" Ta không có ý định thi vào Thanh Hoa học viện."
Ngô Đồng im lặng, hắn quay sang nhìn Cao Ngọc, sắc mặt Cao Ngọc trắng bệch, Cao Lãng vào trong là nhờ có ngọc bội của nàng.
Cao Ngọc quay sang nhìn Cao An An, An An là người dẫn Cao Lãng đi vào.
Thế nhưng An An vẫn đang ngơ ngác, nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn vì câu nói của Cao Lãng.
Tâm trạng của cả ba người đối với Cao Lãng bây giờ, rất phức tạp.
Cuối cùng, Ngô Đồng ho nhẹ, đánh vỡ khoảng thời gian vi diệu này.
" Ngươi không vào Thanh Hoa học viện, vậy ngươi vào đây làm gì? Đến để chê cười người học viện sao?" Ngô Đồng hỏi, hắn càng nói, cơn giận trong lòng càng tăng.
Cao Lãng xấu hổ đáp: " Ta đến là để xem…"
" Ngừng!"
Ngô Đồng quát lạnh, giơ tay ra hiệu:" Ta nói thế không phải để nghe lý do của ngươi. Ta nói để có cớ ra tay với ngươi."
Nghe lời nói của Ngô Đồng, Cao Lãng cười khổ. Được rồi, ngài mạnh hơn ta, ngài nói gì cũng đúng.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Ngô Đồng nhìn chằm chằm vào Cao Lãng, Ngô Đồng muốn biết, là ai cho hắn lá gan, để hắn làm như vậy?
Tất nhiên lá gan đó là Tử Văn cho, Tử Văn cảm thấy, Ngô Đồng là người Thanh Hoa học viện, hắn sẽ xuất thủ với Cao Lãng, nhưng ngại thân phận, Ngô Đồng sẽ không giết Cao Lãng, cùng lắm là cho phế thôi.
Thực lực Ngô Đồng với Cao Lãng mạnh hơn hắn một đại cảnh giới. Xuất thủ với Cao Lãng, Ngô Đồng đã tự hạ thấp thân phận của mình.
Trước mặt mọi người như vậy, giết Cao Lãng, học viện chưa đủ mất mặt hay sao? Nếu học viện không mất mặt, Ngô Đồng còn ngại mất mặt đâu.
Mọi chuyện không có gì là tuyệt đối, Ngô Đồng có thể vì quá tức giận mà ra tay giết Cao Lãng.
Tử Văn là đang đánh cược, hắn cược Ngô Đồng vì thân phận không giết Cao Lãng. Cao Lãng, cũng đang đánh cược như vậy.
Tất cả, vì nhiệm vụ. Huống chi, không hẳn là Cao Lãng không có chỗ tốt, hắn sẽ được trải nghiệm trực tiếp thực lực của Linh Đan Cảnh, đối với hắn sau này tăng tiến thực lực đột phá là rất tốt. Mặc dù chỗ tốt này, ít ỏi hơn rất nhiều so với chỗ xấu.
Ngô Đồng im lặng nhìn Cao Lãng rất lâu, hắn suy tính rất nhiều, sau cùng hắn nhẹ thở ra một hơi, đứng dậy.
Đôi khi Ngô Đồng rất muốn mình bớt thông minh một chút, như vậy hắn sẽ ít suy tính nhiều hơn. Ngô Đồng sẽ không giết Cao Lãng, nhưng chắc chắn phải xuất thủ, vì mặt mũi của học viện.
" Được rồi, nếu ngươi đã không vào học viện, vậy ta sẽ không hỏi ngươi nữa." Ngô Đồng cười nhẹ, giọng nói bình thản, nhưng ai cũng nhận ra, sự tức giận giấu sâu trong lòng hắn, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
" Như vậy, chúng ta tính toán chuyện khi nãy đi." Ngô Đồng híp mắt lại, liếc sang tên thiếu niên khi nãy bị Cao Lãng đánh ngất xỉu:" Việc ngươi đánh ngất xỉu người của Thanh Hoa học viện, ngươi tính thế nào?"
" Vậy ngài muốn tính như thế nào?" Cao Lãng lễ phép hỏi, người hơi căng thẳng. Khí thế của Linh Đan Cảnh, đang đè ép lên hắn.
" Vào học viện, trở thành người của học viện, mọi chuyện coi như không có gì xảy ra." Ngô Đồng nhẹ giọng nói, hắn vẫn có chút không nỡ, bỏ lỡ đi mất một tên thiên tài.
" Chuyện đó là không thể nào. Đại sư, ngài cho ta lựa chọn khác đi." Cao Lãng lắc đầu.
" Như vậy chỉ còn một lựa chọn." Khí thế của Ngô Đồng hoàn toàn bộc phát ra, đè ép lên người Cao Lang, cao giọng nói:" Chịu được của ta một đòn, sau đó mọi chuyện kết thúc, sống hay chết ta không quan tâm."
" Được." Chịu toàn bộ khí thế đè lên người, Cao Lãng vẫn không chịu thua, hai chân đứng vững, thẳng tắp sống lưng nói.
