Nghĩ mà xem, thành phố A có hơn 500 vạn nhân khẩu, tình huống trước mắt như thế thì cho dù có mấy quả bom nguyên tử cũng không giết hết được đám zombie đông đúc như vậy trong nội thành. (Ý là bình thường một quả bom nguyên tử có thể tàn phá được một thành phố nhưng đấy là trong điều kiện con người, thực vật, động vật chết vì nhiễm phóng xạ, nhưng zombie có nhiễm phóng xạ được đâu nên mới khó tiêu diệt.)
Dư Vạn Lý cũng tham gia tranh luận: “Nhưng nếu mặc kệ để chúng phát triển, đợi đến lúc zombie cấp ba tập hợp được đám zombie vây thành, người trong căn cứ có thể chống đỡ được không?”
Bạch Thất nói thẳng: “Không được.”
Kiếp trước, tận thế được hai năm, zombie cấp ba mới xuất hiện, nhưng bây giờ đã có rồi, nếu cũng công thành, với khả năng hiện tại của dị năng giả thì căn bản không đánh lại được.
Đường Nhược múc cho Lưu Binh một bát canh gà, sau đó cũng tham gia thảo luận chủ đề này: “Căn cứ xem chúng ta là phòng tuyến cuối cùng, nếu như chúng tiến được vào đến phòng tuyến cuối cùng, không phải lành ít dữ nhiều rồi sao?”
“Ừm.” Bạch Thất thấy cô múc cho mình một chén cánh gà thì đưa bát qua.
Bát thứ nhất cho người bị tổn thương tinh thần như Lưu Binh, Bạch Thất còn có thể nhịn nhưng bát thứ hai lại không phải cho mình nên anh hơi khó chịu.
Trong lòng Bạch Thất loạn cào cào* nhưng ngữ khí chậm rãi: “Nhưng hiện tại, tấn công vào nội thành là không có khả năng, chưa đúng lúc.”
*Nguyên văn: Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
Đường Nhược nhận lấy bát trong tay Bạch Thất, thấy anh không còn xụ mặt liền tiếp tục cuộc thảo luận: “Cho dù sử dụng đạn đạo cỡ lớn nhưng cũng không có dụng cụ phụ trợ để phóng ra, đầu đạn đạo cỡ nhỏ chắc quân đội quốc gia vẫn có đúng không?”
Cho dù kiếp trước cô ở bệnh viện, chưa từng nhìn thấy trang bị quân dụng cỡ lớn nhưng tốt xấu gì cũng đã từng nghe qua phương thức phóng đạn đạo.
Bạch Thất nhận lấy bát canh gà đầy ắp, cảm giác vô cùng hài lòng nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn không chút thay đổi: “Có lẽ chính phủ có giữ lại một chút.”
Đang nói, ba Hồ cùng Tiền Kim Hâm đã đi tới.
Mọi người đều đứng dậy mời hai người họ ngồi xuống.
Tiền Kim Hâm nhìn ngó xung quanh, chậc chậc hai tiếng: “Mấy người sinh hoạt xa xỉ thật đấy, ghét giàu!”
Tâm tư Hồ Hạo Thiên xoay chuyển thật nhanh, đem câu nói này phân tích đủ mọi khía cạnh, cười đáp lại lập lờ nước đôi: “Chẳng qua cũng vì để đón mấy vị khách đến dùng cơm thôi.”
Cho dù mọi người mỗi ngày đều ăn uống sinh hoạt thế này cũng không thể nói thẳng ra cho Tiền Kim Hâm biết được.
Quân nhân chính trực không quen nhìn kiểu tác phong xa xỉ này… nên về sau, nhóm người bọn họ vẫn nên lén lút vui chơi giải trí thì hơn.
Dù sao một mình hưởng thụ mỹ thực cũng không khiến bọn họ có áp lực tâm lý.
Tiền Kim Hâm đã tới, vấn đề đang thảo luận đem ra hỏi thẳng ông thì hơn.
Đường Nhược vừa rồi có nhắc đến đạn đạo nhỏ, đây cũng là vấn đề trọng yếu nhất.
Thời điểm diễn tập trên TV, các quốc gia thường phô trương để cho tất cả thấy nước mình hùng mạnh, lợi hại cỡ nào.
Vậy vì sao đến lúc tận thế, đâu đâu cũng biến thành cảnh chó nhà có tang thế này.
Cho dù không có vũ khí cỡ lớn thì những vũ khí khác như đạn đạo cỡ nhỏ đi đâu hết rồi.
Các hạm đội hàng không, phi cơ, trực thăng nữa, rồi đám vũ khí công nghệ cao cũng không thấy đâu?
Chẳng lẽ tất cả đều bị nước nhấn chìm hết rồi?
Nếu quả thực như thế thì những tin tức trước kia chính phủ đưa ra… haha.
Đậu xanh rau má, tất cả đều như trò đùa.
Tiền Kim Hâm thở dài đáp lại: “Nói đến chuyện này…, đồ thì có nhưng vấn đề là không có đủ chiến sĩ thao tác. Lúc trước, thời điểm quân đội phản ứng lại thì nhân số đã thiệt hại mất một nửa.”
Về sau, thời điểm thức tỉnh dị năng, dị năng lại tổn thất thêm hai phần ba.
Số người còn lại có thể đảm nhiệm kĩ thuật cũng chỉ khoảng một phần mười.
