Tên đã trên dây, thiếu niên đó không thể lùi lại, nếu không sẽ bị đồng bạn xung quanh chê cười.
Nhìn thấy Cao Lãng đối diện chưa bộc lộ quá nhiều thực lực. Trong lòng thiếu niên cảm thấy hối hận, hắn quá lỗ mãng rồi. Ngay cả thực lực đối thủ cảnh giới như thế nào, hắn cũng không nhận ra, vậy mà còn chủ động lao vào đánh trước.
Hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ tinh thần, linh khí dần hội tụ vào hai chân. Sử dụng cước, mới là thế mạnh của hắn, khi nãy sử dụng quyền đối phó với Cao Lãng, là do thiếu niên quá chủ quan.
Khẽ dẫm mạnh chân, thiếu niên lao nhanh về phía trước, chân trái đá ra, linh khí tụ lại thành đám lửa từ đầu gối chân trở xuống, tạo thành một cây đuốc, đá mạnh về phía Cao Lãng. Liên Hoả Cước.
" Thực lực Linh Hải Cảnh còn sử dụng võ kỹ, quá mức rồi." Đám người xung quanh bất ngờ, không nghĩ tới thiếu niên đó lại phải sử dụng cả võ kỹ.
Mặc dù trong lòng tin tưởng Cao Lãng, nhưng nhìn thấy đối thủ sử dụng võ kỹ, Cao An An vẫn thấy lo cho hắn:" Cao Lãng ca ca."
Cao Ngọc có nhíu mày, sau đó lại giãn ra. Lần trước tên Hạ Long đó cũng có thực lực Linh Hải Cảnh, chẳng phải là bị Cao Lãng giết hay sao. Nàng cũng không cần phải lo nghĩ nhiều. Tên thiếu niên đó dù có dùng toàn lực, chưa chắc gây tổn hại tới Cao Lãng.
Nhìn thấy chân trái thiếu niên sắp tới gần, Cao Lãng chậm rãi giơ tay phải lên, thế nhưng lần này tay hắn không chạm vào người thiếu niên.
Lần trước tay không bắt nắm đấm còn được, lần này đòi tay không bắt lấy chân, huống chi chân còn có lửa, Cao Lãng cũng không muốn mình bị thiệt thòi. Hắn sử dụng phương pháp đơn giản hơn.
Linh khí nhanh chóng hội tụ trong lòng bàn tay, một cỗ lực đẩy xuất hiện, vô cùng mạnh mẽ từ lòng bàn tay Cao Lãng bắn ra, va vào chân trái đang lao tới của thiếu niên. Xuy Phong Chưởng.
Ngay khi lực đẩy từ bàn tay Cao Lãng sắp chạm vào chân trái của thiếu niên. Lập tức, thiếu niên chống mạnh chân trái xuống đất, tránh thoát được lực đẩy đó, chân phải cũng hình thành một cột lửa, đá ra. Liên Hoả Cước, là đá liên hoàn chứ không phải sử dụng một chân. Nhưng võ kỹ thiếu niên học chưa đủ, nên mới hình thành dở dở ương ương.
Có chút ngoài ý muốn việc thiếu niên tránh thoát được, Cao Lãng lập tức giơ tay trái, đánh về phía thiếu niên. Lục Điệp Chưởng.
Lần này không đánh vào chân nữa, mà đánh vào ngực.
" Phốc."
Lồng ngực chịu một đòn nghiêm trọng, thiếu niên bị đau, khuôn mặt trắng bệch bay ra ngoài, máu tươi phun tứ tung. Lúc lao vào nhanh bao nhiêu, thì bị bay ra nhanh bấy nhiêu.
Thân hình bay xa năm mét, sáu mét. Va mạnh xuống đất tạo nên một tiếng vang lớn. Trợn mắt hoảng sợ nhìn lấy Cao Lãng, sau đó đôi mắt tối lại, không chịu được mà ngất xỉu.
Đám thiếu niên vây xung quanh yên tĩnh, thiếu niên đó bại nhanh chóng như vậy, khiến đám thiếu niên còn lại cảm thấy chột dạ, trong lòng hoảng sợ. May mắn khi nãy mình không xông lên trước.
Tất cả mọi người đều vô cùng phối hợp nhau yên tĩnh vài giây.
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn lấy tên thiếu niên bị ngất xỉu cách đó không xa, sau đó chuyển sang nhìn Cao Lãng với ánh mắt sùng bái.
Cao An An thậm chí còn phối hợp vỗ tay hoan hô phá vỡ sự yên tĩnh. Nhưng mọi người vì e sợ đám thiếu niên còn lại, không có ai phối hợp theo nàng.
Cao Lãng liếc mắt nhìn, khi nãy thiếu niên đó đối với hắn không có sát ý. Vì vậy, Cao Lãng cũng không có phế hắn, lại thêm ra chưởng bằng tay trái, không phải tay thuận, nên lực đánh chỉ khiến thiếu niên đó ngất đi mà thôi.
Quay sang nhìn tên thiếu niên cầm đầu, Cao Lãng thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt hắn, nhưng rồi vẻ kinh ngạc đó lại chuyển sang lạnh nhạt.
