Beta: Sakura
“Có mà.” Phương Thanh Lam nói, “Còn là một cô sinh viên chưa tròn 20 tuổi cơ. Trước tận thế, mấy vị lãnh đạo đâu có muốn chọn con rể sớm như vậy, nhưng giờ đã là tận thế, vì quân quyền nên chủ tịch Nguyên cũng chỉ có thể nhanh chóng tiên hạ thủ vi cường thôi.”
*“Tiên hạ thủ vi cường” (Ra tay trước để chế phục đối phương) là ra tay trước để dành chiếm ưu thế, để đoạt lợi, để bắt lấy sự chiến thắng.
Các vụ việc xảy ra trong lịch sử như: Lý Thế Dân tại Huyền Vũ Môn, Võ Tắc Thiên phế lập Lư Lăng Vương, Ung Chính cướp Bảo Tòa, Từ Hi độc sát Quang Tự, Gia Cát Lượng lấy đất Quang Trung… Tất cả đều là áp dụng thủ đoạn “chớp nhoáng” không cho địch kịp trở tay, không cho dư luận phản ứng kịp.
Đường Nhược âm thầm le lưỡi, chính quyền trong căn cứ thì tình cảm của con gái và con trai cũng chỉ là thứ dùng để giao dịch trao đổi thôi sao?
Vốn là có Chu thiếu, giờ lại thêm thiên kim nhà chủ tịch Nguyên.
Các đại gia tộc, chỉ cần vì lợi ích thì bất cứ thứ gì cũng có thể hi sinh.
Không có năng lực thì không có quyền quyết định.
Bạch Thất biết rõ đạo lý này nên không có kinh ngạc như Đường Nhược.
Dù sao cũng đã đến đây, chuyện bát quái rất nhiều, đã như thế thì chi bằng nghe hết luôn một thể.
Phương Thanh Lam không hổ danh là đại thần bát quái đệ nhất căn cứ, mọi việc dường như đều biết hết, còn rõ ràng mạch lạc kể lại cho hai người nghe.
“Con gái của chủ tịch Nguyên tuỳ hứng, ngạo mạn đã quen, dứt khoát phản đối cách làm của chủ tịch Nguyên, thiếu chút nữa còn trốn khỏi căn cứ, cuối cùng nghe nói phải viết một bản cam kết dài ba chương mới chịu ở lại. Kỳ thật, chủ tịch Nguyên cũng không có cách nào khác, chỉ đành tạm thời gác việc này lại, thứ nhất là vì con gái không chịu đáp ứng, thứ hai là hiện tại Vệ Lam cũng không ở trong căn cứ…”
Nói xong, Phương Thanh Lam còn kết luận một câu: rất có thể chủ tịch Nguyên sẽ vì con gái tổ chức một lần “Luận võ chọn rể”.
“Luận võ chọn rể?” Đường Nhược cảm thán, may mà mình không uống trà, nếu không chắc chắn sẽ phun ra: “Hiện giờ quốc gia mang bộ dạng như vậy mà chủ tịch Nguyên còn có tâm trạng luận võ chọn rể?”
Đây là đang muốn làm gì vậy?
So sánh với cái người hôm qua, lúc nhìn thấy tinh hạch zombie cấp ba mà cả người như tiều tuỵ đi vì lo cho quốc gia với cái người hiện tại bốc đồng lên vì con gái mà tổ chức chọn rể hình như chẳng có chút liên hệ nào.
Phương Thanh Lam nói: “Kỳ thật cũng không hẳn là vì con gái, con gái là thứ nhất nhưng đương nhiên cũng vì thông qua lần so đấu dị năng này có thể kích thích mọi người luyện tập dị năng. Trở thành dị năng giả đệ nhất của căn cứ, chỉ cần là dị năng giả thì ai mà chẳng muốn có danh hiệu này.”
Sau khi Đường Nhược nghe xong liền hiểu ngay.
Dị năng giả đệ nhất…
Đối với dị năng giả mà nói, đây đúng thật là một phần vinh quang.
