Beta: Sakura
Dù sao Đường Nhược đã quét qua địa hình, trong địa đạo không có dấu hiệu của sự sống, trừ khi có quỷ thật nếu không thì chẳng có gì phải sợ cả.
“Mọi người chú ý cẩn thận, có lẽ sẽ có cạm bẫy, từng người từng người một, đừng để mất dấu nhau, thiếu một người cũng không được!”
“Lại đây, ở đây có căn phòng này!” Tiếng của đoàn đội Tiểu Vân vang lên ở phía xa kèm theo cả tiếng nổ.
Mọi người phóng về hướng ấy.
“Căn phòng này vẫn khóa.”
“Tôi cảm thấy ở khu phía dưới mà chính phủ làm nhiều thứ như vậy, có lẽ là hoạt động không hợp pháp nha.”
“Mở cửa ra, hợp hay không hợp pháp là biết ngay mà.”
Không có Chu Minh Hiền – người có tay nghề mở khóa thiện nghệ ở đây thì còn có Bạch Thất.
Đây không phải là cửa khóa bằng vân tay, Bạch Thất dùng dây kẽm mở rất nhanh.
Bên trong là một phòng xép, có bàn có giường, trên tường còn được gắn rất nhiều TV.
Thiết bị lắp đặt sang trọng đến mức không ai muốn nói ra.
Cho dù những người khác không hiểu thì Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất cũng từng nhìn thấy ở thành phố H rồi.
Phong cách chỗ này và chỗ đó y chang nhau, rõ ràng là cái động đốt tiền mà.
Thực ra thì đội Tùy Tiện này đều hiểu rõ công dụng của chúng, cả những người đội Thiên Nhai cũng biết rõ.
Mỗi người sau khi đi vào, ngoại trừ cười lạnh, cũng không tỏ thái độ gì khác.
“À há, cái này mà cũng gọi là khu chính phủ à?”
“À ha, cái này mà gọi là người phụng sự à?”
“Rồi còn cái gì mà nước ngoài đầu tư này.”
“Đúng là tuyệt cmn vời!”
“Đường đường là nước Hoa, vậy mà sinh ra những thứ…cặn bã thế này!”
Hồ Hạo Thiên thấy những thứ đen tối thế này, vẫn giữ được chút lý trí: “Đúng là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ở chỗ này xây dựng quả là phương pháp hay, to gan đến mức làm người ta kinh hãi, trước khi tận thế nếu mà phát hiện ra chỗ này ít nhất giật tít cũng phải nửa tháng trời.”
Bạch Thất cũng không hề oán giận gì như những người kia, anh đã ở trong tận thế đến ba năm, tinh thần mỗi ngày chỉ để tập trung vào việc đánh Zombie, đối với những thứ trước khi tận thế đã quên lãng rất nhiều, nên việc liên quan đến các chính khách đều không còn ấn tượng: “Được rồi, xem thử xem có thứ gì có thể lấy được, lấy xong sẽ biết con đường này thông tới đâu.”
Bạch Thất đã lên tiếng thì mọi người cũng ngừng chửi rủa tập trung vào việc chính.
Tiếp tục phân công hợp tác.
Lật cái giường, hất cái bàn rồi gỡ TV ra tìm…
Mọi người tìm cũng không quá kỹ.
Những thứ như ga trải giường tuy mới tinh, nhưng dù có nạm vàng đi nữa cũng không ai để tâm.
Lỡ mà nó có dính bệnh gì đấy, như là mắc phải hoa liễu thì cũng tiêu đời.
Nơi này có nhà bếp, có quầy bar, còn có kho lạnh, nhưng sau tận thế không có điện đến bốn tháng, cho dù có điện dự phòng thì đồ để trong tủ lạnh cũng hư thối mất.
Ngược lại trong nhà bếp có không ít túi chân không chứa thực phẩm nhập khẩu.
Không cần ngại, cứ thấy là lấy khỏi tha.
Tận thế rồi, có lời đã thành chân lý, thấy lợi mà không chiếm là con rùa rụt cổ!
Sau đó, tìm được một tủ sắt trong góc.
Nhìn cái tủ này rất lớn, lại được xây chìm, cao chừng mét rưỡi.
Phan Hiểu Huyên ngồi xổm xuống bảo: “ Có khi nào trong này là toàn bộ tiền mặt không?”
Ai cũng đoán thử.
“Có khả năng là như vậy.”