" Tiểu huynh đệ, ngươi quả thật thâm tàng bất lộ a." Tên thiếu niên cầm đầu cười nhẹ, khuôn mặt không có vẻ gì là giận dữ cả: " Thế nhưng ngươi đừng vui mừng vội, mặc dù ngươi có thiên phú khá tốt, nhưng người mạnh hơn ngươi có rất nhiều."
" Đa tạ nhắc nhở." Cao Lãng gật đầu mỉm cười, nụ cười càng ngày càng đậm:" Thế nhưng ta tin tưởng, trong số người mạnh hơn ta, không có ngươi."
" Vậy sao?" Tên thiếu niên dẫn đầu vẫn cười, nụ cười mang theo vẻ cao ngạo:" Theo thực lực ngươi vừa bộc lộ ra, ngươi là Linh Hải Cảnh tam trọng a, thế nhưng ta lại là Linh Hải Cảnh tứ trọng, hơn ngươi một cảnh giới. Nếu giao thủ, ngươi không phải đối thủ của ta."
Cao Lãng ngứa mắt, dám giả trang trước mặt ta, đợi tí nữa xem ta có hay không xử lý ngươi.
" Ta rất mong chờ a, nếu không chê ta thực lực thấp kém, ngươi có thể hay không đánh với ta vài chiêu." Cao Lãng cười lạnh.
Nghe Cao Lãng không biết điều còn dám chủ động khiêu khích hắn, tên thiếu niên dẫn đầu khuôn mặt âm trầm lại, lạnh lùng nhìn Cao Lãng. Miệng khẽ nhếch:" Tên ta là Phan Trọng, để tránh tí nữa ngươi không biết kẻ đánh bại mình là ai."
Phan Trọng mở miệng, hắn chấp nhận lời khiêu khích của Cao Lãng.
" Ngươi điên sao, đã đánh người ta rồi còn thích gây sự thêm?"
Tử Văn đột ngột vang lên trong đầu, di dời sự chú ý của Cao Lãng.
" Ta không thích người nhớ thương, huống chi, có người luyện tay cũng tốt mà." Cao Lãng cười nhẹ, chỉ hơn hắn một cảnh giới nhỏ thôi, Cao Lãng vẫn lo được.
Tử Văn thở dài, ngươi không thấy sự khác lạ của mọi người xung quanh sao, làm gì có mấy tên dở hơi cố tình đi gây sự ở Thanh Hoa học viện chứ. Muốn bị đuổi ra khỏi đây sao.
Vì là người ngoài cuộc, nên Tử Văn nhìn nhận rõ hơn Cao Lãng rất nhiều.
Thế nhưng Tử Văn cũng không nhắc nhở Cao Lãng. Đánh thì đánh đi, đánh ở đây Cao Lãng cũng sẽ không nguy hiểm đến sinh mạng. Nếu không cường giả của Thanh Hoa học viện đến làm cảnh sao?
" Cao Lãng." Nhẹ giọng đọc ra tên của mình, Cao Lãng nghiêm túc nhìn về phía Phan Trọng.
Mặc dù có niềm tin mình sẽ không thua, nhưng Phan Trọng hơn Cao Lãng một cảnh giới, Cao Lãng vẫn phải nghiêm túc đối đãi.
Sau khi hai người báo ra tên của mình, đám thiếu niên, thiếu nữ xung quanh đều thức thời lùi ra xa, khuôn mặt trông mong về hai người, sắp có một trận đánh tiếp theo diễn ra.
Cao An An lo lắng nhìn về phía Cao Lãng, Cao Ngọc đứng bên thì nhíu chặt lông mày, lần này đối thủ mạnh hơn Cao Lãng một cảnh giới, có phải là hơi quá rồi không.
Quay đầu nhìn vào trong trướng bồng cách đó không xa, người ở bên trong chưa ra mặt, nàng đành phải cố gắng nhịn xuống. Yên lặng xem hai người đánh nhau.
Linh khí dần hội tụ trong lòng bàn tay, Cao Lãng xuất thủ trước, hắn muốn chiếm thế chủ động.
Phi nhanh đến chỗ Phan Trọng, luồng linh khí mạnh mẽ cấp tốc ngưng tụ trong bàn tay, một cỗ lực hút hung hăng từ trong lòng bàn tay Cao Lãng mạnh mẽ phun ra. Hấp chưởng.
Nhìn thấy Cao Lãng xuất thủ trước, Phan Trọng không hoang mang, ngưng tụ linh khí trong lòng bàn tay, linh khí bao bọc lấy cánh tay của hắn, cánh tay khẽ nhấc, một đấm về phía Cao Lãng. Khai Sơn Quyền.
Quyền đầu vừa ra, lực hút từ tay Cao Lãng càng tăng thêm tốc độ cho nó. Phan Trọng cười lạnh, với lực đánh này, chỉ một quyền là đủ.
Nhìn thấy nắm đấm to hơn bình thường lao đến, nắm đấm chưa chạm vào người, nhưng luồng gió xung quanh đã áp bức thổi thẳng vào mặt.
