Beta: Sakura
Lưu Binh nắm thẻ CMND trong tay: “Tôi có chuyện gấp cần nói với đại tướng, phiền anh đi vào thông báo một chút. Anh chỉ cần nói tôi là đồng bạn của Bạch Ngạn, đoàn đội Tùy Tiện có chuyện quan trọng cần báo.”
Một binh sĩ tiến lên phía trước đánh giá Lưu Binh một chút.
Đoàn đội Tùy Tiện vẫn chưa trở về căn cứ, nếu như trở lại nhất định sẽ có người thông báo lên.
Tiền tướng ngày nào cũng phái người ra đây canh chừng đây này!
Có điều binh sĩ đứng gác cũng không dám khinh thường, nói người ta là kẻ giả mạo. Đến cũng đã đến rồi, chỉ cần kiểm tra kĩ một chút là biết ngay người này có nói thật hay không. Vì thế, Lưu Binh được đám binh sĩ cho vào.
Tiền tướng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lưu Binh thì vô cùng vui vẻ: “Mấy cậu trở về rồi sao? Sao không có ai báo cho tôi biết?”
Cũng may bây giờ mới 3h chiều ông đã họp xong, bằng không Lưu Binh cũng không gặp được ông.
Lưu Binh vừa gặp Tiền tướng liền nói ngay: “Tiền tướng, ngài mau tới cửa Tây.”
Tiền tướng lúc này đã hiểu: “Hôm nay mấy người tiến vào từ cửa Tây?”
Lưu Binh nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy, bên kia đã có người truyền tin tức cho Chu tướng, chúng ta mau đi thôi. Đám tiểu Bạch hiện tại vẫn đang phải đứng ở đó.”
Tiền tướng quay ra hỏi thư ký: “Hiện tại trực cửa Tây là ai?”
Thư ký lấy ra một quyển sổ tay, nhanh chóng trả lời: “Là Triệu Thành.”
Tiền tướng nói: “Mau đi chuẩn bị xe.”
“Vâng.”
Lưu Binh nói: “Hiện tại tôi phải về trước, tôi mượn cớ đau bụng nhưng đi lâu như vậy vẫn chưa về sẽ bị nghi ngờ.”
Mặc dù không có cân nhắc mọi mặt như Hồ Hạo Thiên nhưng cậu cũng biết Chu tướng cùng Tiền tướng hiện tại dù đối địch nhưng vẫn không đến mức người sống ta chết.
Hôm nay quốc gia như vậy, bên trên có chính phủ giám sát, phía dưới có nhân dân dõi theo, vì thế không thể để xảy ra vấn đề gì.
Đương nhiên cậu cũng không thể làm quá lên khiến hai nhà chính thức trở mặt.
“Đúng rồi.” Lưu Binh đi hai bước lại đột nhiên nhớ ra: “Có một tên lính muốn đến chỗ ngài báo cáo tình hình, chút nữa ngài gặp được hắn thì lấy cớ này mà đến…”
Lần này chưa nói xong, Lưu Binh thật sự muốn cất bước đi.
Tiền Kim Hâm nhanh tay giữ chặt lấy cậu: “Cậu chạy đi chạy lại không thấy phiền sao?”
“Có chút mệt thôi.”
“Vậy trực tiếp lên xe mà ngồi.”
“Thế nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì, mau lên xe đi.”
Lưu Binh cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.
Tiền tướng nhận áo khoác từ tay thư ký rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Một chiếc xe con quân dụng đang chờ bên ngoài.
Thời điểm ngồi yên vị trong xe, Tiền Kim Hâm hỏi Lưu Binh vì sao phải đi cửa Tây.
Cửa Tây là địa điểm quan trọng của quân đội, bảo Bạch Thất có ý đồ tư lợi gì đó ở chỗ này thì ông không tin đâu..
Lưu Binh kể lại việc bọn họ ở khu trung tâm thương mại thành phố H phát hiện ra tang thi cấp 3 nói với Tiền tướng.
“Tiểu Bạch nói, việc này rất quan trọng, phải lâp tức thông báo với chính phủ sớm để chuẩn bị nên chúng tôi không ngừng nghỉ chạy từ thành phố H đến đây.”
Tiền Kim Hâm nghe xong lời Lưu Binh miêu tả thì trong lòng cả kinh, nhíu mày nói: “Mấy cậu có tinh hạch cấp 3?”
“Đúng vậy, nếu không phỉa trước kia ngài cho súng i-on thì chúng tôi đã táng thân trong miệng Zombie rồi.”
Tiền Kim Hâm có chút cảm khái vận may của mấy người này.
Đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy người binh sĩ được phái đến thông báo.
Người nọ hiện tại đang bị một đám người quấn quýt hỏi đường, hỏi tình huống của căn cứ, bộ dáng rất khổ sở.
Ô tô đi qua, Lưu Binh nhìn thấy Phương Cận Viễn, Phương Cận Viễn cũng nhìn thấy Lưu Binh đang ngồi trong xe, còn nhìn thấy cậu dựng ngón tay cái lên với mình.
Người trong xe kia…
Quả nhiên hậu trường của đoàn đội Tùy Tiện không nhỏ.