Về sau có thể dựa vào một phần vinh quang này để hưởng vô hạn chỗ tốt.
Cũng giống như mọi đầu bếp đều muốn trở thành trù thần, mọi nhân sĩ giang hồ đều muốn trở thành minh chủ võ lâm.
Bạch Thất hỏi tiếp: “Việc tỉ thí dị năng này có thời gian chính xác không?”
Ở kiếp trước, lúc anh biết đến việc tỉ thí dị năng này thì cũng đã một năm sau.
Hơn nữa, tất cả các cuộc tham gia tỉ thí dị năng của căn cứ anh đều không tham gia vì đơn giản là để tham gia phải cần nộp “phí báo danh”.
Sau khi tỉ thí, tất cả việc trị liệu lại đều do mình tự bỏ tiền ra.
Đối với Bạch Thất, nếu không nhất định lấy được vật tư thì chẳng có gì đáng để tham gia.
Mà vật tư thì cần thực lực để tự thu thập.
Nói đi nói lại, chung quy mọi thứ đều cần đến thực lực.
Phương Thanh Lam nói: “Việc tỉ thí trước mắt vẫn chỉ là dự kiến thôi, chưa có thời gian cụ thể, có vẻ như phải đợi căn cứ tuyệt đối an toàn mới tiến hành việc này.” Nói xong lại tỏ vẻ rất kì quái: “Đến khi nào căn cứ mới tuyệt đối an toàn, chẳng lẽ đợi đến khi giết hết zombie sao?”
Vấn đề này thì Đường Nhược biết rõ: “Không phải là tiêu diệt hết zombie, lúc chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, tiến sĩ Tào có tiết lộ, hiện nay bốn phía của căn cứ đều có phóng xạ bao quanh, cái này sẽ đẩy căn cứ vào trạng thái phong bế. ” (Phương Thanh Lam cho rằng giết hết zombie căn cứ mới an toàn nhưng thực tế là phải tìm cách tránh phóng xạ bên ngoài căn cứ mới an toàn.)
Phương Thanh Lam há to miệng, thời điểm Đường Nhược cho rằng anh ta không tin lời mình thì thấy anh ta chạy nhanh vào phòng ngủ lấy một quyển bút ký, sau đó mặt mũi hớn hở tràn đầy mong chờ nhìn Đường Nhược: “Chị gái à, chị nói lại cho em về vấn đề phóng xạ và phong bế căn cứ được không, em muốn lưu thông tin độc nhất vô nhị.”
Đường Nhược: “...”
Người có mộng tưởng quả nhiên đều rất giỏi!
Đã từng chứng kiến tiến sĩ Lâm cuồng nghiên cứu, nay lại nhìn thấy Phương Thanh Lam say mê chuyện bát quái nên cũng không còn ngạc nhiên như trước nữa.
Sự kiện phóng xạ này vẫn chưa được phía chính phủ công bố cũng bởi vì không muốn mọi người rơi vào khủng hoảng, nhưng bởi vì phải đi tìm nước sơn chống phóng xạ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ phải công bố, vì thế Đường Nhược được sự đồng ý của Bạch Thất liền nói hết cho Phương Thanh Lam.
“Hiện trong căn cứ đều có chất phóng xạ, ngay cả con kiến cũng biến dị, thân thể không ngừng tăng trưởng. Đại khái là một thời gian nữa, dị năng giả cùng quân đội sẽ ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thu thập sơn phòng phóng xạ.”
Phương Thanh Lam hào hứng vung bút ghi chép lại, có chút thắc mắc hỏi: “Tôi nghe nói, mấy người hôm trước mới đi vào từ cửa quân sự phía Tây, chẳng lẽ có chuyện lớn gì xảy ra sao?”
Phương Thanh Lam cũng được coi là người của mình, hai bên qua lại đều có lợi.
Bạch Thất cũng không giấu giếm: “Lúc trước gặp phải zombie cấp ba nên phải đi hướng cửa Tây, thuận tiện báo chuyện này cho quân đội biết.”
