Beta: Sakura
“Không tệ không tệ, thật hiệu suất.” Phan Đại Vĩ đi một vòng quanh tiệm, vừa đi vừa tán thưởng, “Người chuyên nghiệp làm việc đúng là khác hẳn.”
Hồ Hạo Thiên nhìn cửa tiệm đổi mới hoàn toàn cũng vui vẻ: “Quả thật không tệ, thời gian một ngày mà làm được nghiêm chỉnh như vậy, tốt hơn chúng ta làm thử lúc trước nhiều.”
“Gian phòng tầng hai đều ngăn tốt rồi, Hồ lão đại vào xem sao.” Trương Lực cười nói, ” Hôm nay chúng tôi mời được hai người hệ Thổ, cho nên tốc độ được thế này, chỉ cần dán giấy dán tường lên thì tốt rồi.”
Hôm nay căn cứ cho giá cả tinh hạch cao lên, làm cho dị năng giả chào giá cũng cao, cho nên mời người cũng không nhiều chỉ có hai người mà thôi, nhiều khi đều là đoàn đội của Trương Lực tự mình ra trận cầm cục gạch cùng xi-măng, tự mình xây đấy.
Phan Hiểu Huyên cùng mấy người dị năng giả không gian đem bàn ghế mang đến để xuống, tràn đầy một cái phòng, dùng để bài trí sau khi sửa xong.
Trương Lực tới nhìn thoáng qua, vuốt bàn đá cẩm thạch nói: “Những cái bàn này không rẻ.”
Bàn ăn bằng đá cẩm thạch trước tận thế, đều là đồ vật người giàu mới dùng.
Lưu Binh nói: “Hiện tại chỉ cần chịu đi ra ngoài, có thứ gì còn không phải tùy tiện cầm.”
Trương Lực nhìn các loại bàn đột phát ta ý tưởng: “Hắc, anh Lưu, chỗ ngồi ở đây đều có phong cách như vậy, chúng ta cũng có thể đem lầu hai lắp phong cách khác đi, như vậy không phải càng có ý mới.”
Bạch Thất mang theo Đường Nhược đi một vòng lầu trên lầu dưới, tới vừa vặn nghe được câu này, trực tiếp quyết định: “Có thể, anh hoàn toàn có thể lắp nội thất theo phong cách khác nhau.”
Trương Lực ở khu du lịch làm hơn nửa đời người nên rất hiểu mấy sách lược marketing, còn hiểu rõ hơn Hồ Hạo Thiên, dù sao trước tận thế Hồ Hạo Thiên đều nghe ý kiến cấp dưới, anh chỉ để ý phụ trách ký tên hạng mục có lợi nhuận mà thôi. Còn Trương Lực là từ cơ sở từng bước một đi lên đấy.
Anh ta chiếm được khen ngợi, xoa xoa tay hai tiếng cười, kích động nói: “Bạch lão đại, tôi còn có cái đề nghị, không biết có thể làm được hay không. Tôi cảm thấy đầu đường này dòng người tràn đầy, chúng ta không những mở được cửa hàng thịt nướng, buổi chiều còn có thể trở thành tiệm trà ah, mấy người anh em chúng tôi buổi tối đi dạo đến đường số 6, trên quảng trường bên kia, sau khi có người trẻ tuổi đang thuyết sách, còn có một ít minh tinh trước tận thế ở đó biểu diễn, chúng ta nhìn xem rất náo nhiệt, hơn nữa có mánh lời, cho nên nếu muốn ah, tại đây cũng có thể mở tiệm trà, đồng thời treo bảng tin tức lại để cho mọi người thảo luận với nhau chút ít sự tình.”
Một nói đến thuyết sách, Đường Nhược liền nghĩ đến Phương Thanh Lam.
Hóa ra anh ta ở trong đường số 6 nổi danh như vậy.
Dù sao Bạch Thất cũng ở bên trong tận thế ba năm, những vật này nghe xong đã hiểu, anh nghiêm túc nhìn Trương Lực rồi cảm giác mình thật sự quá may mắn, tùy tiện một trảo cũng có thể cầm một nhân tài ra, lập tức gật đầu nói: “Tốt, vậy thì nghe lời anh mở cái tiệm trà ở đây.”
Muốn mở tiệm trà thì hình như chỗ bàn ghế đưa đến lại không đủ dùng.
Đã như vậy, ngày mai còn phải đi siêu thị nội thất trong thành.
Nhìn nhìn lại bên cạnh một ít tiểu linh kiện, các loại tường giấy hình như cũng không đủ đấy.
Nhìn nhìn xung quanh, mọi người vui như mở cờ trong bụng đấy.
Tinh hạch giống như đã biến thành rác rưởi bên đường vậy, hết toàn bộ tùy tiện nhặt.
Lúc gần đi khỏi, Hồ Hạo Thiên lại để cho Phan Hiểu Huyên đem cân xương sườn cùng đầu cá đổi lấy ở đại sảnh nhiệm vụ đưa cho bọn người Trương Lực
“Các anh em vất vả một ngày, buổi tối thêm hai món ăn.”
Trương Lực cầm xương sườn cùng đầu cá, cảm động lệ nóng doanh tròng: “Hồ lão đại, anh tựu là anh em ruột của tôi! Không, so anh em ruột còn thân hơn.”