Xe đi được một đoạn lại nhìn thấy binh sĩ thứ hai đến báo cáo.
Phong thái vẫn y như trước, chậm rì rì đi trên đường.
Lưu Binh chỉ vào người này nói: “Chắc là người này muốn đến thông tri cho ngài đấy, chúng ta có nên cho anh ta vào trong xe không?”
Tiền Kim Hâm liếc qua nói: “Không cần phải để ý, cứ để cho anh ta đi một chuyến đi, dù sao không phải đứng gác cũng là một phần thưởng cho hắn.”
Quả nhiên là người đàn ông mạnh mẽ, có bá khí, thật uy vũ!
Lưu Binh tán thưởng một tiếng, yên tâm thoải mái ngồi trong xe, trong lòng vô cùng đắc ý.
Sau đó lại nghĩ lại nghĩ đến cậu hai nhà mình, vội vàng hỏi: “Tiền tướng, cậu hai nhà tôi có tin tức gì chưa?”
“Cậu muốn nói đến Lý Văn Hỉ sao?” Tiền Kim Hâm nói, lại thấy Lưu Binh ra sức gật đầu, ông liền thở dài, nói ra những điều mình biết: “Lúc trước khu vực phía Tây của căn cứ có người đăng ký tên này nhưng sau khi đến khu Nam thì không thấy đâu nữa.”
Lưu Binh dừng lại một chút rồi lắp bắp hỏi: “Cái này, đây là có ý gì?”
“Tiểu Lưu, cậu phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Lưu Binh nắm chặt tay, không nói gì.
Tiền tướng nhìn Lưu Binh cố nén cảm xúc đến đỏ cả mắt liền đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Nhìn thoáng chút, không có tin tức có lẽ là việc tốt.”
Bây giờ, thế giới này không phải lúc nào cũng có tình người. Bản thân sống trong tận thế cũng đã không phải chuyện dễ dàng.
Lâu như vậy vẫn không có tin tức gì, xem ra cậu hai lần này lành ít dữ nhiều.
Tiền tướng nghĩ như vậy nhưng không nói ra.
Dù ông không nói thì Lưu Binh cũng đoán ra ít nhiều. Cậu nhìn thấy zombie và côn trùng biến dị nhiều hơn Tiền tướng nhiều.
Cuối cùng, Lưu Binh ngồi trên xe, bụm mặt khóc không thành tiếng.
Chừng sau khoảng mười phút, xe đã đi tới nơi.
Bên này Hồ Hạo Thiên cùng Tiểu Dũng cũng qua lại vô nghĩa tới hơn chục phút. Tiểu Dũng hút xong một điếu thuốc nhưng chưa thấy Lưu Binh đi ra khỏi nhà vệ sinh thì có chút kì quái hỏi: “Đội trưởng Hồ, sao đồng đội của anh còn chưa đi ra, có cần chúng tôi kiểm tra không?”
“Không cần.” Hồ Hạo Thiên vung tay lên nói: “Tên nhóc kia dù có rơi vào cống thoát nước cũng tự mình bò lên được, cứ yên tâm đi.”
“…”
Tiểu Dũng nói: “Hồ đội, tôi vẫn nên qua xem một chút, chẳng may hắn đau đến mức bị choáng thì sao?”
Hồ Hạo Thiên nói: “Được rồi, tôi cùng cậu đi xem một chút.”
Tiểu Dũng cảm thấy lúc này không an toàn, bên kia Triệu Thành cũng cảm thấy có gì không đúng.
Vấn đề không nằm ở việc Chu tướng bây giờ chưa đến mà ở việc ba người Hồ Hạo Thiên vẫn chưa trở lại.
“Chú Phan, chú xem, sao đội trưởng Hồ chưa trở về?”
Phan Đại Vĩ vẫn đang nói chuyện phiếm với Dư Vạn Lý.
Vốn ba người nói chuyện, nhưng càng về sau Triệu Thành càng cảm thấy không đúng thì không tham gia nữa.
Nhưng hai người này cũng không để lời Triệu Thành vào tai, càng nói chuyện càng hăng.
Lại nhìn mọi người của đoàn đội Tuỳ Tiện, tựa hồ đều bắt cặp nói chuyện riêng với nhau.
Triệu Thành tiến lên hai bước, đứng tựa vào bức tường bên cạnh Phan Đại Vĩ, nói thẳng: “Đội trưởng Hồ một đi không trở lại, không phải gặp chuyện gì đấy chứ, không bằng để đích thân tôi đi xem.”
Lần này Phan Đại Vĩ đã nghe thấy.
Chú ấy nhổ một bãi nước miếng, dáng vẻ như địa chủ xưa hút thuốc phiện: “Đội trưởng chúng tôi, e hèm…” Chưa nói xong đã kèm theo một nụ cười thô bỉ.
Cái kiểu nói chuyện này tựa hồ chẳng có chút nội dung nào nhưng kết hợp với vẻ mặt đa sắc thái lại khiến cho người ta nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái.
Tim Triệu Thành nảy lên một cái, nhanh chóng phân phó cấp dưới: “Cậu mau đi xem sao bọn đội trưởng Hồ vẫn chưa về.”