“Zombie cấp ba?” Phương Thanh Lam lập tức bị doạ, bút trong tay cũng làm rớt, “Haizz, zombie cấp hai tôi còn chưa nhìn thấy đâu, sao giờ zombie cấp ba đã xuất hiện rồi?”
Như thế này nhân loại còn có thể sống tiếp sao?
Vậy mà đối phương vẫn lông tóc không tổn hao gì trở về đấy!
Dù Phương Thanh Lam đã từng gặp nhiều dị năng giả cường đại cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc.
Đoàn đội của bọn họ thực lực phi phàm, thâm tàng bất lộ. Quả nhiên mình không nhìn nhầm người mà.
“Ừ, chúng tôi gặp được ở thành phố H nên quân đội thành phố A muốn đi xung quanh nhìn xem chỗ này có zombie cấp ba không.”
Phương Thanh Lam lập tức nhặt bút lên tiếp tục ghi chép, vô cùng chân chó hỏi thăm Bạch Thất và Đường Nhược những gì mình không biết.
Bạch Thất cũng không có ý định giấu giếm, những gì có thể nói anh đều nói hết, những gì không thể nói tỉ như một số bí mật của nhóm bọn họ thì đương nhiên sẽ không tiết lộ.
Đến thời điểm tạm biệt, Đường Nhược muốn đưa cho Phương Thanh Lam một chút tinh hạch nhưng anh không nhận, còn nhét vào tay Đường Nhược một túi đồ lớn.
“Đây là tôi muốn cảm ơn anh Bạch và chị Đường, hai người đừng từ chối.”
Phương Thanh Lam là người biết nặng nhe, nếu không phải là trước đây Bạch Thất chỉ ra sai lầm của mình, có lẽ hiện tại anh vẫn đang làm tiên phong trong đội, có khi chết lúc nào không biết, đâu thể hưởng thụ sinh hoạt tốt nhường này.
Đường Nhược nhìn mặt của anh ta, đột nhiên nghĩ đến lần trước, anh ta từng nhắc tới một quyển sách: “Ta ở nhà vệ sinh nuôi hoa hậu giảng đường” thì rùng mình một phát, cô nhét lại túi đồ vào tay Phương Thanh Lam: “Cậu chỉ cần có chút tâm ý này là được rồi, không cần đưa đồ cho chúng tôi, chúng tôi đâu có thiếu mấy thứ này, cậu nên giữ lại dùng đi.”
Phương Thanh Lam ôm lấy bao đồ, nhìn hai người nắm tay đi về, càng cảm thán mình may mắn vì đã đi theo một lão đại tốt như vậy.
Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược đi xuống cầu thang liền trông thấy Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ đang đứng đợi ở đầu cầu thang.
Nhìn tàn thuốc dưới chân Phan Đại Vĩ, đoán chừng hai người đứng đây đợi cũng đã lâu.
Bạch Thất liếc mắt nhìn hai người: “Thế nào, cầm một túi tinh hạch đưa cho người ta có thu hoạch được gì không?”
Hồ Hạo Thiên nói: “Đã biết rõ tiếp theo Chu Thụ Quang định làm gì rồi.”
Chuyện này bọn họ cũng đã biết, Bạch Thất nói: “Ngoại trừ điều này thì không còn gì khác sao?”
Hồ Hạo Thiên thở dài: “Mấy người này bị doạ, lúc nào cũng trốn trong nhà sao nghe được tin tức nào khác.”
Bạch Thất đi đầu, ánh mắt xa xăm: “Nói như vậy, người của cậu xem ra vẫn còn kém của tôi.” Chất lượng vẫn hơn số lượng.
Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ cũng đoán được Bạch Thất có rất nhiều tin tức, nếu không với tính cách của Bạch Thất sao có thể ngồi đấy lâu vậy.
“Hai người có tin tức gì?”
Trên đường, người qua lại rất nhiều, đây không phải địa phương tốt để nói chuyện.
“Trở về rồi nói.”