Mặc dù bọn họ không có trải qua chiến dịch Zombie cỡ lớn gì, hôm nay không có nhìn giá hàng ở đại sảnh nhiệm vụ, cũng biết hôm nay xương sườn và đầu cá có nhiều quý.
Đừng nói tiến căn cứ rồi, mà ngay cả trước khi tiến căn cứ, bọn họ đều không được ăn bao nhiêu thịt ah!
Nếu như không có bọn người Hồ Hạo Thiên, nhóm mình ở đâu cam lòng cầm tinh hạch đổi mua xương sườn và cá!
“Tốt, anh em ruột, đã tất cả mọi người là anh em, cái nhà hàng càng muốn xây dựng tốt đấy, về sau ăn thịt vẫn là ăn không khí, phải dựa vào nó.”
“Cam đoan làm cẩn thận tỉ mỉ!”
Buổi tối lúc ăn cơm xong, quả nhiên trông thấy Vệ Lam không mời mà tới.
Nhìn Vệ Lam lưu loát vô cùng kéo cửa cuốn trong nội viện, sải bước mà đến, cái quân chương kia lòe lòe trong bóng đêm đều xem nhất thanh nhị sở.
Lưu Binh buông chén lập tức chạy đến ngăn cản hắn: “Vệ thiếu, hôm nay một ngày mệt mỏi, sao còn tới nơi này.”
Vệ Lam trông thấy Lưu Binh còn cầm chiếc đũa ở trong tay, nhướng mi nói: “Mọi người đang dùng cơm?”
“uh.”
“Dinh dưỡng không tệ, cho nên không muốn cho tôi biết rõ?”
Lưu Binh cười hắc hắc, làm cái thủ thế mời vào: “Vệ thiếu đã cũng biết rồi, vậy thì mời sang bên kia chờ một chút, chúng tôi cơm nước xong xuôi lại tới thương thảo chính sự với anh.”
Vệ Lam nói: “Không phải đã nói hôm nào muốn mời tôi ăn cơm ấy ư, chọn ngày không bằng đúng dịp, không bằng vào hôm nay, bằng không thì còn không biết muốn đợi bao lâu.”
Lưu Binh nghĩ nghĩ thức ăn hôm nay, tuy có rau cỏ có thịt có cá, tốt xấu không có khoa trương như mấy bữa chúc mừng lúc trước...
Mời anh ta một lần cũng chưa hẳn không thể.
Tích thủy chi ân, cũng nên làm suối tuôn tương báo nha.
Cậu đang chuẩn bị mời người đi vào, đã nhìn thấy Hồ Hạo Thiên một thân quần áo ở nhà từ trong biệt thự phóng ra: “Thỉnh anh ăn cơm có thể không làm được rồi ah Vệ thiếu, anh sáo lộ tôi, tôi cũng phải sáo lộ một lần trở về mới được.”
Vệ Lam không có tâm tư kín đáo như Hồ Hạo Thiên, lại càng không hiểu thủ đoạn cong cong quấn quấn của thương nhân, nghe không những lời này hiểu.
Anh suy nghĩ một chút, vì vậy khiêm tốn thỉnh giáo: ” Sáo lộ là có ý gì?”
Hồ Hạo Thiên ha ha cười nói: “Sáo lộ, là dùng để hình dung tỉ mỉ trù tính một bộ kế hoạch, là một từ để hình dung tính toán của mình với địch.”
Lưu Binh nói: “Đơn giản mà nói, Vệ thiếu cũng rất có tâm kế ah.”
Vệ Lam sững sờ, sắc mặc nhìn không tốt nói: “Tôi khi nào tính kế mấy người rồi.”
Hồ Hạo Thiên giơ đầu ngón tay tính toán cho hắn: “Nếu như Vệ thiếu anh đem bột mì, thịt đông các loại vật tư đáp ứng cho chúng tôi lúc ở thành phố H, đừng nói mời anh một bữa, mời bốn bữa thậm chí tôi cho anh bày bữa Mãn Hán toàn tịch đều không có vấn đề!”
Vệ Lam bừng tỉnh đại ngộ.
Anh nghĩ nghĩ số lượng vật tư chính miệng mình đáp ứng, lại tưởng tượng trình độ tham ăn của mình trên bàn cơm.
Được rồi, vậy lựa chọn thứ hai.
“Đã như vậy.” Bước chân một chuyến, trên mặt Vệ Lam thản nhiên, mặt không đỏ tim không nhảy đi đến bàn trong sân tự nhiên ngồi xuống, “Tôi đây chờ mấy người ở ngay chỗ này, nhưng khách nhân đến rồi, ngay cả chén trà đều không cho chứ?”
Hồ Hạo Thiên bảo Lưu Binh cầm bình nước khoáng tới: “Chỉ có nước suối trong núi có chút ngọt, Vệ thiếu anh không nên khách khí, chúng tôi ăn cơm xong sẽ đi ra.”
Đã có Vệ Lam chờ đợi ở bên ngoài, mọi người trong đội cũng không có khả năng thật sự lầm bà lầm bầm ăn đến nửa đêm.
Các loại nâng cốc đều ngừng lại, rất nhanh bọn người Hồ Hạo Thiên cơm nước xong xuôi đi ra sân nhỏ nhìn xem Vệ Lam muốn cùng mình thương thảo cái gì.