuồng đi tìm.
Tống Đế Vương địa bàn ở gần đây như vậy, sớm hay muộn hắn cũng sẽ biết. Vậy nên Cao Lãng thà nói thật còn hơn nói dối. Ít ra hắn cũng sẽ không bị mất lòng tin của Tống Đế Vương.
" Ta nói hiện tại ta không cầm thứ đồ vật đó. Ngài tin sao?" Cao Lãng cẩn thận nói.
Gàoo...
Tiếng gầm rú càng ngày càng rộng, bắt đầu lan đến khu vực tế đàn này.
Tống Đế Vương nhanh chóng quan sát xung quanh nói:
" Không có Bạo Phong Chi Tinh năng lượng gia cố trận pháp, phong ấn những kẻ đã chết này sẽ nhanh chóng bị phá hủy thôi. Nơi này không an toàn, ra bên ngoài rồi nói."
" Phải. Đại nhân."
Chỉ thấy Tống Đế Vương cánh tay khẽ vẫy, một luồng linh khí màu vàng bao bọc cả hắn và Cao Lãng bay dần lên không trung, sau đó bay thẳng ra bên ngoài.
Ầm... Ầm...
Mặt đất liên tiếp bị vỡ vụn lộ ra những bờ vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, tử khí phun trào.
Hàng loạt cánh tay không lành lặn từ dưới đất chui lên, những thi thể binh sĩ bị chôn vùi dưới lớp đất đội mồ sống dậy.
Việc những kẻ đó làm đầu tiên, chính là tấn công những sinh vật sống ở nơi này.
Những loài động vật bị tử khí ô nhiễm trở nên biến dạng.
Dưới mặt đất trở nên loạn thành một bầy, đâu đâu cũng thấy người chết trồi lên.
Tống Đế Vương và Cao Lãng di chuyển ở trên bầu trời bình tĩnh nhìn lấy tất cả.
Vút... Vút...
" Hừ..."
Những mũi tên u ám từ bên dưới lao về phía hai người trên không trung.
Tống Đế Vương tức giận hừ lạnh, một chưởng đánh xuống.
Thạch Ma Địa...
Linh khí phun trào ngưng tụ hình thành những tảng thạch đá bằng phẳng lớn từ trên trời giáng xuống như lót gạch. Một đường dọc theo hướng bọn hắn đi qua bị san bằng.
Nhưng uy lực đó so với đám sinh vật sống lại lúc nhúc bên dưới là quá ít ỏi. Đường vừa đả thông lại lập tức bị quân số phía sau che lấp.
" Cũng may hai chúng ta ở trên không trung, nếu không có lẽ muốn phá vây cũng khó." Cao Lãng kinh sợ lẩm bẩm.
Hắn ngẩng đầu lên trời, từng tia ánh sáng bên ngoài từ trên thiên không chiếu xuống.
Gàoo...
Trên đầu bọn hắn ánh sáng chọc thủng qua màn mây chiếu xuống mặt đất như tổ ong. Có vài người chết bị ánh sáng chiếu vào lập tức bốc cháy. Đám sinh vật liên tục bỏ trốn, lùi sâu vào trong màn đêm.
Ở sâu bên trong trung tâm hòn đảo này, nơi mà khu vực tế đàn ban nãy của Cao Lãng.
Nó đã bị tử khí che phủ hoàn toàn, ánh sáng không thể chiếu vào trong. Những binh lính sống lại kia hoàn toàn rút sâu vào bên trong ấy.
Một con mắt tràn đầy tính bạo ngược trong bóng tối mở ra nhìn về Tống Đế Vương và Cao Lãng ở đằng xa. Nhưng nó không hề có ý định đuổi theo.
" Phong Bạo Chi Tinh là mắt trận của U Minh Phong Bạo. Không có mắt trận duy trì, U Minh Phong Bạo sẽ lập tức tan vỡ, nên ánh sáng mới có thể chiếu vào được bên trong."
Tống Đế Vương kéo Cao Lãng bay nhanh ra bên ngoài, nghiêm trọng nói:
" Nhưng điều này cũng chẳng duy trì được bao lâu đâu. Ta cảm nhận được có tồn tại không kém ta vừa mới thức tỉnh. Bây giờ nó còn suy yếu nên chưa thể làm được gì, nhưng đợi nó dần hồi phục, tử khí sẽ ngày càng mạnh lên. Không sớm thì muộn tử khí sẽ lại tiếp tục bao phủ hòn đảo."