Tiền Kim Hâm lần này tới đây cũng không phải để ăn chực, hiện tại đã nói đến vấn đề này, ông cũng thẳng thắn luôn: “Tôi mong lần này mấy người có thể cùng quân đội tiến vào nội thành thành phố A, nếu như có thể mang về một tang thi cấp 3 để nghiên cứu thì càng tốt.”
Hồ Hạo Thiên liếc nhìn Bạch Thất, vẻ mặt như in mấy chữ “Tôi biết ngay là sẽ như thế này mà.”
Cmn, mới chỉ ôm đùi một cái mà đã có nhiệm vụ tới tay rồi!
Quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có đoàn đội của bản thân là đáng tin cậy nhất.
Mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện liếc mắt nhìn nhau, Hồ Hạo Thiên trên danh nghĩa là đội trưởng liền lên tiếng: “Tiền tướng, cháu cảm thấy lần này đi thành phố A, thì ngài cho bọn cháu thêm bốn khẩu súng i-on, nếu có thêm mười quả đạn pháo cùng tên lửa thì tốt hơn nhiều.”
Tiền Kim Hâm: “...”
Hiển nhiên với địa vị của Tiền Kim Hâm bây giờ thì có thể lấy được đạn pháo cùng tên lửa nên ông cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Quân đội sẽ mang theo đạn pháo nhỏ, cho các cậu cũng không thành vấn đề, chỉ sợ các cậu không biết cách sử dụng thôi.”
Bạch Thất nói: “Quân đội đã có ý định như vậy thì cũng sẽ mở một khoá để mọi người học cách sử dụng thôi.”
Đây là việc kiếp trước cũng có, đương nhiên anh là biết.
Tiền Kim Hâm vô cùng thưởng thức khả năng suy một ra ba của Bạch Thất: “Đúng vậy, tháng trước, chúng tôi đã thảo luận để mở một trường học quân đội để dạy mọi người sử dụng một số súng ống, đạn pháo.”
“Mở trường quân đội?”
Đối với việc sử dụng súng ống đạn dược, tất cả mọi người ngồi đây đều có hứng thú vì thế muốn hỏi rõ ràng về việc mở trường học.
Có điều kiện hạn chế nhập học không?
Học bao lâu thì có thể sử dụng linh hoạt súng ống đạn pháo?
Sau khi học tập, căn cứ có cho phép mang súng ra ngoài không?
Tiền Kim Hâm không có ý định giấu giếm, đem tất cả những gì mình biết nói ra.
Điều kiện nhập học đương nhiên là có, đó là vấn đề học phí.
Trước khi tận thế, các trường quân đội đều để bồi dưỡng nhân tài, học phí không phải người bình thường có thể gánh được, nhưng hiện tại đã đơn giản hoá hơn, chỉ cần giao nộp vật tư là được.
Nội dung học tập chủ yếu xoay quanh việc sử dụng vũ khí một cách đơn giản, thời gian học cũng chỉ trong vòng tầm một, hai tháng.
Vấn đề thứ ba, trong căn cứ không được sử dụng súng nhưng bên ngoài thì không hạn chế.
Tất cả mọi người đều đem những câu trả lới này suy nghĩ kĩ một lần.
Họ đều cảm thấy ở tận thế, cường giả vi tôn, chỉ cần là kẻ mạnh, nếu không quá đáng, căn cứ và chính phủ đều mặc kệ.
Phan Đại Vĩ nhẹ nhàng thở dài: “Không thể tưởng tượng được tôi đã lớn tuổi rồi còn phải đeo bọc sách đến trường.”
“Sống đến già thì phải học đến già thôi.”
Sau khi Tiền Kim Hâm đi về, Hồ Hạo Thiên ngồi lại cùng Bạch Thất thương lượng việc tiến vào thành phố A.
Bạch Thất nói: “Hồ đội, ngày mai anh phải tham gia hội nghị đấy, hội nghị kết thúc, chúng ta quyết định sau.”
Trái tim nhỏ của Hồ Hạo Thiên run lên, trong mắt lộ ra chút khí thế: “Ngày mai đau đầu chết mất, tôi cự tuyệt tham gia hội nghị.”
Bạch Thất lại bắt đầu phân tích: “Cùng chính phủ hành động cũng không phải là không tốt, quân đội ở phía trước thanh lý zombie, chúng ta theo sau thu thập vật tư, song phương xem như cùng có lợi.”
Hồ Hạo Thiên nghe ra ý tại ngôn ngoại: “Ý cậu là, chúng ta chỉ cần chú ý thu thập vật tư?”
*Ý tại ngôn ngoại: (ý ở ngoài lời) chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
Bạch Thất giơ hai tay: “Chúng ta đánh không lại.”
Hồ Hạo Thiên cũng bó tay, rất nhanh đã tiếp nhận đề nghị không biết xấu hổ này.
Lần trước dựa vào súng i-on mới có thể đánh bai Zombie cấp 3 mà.
Vào lúc đi ngủ, Đường Nhược cũng hỏi Bạch Thất sự tình về trường học quân đội.
“Em và Hiểu Huyên cũng muốn đi học.” Đường Nhược nói.
Học thêm một kỹ năng là thêm một cơ hội bảo vệ tính mạng.
“Ừm.” Bạch Thất lên tiếng, có chút khó chịu: “Chúng ta cũng đã về nhà, làm chút việc khác đi.”
Nói xong liền thò tay vào trong quần áo Đường Nhược.
Đường Nhược: “...”
Người này càng ngày càng xấu xa.
Ánh trăng êm dịu, không khí yên tĩnh.
Cả phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng ngâm khẽ của hai người.