Cao Lãng nhận ra, Phan Trọng là Thổ thuộc tính, công pháp hắn sử dụng, cấp bậc chắc chắn cao hơn Hoàng giai công pháp.
Với quyền đầu lớn như vậy, không thể cứng đối cứng.
Bàn tay khẽ dừng lực hút, thay vào đó, một cỗ lực đẩy mạnh mẽ bắn ra. Xuy Phong Chưởng.
" Phanh."
Lực đẩy va chạm với Phan Trọng, một tiếng vang lớn xuất hiện, khu vực Phan Trọng xuất thủ linh khí lập tức bị khếch tán.
Trong tầm mắt ngạc nhiên của mọi người, Phan Trọng bị đẩy lùi lại, cánh tay ra quyền của hắn khẽ run rẩy, dư chấn của đợt va chạm khiến hắn bị thương nhẹ.
Cao Lãng định xông lên xuất thủ tiếp, thì một âm thanh từ trong trướng bồng vang lên:
" Dừng tay."
Cao Lãng dừng lại, hạ tay xuống, linh khí ngưng tụ trong lòng bàn tay dần tan biến.
Hiện tại đang trong địa bàn người khác, Cao Lãnh không muốn gây sự quá nghiêm trọng.
Còn trong mắt Tử Văn, từ lúc Cao Lãng chủ động khiêu khích xuất thủ với Phan Trọng, mọi việc xảy ra đã nghiêm trọng.
Tất cả mọi người xung quanh đều yên lặng, quay đầu nhìn về phía trướng bồng.
Cao Ngọc khẽ thở dài, cuối cùng người trong trướng bồng cũng chịu ra mặt. Vậy mọi chuyện cũng kết thúc rồi.
Trước cửa trướng bồng, một tên nam tử mặc một bộ quần áo màu trắng đi ra. Bên hông còn đeo một thanh trường kiếm, khuôn mặt mang vẻ già dặn.
Cao Lãng đảo mắt qua một vòng nhìn tên nam tử đó, nhìn qua có vẻ trẻ tuổi, nhưng tuổi tác thực lớn hơn vẻ ngoài của hắn rất nhiều.
Cao Lãng nhận ra, khi nam tử đó vừa xuất hiện, các thiếu nữ xung quanh nhìn hắn với đôi mắt ái mộ và sùng bái. Ngay cả Cao Ngọc, trong đôi mắt cũng có vẻ si mê.
Cao Lãng khẽ lắc đầu, hắn khi lớn lên, chắc chắn sẽ không thua kém nam tử này. Nam tử này chỉ hơn Cao Lãng ở vẻ thành thục mà thôi.
" Tham kiến Ngô Đồng lão sư." Không chỉ Cao Ngọc, thậm chí là cả Phan Trọng cùng một số thiếu niên, thiếu nữ biết thân phận hắn đều đến chào hỏi.
Khẽ gật đầu, Ngô Đồng nhìn về Cao Ngọc, trong giọng nói không giấu vẻ tán thưởng:" Người này là ngươi dẫn đến phải không? Không tệ chút nào?"
" Hì hì, đương nhiên rồi lão sư." Cao Ngọc cười, kiêu ngạo nhìn Cao Lãng.
Khen Cao Ngọc xong, Ngô Đồng mới quay sang nhìn Cao Lãng, cười vui vẻ nói:" Không tệ. Không tệ, có thực lực Linh Hải Cảnh tam trọng, thế nhưng lại có thể so với Linh Hải Cảnh tứ trọng mà hơn một bậc."
" Đa tạ đại sư." Cao Lãng cúi người khiêm tốn.
Liếc sang nhìn Phan Trọng, thấy hắn nhìn mình xấu hổ gãi đầu, Cao Lãng chợt có dự cảm không lành.
" Khi nãy đám người Phan Trọng xuất thủ với ta. Là chủ ý của đại sư." Cao Lãng thận trọng hỏi.
" Ngươi đoán đúng." Ngô Đồng híp mắt cười:" Không phải kẻ nào cũng dám đi cửa sau của Thanh Hoa học viện. Chỉ cần có thực lực, ngươi đi cửa sổ cũng không có ai cấm ngươi."
" Quả nhiên." Cao Lãng cười khổ, đồng thời cũng thấy xấu hổ, vì thiếu niên đầu tiên hắn ra tay hơi nặng.
Mặc dù đã hạ thủ nhẹ tay, nhưng Cao Lãng vẫn đánh ngất người ta a.
Tưởng như hiểu được sự xấu hổ của Cao Lãng, Ngô Đồng cười nhẹ:" Ngươi không cần phải lo lắng."
Đi đến gần chỗ thiếu niên bị ngất đó, kiểm tra thương thế thiếu niên, Ngô Đồng bất chợt ngẩng đầu nhìn Cao Lãng.
Bị ánh mắt Ngô Đồng nhìn chằm chằm, Cao Lãng hơi chột dạ, khuôn mặt hiện lên một nụ cười thân thiện.