" Ngài không nhân lúc nó còn yếu mà xử lý nó sao? Dù sao Nguyên Hư bí cảnh vẫn còn ở trong đó." Cao Lãng cẩn thận hỏi.
" Nguyên Hư bí cảnh vốn không phải của Địa Cung, là chúng ta lợi dụng trận pháp bên trong nhất thời tạo thành hoàn cảnh để bồi dưỡng người kế nghiệp mà thôi. Có hay không vốn không quan trọng, dù sao không có Bạo Phong Chi Tinh, bí cảnh cũng sẽ bị phá." Tống Đế Vương đáp lại.
" Ngươi nghĩ thế giới tinh thần đó do thứ gì tạo ra?"
" Chẳng lẽ..." Cao Lãng nghi ngờ.
" Không sai. Thế giới tinh thần đó chính là do tồn tại ngủ say đó tạo nên. Chúng ta chính là lợi dụng kẽ hở trận pháp để đào tạo các ngươi."
" Nói đi nói lại. Vẫn là chúng ta chui vào ý thức của kẻ khác tạo ra sao? Nếu chẳng may kẻ đó có ác ý hoặc nó theo bản năng bài xích người bên ngoài." Cao Lãng rùng mình.
Cũng may là hắn thoát ra thế giới tinh thần trước, sau đó thì kẻ đó mới thức tỉnh. Nếu không hắn thậm chí có thể bị thế giới tinh thần đó đè sập, trở thành cái xác không hồn.
" Ngươi cũng không cần phải có biểu hiện như vậy. Mục đích của Địa Cung chính là đánh thức kẻ đó ngủ dậy. Đáng tiếc nơi đó bị bài xích, chỉ có Linh Đan Cảnh mới có thể đi qua. Mà Linh Đan Cảnh thần hồn lại quá yếu không đủ đánh thức nó." Tống Đế Vương lạnh nhạt nói.
" Còn việc phá bỏ trận pháp động vào Bạo Phong Chi Tinh. Căn bản nghĩ càng không dám nghĩ. Ai biết được cái việc không dám nghĩ ấy lại có người thực hiện được."
" Tống Đế Vương đại nhân, trên tay ta quả thực không hề có Bạo Phong Chi Tinh." Cao Lãng cười khổ.
Tống Đế Vương lạnh lẽo liếc mắt, hiển nhiên không tin lời hắn nói:
" Ta không cần biết ngươi có bí mật gì. Nhưng ngươi nên biết bản thân không nên quá tham lam. Thứ đồ vật bỏng tay này, ngươi không động vào được. Ngươi yên tâm, Địa Cung cũng không để ngươi phải chịu thiệt đâu, dù sao chúng ta vẫn luôn theo tôn chỉ trao đổi đồng giá. Bạo Phong Chi Tinh là của ngươi, nhưng ngươi không cầm được."
Cao Lãng quả thực rất bất đắc dĩ. Bạo Phong Chi Tinh bị Tử Văn nuốt mất bây giờ không biết tiêu hóa ra sao. Hắn bây giờ dù muốn đem ra cũng chẳng thể nào đem được.
" Thôi vậy. Đến đâu thì đến đi." Cao Lãng thở dài.
"..."
Hai người rời đảo quay lên con thuyền cũ nát của Tống Đế Vương, một đường quay đầu về khu vực quần đảo.
Cả một vùng biển bên ngoài, sóng êm gió lặng.
Cao Lãng quay đầu nhìn lại sau lưng mình. Tử khí hội tụ đến lúc lâu, lại dần dần lan ra bên ngoài. Nó bao phủ cả hòn đảo, dù là ánh sáng bên ngoài cũng không thể chiếu xuyên qua.
Dần dàn theo thời gian, tử khí thậm chí lan ra cả mặt biển.
" Tống Đế Vương đại nhân." Cao Lãng khẽ gọi.
" Ta biết..."
Tống Đế Vương không quay đầu đáp:
" Không có trận pháp phong ấn, tử khí sẽ dần lan ra khắp cả nơi này. Chẳng mấy chốc sẽ lan đến khu vực quần đảo thôi."
"..."
Khu vực quần đảo tự trị.