Nếu ai đứng sau lưng Cao Lãng đều sẽ thấy, hắn vì chịu đựng khí thế của Ngô Đồng từ nãy giờ, mà ướt hết lưng áo.
Nghe được Cao Lãng đáp ứng Ngô Đồng, tất cả mọi ngưỡi xung quanh nhìn hắn, trong mắt đều có kính nể.
Không phải tên thiếu niên nào có thực lực Linh Hải Cảnh, cũng có dũng cảm chấp nhận đánh với Linh Đan Cảnh cường giả, mặc dù chỉ là một đòn.
Dù cho Cao Lãng có phải hay không là học viên của Thanh Hoa học viện, nhưng sự dũng cảm ngày hôm nay, cũng khiến mọi người nể phục.
Mặc dù đằng sau kết quả của sự dũng cảm ấy, là phải nằm liệt giường, nhưng chính vì thế mọi người mới kính nể, không phải sao?
Mọi người nhớ lại mọi hành vi khi Cao Lãng bắt đầu đi vào sân thi tuyển tới nay. Hành vi gây sự thù hận này, không phải ai cũng dám làm.
Cao Ngọc trải nghiệm mọi việc xảy ra từ nãy giờ, cũng làm cho nàng có chút sửng sốt. Một lát sau, thở dài ra một hơi, nàng với Cao Lãng vốn dĩ không tốt sống chung, nên nàng cũng không thể giúp được gì, nhưng cùng là người Cao gia, thế nên trong lòng cũng có chút không nỡ. Theo bản năng, quay sang nhìn Cao An An.
Cao An An hiện tại, khuôn mặt nàng ảm đạm đi rất nhiều, khi nghe được lời Cao Lãng, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Mặc dù từ nãy giờ, nàng không chú tâm để ý đến mọi việc xung quanh. Nhưng cũng vẫn đủ để khiến An An nhận ra, Ngô Đồng chuẩn bị xuất thủ với Cao Lãng.
Hai bàn tay nắm chặt lại, trong lòng khẩn trương thầm lo lắng cho Cao Lãng, nhìn thấy khuôn mặt hắn lại nhớ tới lời nói ban nãy. Tâm tình lại chuyển sang rã rời.
Nghe được lời nói của Cao Lãng, Ngô Đồng tiến bước đi ra giữa sân, Cao Lãng cũng bước theo. Đi đến giữa sân rồi dừng lại, cả hai người đều đứng đối diện nhau, cách nhau ở một khoảng cách vừa đủ để giao thủ.
Mọi người xung quanh phối hợp vòng ra xa, đứng ở khoảng cách cho là an toàn. Đề phòng khi xuất thủ sẽ lan đến mình.
Nhìn thấy Ngô Đồng phía đối diện mình, Cao Lãng thở dài, lần này sẽ là trận đánh khó nhất của hắn từ trước tới giờ.
Mỉm cười với Ngô Đồng, Cao Lãng nói:" Xin mời, đại sư hạ thủ lưu tình."
Ngô Đồng cười lạnh, ngươi đánh mặt ta rồi còn muốn ta hạ thủ lưu tình? Nghĩ quá đơn giản rồi đi.
Bàn tay khẽ động, thanh trường kiếm đeo bên hông ngay lập tức được Ngô Đồng rút ra. Chỉ thẳng về phía Cao Lãng: " Rút vũ khí ra."
" Được."
Cao Lãng gật đầu, không gian giới chỉ loé lên, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Cao Lãng.
Khuôn mặt từ từ nghiêm túc, khí thế dần đẩy tới đỉnh phong. Mặc dù không có niềm tin còn lành lặn, nhưng khí thế chắc chắn không thể thua người ta.
Công kích của một vị Linh Đan Cảnh, bất luận tốc độ, lực lượng hay kinh nghiệm chiến đấu, đều hơn xa hắn. Cho nên giờ phút này, hắn phải dành toàn bộ tinh thần chăm chú phân tích từng cử động rất nhỏ trên thân thể Ngô Đồng, lấy đó tính ra phương thức công kích kế tiếp.
Thản nhiên liếc nhìn Cao Lãng toàn thân đề phòng, Ngô Đồng nhàn nhạt cười, tay cầm kiếm khẽ súc thế, bổ thẳng về phía Cao Lãng.
Linh khí hội tụ từ thanh trường kiếm lướt qua không trung, không khí đều trở nên ẩm ướt.
Nhìn thấy Ngô Đồng tay vẫn cầm chặt kiếm chuẩn bị bổ ra một lần nữa, Cao Lãng trong lòng trầm xuống, khẽ thở dài.
Một kiếm này, hắn phải đỡ, nếu hắn không đỡ mà tránh né, Ngô Đồng sẽ chém ra nhát tiếp theo.
Sắc mặt ngưng trọng, bàn chân nặng nề bước một bước. Linh khí tập trung toàn bộ vào thanh kiếm, một kiếm chém ra, đỡ lấy nhát chém của Ngô Đồng.
Luồng linh khí tạo thành nhát kiếm của Ngô Đồng, va chạm với thanh kiếm của Cao Lãng. Không có âm thanh lớn xảy ra, nhát kiếm chỉ dừng một lúc, sau đó cắt đứt thanh kiếm của Cao Lãng, chém vào người hắn. Máu vẩy ra.
Cao Lãng bị đẩy lùi vài bước, sau cùng không đứng vững mà ngã xuống đất, vết máu bắn ra xung quanh. Thanh kiếm gãy của hắn, cũng nằm cách đó không xa.
" Cao Lãng ca ca." Nhìn thấy Cao Lãng ngã xuống, đôi mắt vô hồn của Cao An An chợt hiện lên thần thái, kinh hô, lao đến chỗ Cao Lãng.
Cao Ngọc đứng bên ngoài, ánh mắt phức tạp, dù sao, Cao Lãng cũng là do nàng dẫn vào.
Cao Lãng thở dốc, vì thanh kiếm của hắn đỡ phần lớn nhát kiếm đó, nên vết thương mặc dù thê thảm, cũng chỉ là thương ngoài da mà thôi.
Nhìn thấy Cao An An quan tâm tới mình, Cao Lãng trong lòng ấm áp, đồng thời cũng thấy xấu hổ. Là hắn phụ lòng người ta a.
Cố gắng gượng dậy, hít sâu một hơi, Cao Lãng run rẩy chắp tay, với Ngô Đồng:" Đa ta đại sư ân không giết."
Thấy Cao Lãng còn cử động được, Ngô Đồng nhíu mày, nhát kiếm vừa rồi, còn chưa đủ hung ác a.
Nhưng lời nói đã hứa, Cao Lãng chỉ đỡ một kiếm của hắn, là chỉ đỡ một kiếm. Ngô Đồng cũng không thể nuốt lời. Nếu khi nãy Cao Lãng tránh né, thì không tính là đỡ một kiếm.
Thật sâu nhìn Cao Lãng, Ngô Đồng cười nhạt:" Tiểu tử ngươi đúng là có chút bản lãnh."
" Là ta may mắn, nếu đại sư sử dụng toàn lực, ta hẳn là không sống được." Cao Lãng cười nói. Trong lòng thì chửi ầm lên, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về chữa thương, không có thì giờ đứng đây nói nhảm với Ngô Đồng.
" Nếu đối phó với ngươi mà còn sử dụng toàn lực, ta cũng không phải người Thanh Hoa học viện." Ngô Đồng nhẹ giọng nói, trong lòng vui vẻ.
Học viện muốn mặt mũi, hắn lôi về được rồi a. Thuận tiện, lại còn có thể triển lộ thực lực trước mặt tân sinh nữa, lần này ra tay không lỗ.
Cứ nhìn những khuôn mặt sùng bái của mấy tên tân sinh, nhìn hắn bây giờ là biết.
" Nếu xong rồi, ngươi có thể đi." Ngô Đồng mỉm cười, phẩy tay đuổi Cao Lãng.
Nghe vậy, Cao Lãng trong lòng thở dài một hơi, như được đại xá quay lưng khập khiễng bỏ đi. Hắn không dám ở lại, sợ Ngô Đồng đổi ý.
Vừa đi, vừa lấy ít thuốc chữa thương cấp thấp trong không gian giới chỉ, sơ cứu qua một lượt. Đề phòng mất máu quá nhiều, mà không lết được về phòng, lúc đấy hắn có mà khóc không ra nước mắt.
Cao An An đứng ngẩn người nhìn Cao Lãng tập tễnh rời đi. Từ nãy đến giờ, Cao Lãng ca ca cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng. Thậm chí cũng không để ý tới nàng.
Trong lòng An An vô cùng ủy khuất, nàng đã làm sai chuyện gì a. Cao Ngọc chậm rãi đi đến, vỗ vỗ bả vai An An, nhẹ giọng an ủi:
" Nam nhân thật không có người tốt."
" Đúng vậy, nam nhân thật không có ai tốt hết." Cao An An âm thầm gật đầu. Ánh mắt loé lên sự thù hận:" Ta Cao An An, cả đời này sẽ không tin vào nam nhân nữa."
Đáng thương Cao Lãng vì muốn nhanh chóng dứt bỏ Cao An An, để nàng thà đau một lần còn hơn đau âm ỉ. Hắn vô tình khiến nam nhân của phía Đông đại lục sau này, chỉ cần nghe tiếng Cao An An, cũng run rẩy không ngừng.
Đôi mắt toả ra sự hận thù nhìn về Ngô Đồng rồi biến mất. Tất cả chuyện này, đều tại hắn.
Ngô Đồng nhìn về Cao An An, trong lòng im lặng. Lần này thì hay rồi, hai tên tiểu thiên tài, một tên thì bỏ đi, một tên thì ghi thù mình.
Ngô Đồng thở dài một hơi. Hắn, làm sai chuyện gì a.