" Đại nhân."
Dị Hắc Vô Thường sớm đứng bờ biển chờ sẵn, bên cạnh hắn còn đứng đấy Dị Bạch Vô Thường. Hai người nhìn thấy Tống Đế Vương liền cũng kính hô.
" Ừm..."
Tống Đế Vương nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói:
" Việc gấp bận rộn. Các ngươi mau đưa chúng ta đến thẳng tổng bộ."
Dị Bạch Vô Thường khẽ im lặng nhìn lấy Cao Lãng.
" Hắn sớm đột phá Nguyên Anh Cảnh, chẳng mấy chốc sẽ nhận chức Thành viên vòng trong. Huống chi việc này do hắn gây ra. Để hắn đi cùng." Tống Đế Vương khẽ đáp.
" Phải. Đại nhân."
Dị Bạch Vô Thường cung kính.
Bọn hắn tiến vào một căn nhà tranh nhỏ, nơi đó đã khắc sẵn trận pháp không gian do Dị Bạch Vô Thường chuẩn bị.
Theo thời gian khởi động trận pháp, bọn hắn nhanh chóng đi vào bên trong Nam Hoang Cấm Khu. Rồi theo đường đi đặc biệt, tiến vào Tổng bộ Địa Cung dưới lòng đất.
...
Tổng bộ Địa Cung.
" Tống Đế Vương đại nhân." Mạnh Bà cung kính hành lễ.
" Không sai. Khí thế đã dần hội tụ đủ, liệu đã tìm được người kế nghiệp Mạnh Bà đời sau?" Tống Đế Vương khẽ gật đầu hỏi.
" Đã sớm sắp xếp. Là nữ nhi của ta." Mạnh Bà đáp lại.
" Ha ha ha... Không tồi. Không tồi. Xem ra đến khi nữ nhi của ngươi đột phá Nguyên Anh Cảnh, Địa Cung chúng ta sẽ có thêm một vị Diêm Vương rồi. Chỉ là tính đứa trẻ đó còn rất hiếu động." Tống Đế Vương cười vui vẻ.
" Đến khi trách nhiệm gia thân, đứa trẻ đó sẽ tự khắc trưởng thành." Mạnh Bà đáp lại.
" Được rồi. Việc ta thông báo trước các vị Diêm Vương tập hợp đến đâu rồi?"
" Diêm La Vương đại nhân đã sớm chờ đợi sẵn. Còn các vị Diêm Vương khác vì khoảng cách xa nên chưa thế đến kịp."
" Không vội... Không vội... Đi thôi." Tống Đế Vương lắc đầu nói, liền quay sang nói Cao Lãng.
" Phải. Đại nhân."
Cao Lãng đáp lại, theo chân Tống Đế Vương đi vào trong.
Hắn đi qua người Mạnh Bà, hai người âm thầm nhìn liếc nhau.
Theo như Cao Lãng biết, Mạnh Bà là mẫu thân của Viêm Ấu Lăng. Cũng là mẹ kế của hắn. Vậy xem ra theo lời bọn hắn nói ban nãy Viêm Ấu Lăng chính là Mạnh Bà kế nhiệm tương lai.
Đáng tiếc kiếp trước hắn sống một mình đến lúc chết. Lợi ích cá nhân ăn sâu vào tiềm thức.
Đối với tình thân gia đình, có lẽ không thể nói không quan tâm. Nhưng không coi trọng đến mức có thể vì thế mà liều mình vào chỗ chết.
" Tùy tâm đi." Cao Lãng thở dài thầm nghĩ.
" Tiếp theo ngươi sẽ được gặp những vị đứng đầu Địa Cung. Không cần ta nhắc nhở, ngươi chắc cũng hiểu việc gì nói được, không nói được." Tống Đế Vương căn dặn.
" Đa tạ đại nhân. Ta hiểu."
Cao Lãng hơi ngập ngừng:" Những người khác không đi theo chúng ta sao?"
" Ngoài ngươi ra, cũng chỉ có các vị Diêm Vương thôi." Tống Đế Vương đáp lại, một tay đẩy cửa tiến vào bên trong phòng.
Nơi đó là một chiếc bàn tròn có mười cái ghế ngồi. Một trong mười cái ghế ấy...
Diêm La Vương đã sớm chờ đợi sẵn.