“Một cái tủ sắt tiền mặt, cho dù có, chắc cũng không nhiều.”
“Nhìn xa hoa như vậy, chắc là lợi nhuận rất cao nha.”
Hồ Hạo Thiên không quan tâm coi đó cũng như bùn đất: “Không lẽ không cần dùng tiền đẻ ra tiền chắc, lợi nhuận mỗi ngày đều cất vào két, rồi trước khi ngủ lôi ra đếm à?”
Ai cũng tỏ vẻ mặt ngây thơ: “Chẳng phải bộ dạng người có tiền đều thế à?”
Mỗi ngày kiếm tiền đếm đến mỏi tay bị chuột rút, đấy không phải đều là thứ mọi người muốn sao?
À, không phải, hiện tại phải là muốn đếm tinh hạch tới tay bị chuột rút mới đúng.
Hồ Hạo Thiên nói: “Kẻ có tiền làm sao để trở thành kẻ có tiền à? Đương nhiên là phải làm cho tiền đẻ ra tiền, cứ quay vòng để tiền đẻ ra tiền nha.”
Tủ sắt này mở hơi khó.
Sau khi vào tận thế, có súng trong tay, mở không được thì cứ bắn thủng.
Thế là tủ bảo hiểm bị khui ra rất nhanh.
Bên trong từng chồng từng chồng tiền mặt, có cả trăm vạn xếp tầng. Không những thế, còn có những thỏi vàng dài.
Còn một cái túi đen bằng tơ đựng những khối kim cương.
Trong mấy hộp vuông nhỏ là ngọc bội.
Bỏ tiền mặt không dùng được xếp xuống đất, Lưu Binh lật kho bảo hiểm xem xét.
Tất cả đồ trong đó đều rơi xuống.
Các cô gái đều có thứ bản năng thích trang sức nên mở hộp nhung ra nhìn một chút.
Trong đó có một số ngọc bội và đá quý, có một viên hồng ngọc đặc biệt lớn, khoảng 18 cara.
Dương Lê vốn có xuất thân danh môn quý tộc, nên cũng am hiểu về ngọc bội một chút: “Những viên ngọc này tính chất ôn nhuận, tính ra cũng không rẻ.”
Đường Nhược nghĩ đến ngọc bội của mình trước kia, vì vậy nhỏ giọng nói: “Chị Dương, cứ mang hết số ngọc này về trước đã.”
Tuy trước mặt đoàn Thiên Nhai có khi Đường Nhược biểu hiện có không gian, nhưng cũng không nói rõ mình có tinh thần lực và không gian cùng tồn tại.
Đoàn Thiên Nhai đã đi theo đội Tùy Tiện làm nhiệm vụ hai lần.
Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất không giải thích dị năng của Đường Nhược với bọn họ, dĩ nhiên Đường Nhược cũng sẽ không tự mình chạy tới giải thích với bọn họ làm gì cả.
Tuy nhiên hai người cũng không phản đối việc Đường Nhược sử dụng không gian trước mặt đoàn Thiên Nhai.
Tinh thần lực cũng sử dụng thoải mái tùy chỗ tùy lúc.
Đối với việc cô có hai loại dị năng đoàn Thiên Nhai cũng không cảm thấy kỳ quặc sao?
Đường Nhược nghĩ một chút có khi đây là do Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất thử lòng đoàn Thiên Nhai cũng nên.
Nhưng việc ngọc bội có chứa không gian so với có dị năng càng khó tưởng tượng hơn, chính cô cũng không ngờ được ngọc bội của mình có không gian, cho nên vẫn cứ cầm về trước rồi tính.
Bạch Thất nghe được lời Đường Nhược nói với Dương Lê, anh cũng không nói thêm gì cả, chỉ cúi đầu nhìn một sấp văn kiện.
Anh cầm nó lên rồi xem xét.
“Đây là gì?.” Đối với tiền tài sau tận thế Hồ Hạo Thiên cũng không có hứng thú, thấy cái này lại hào hứng, quay đầu lại hỏi.
Động tác Bạch Thất nhanh cũng không chỉ đẹp mắt mà còn hữu dụng trong việc mở dây buộc chồng tài liệu.
Giấy trắng được đóng thành mấy cuốn, lật coi thì bên trên toàn tên người và các con số.
Dù Bạch Thất không học kế toán, nhìn cái này anh cũng hiểu được nội dung.
Bạch Thất xem còn hiểu thì nói gì đến người quen xem tài liệu văn bản như Hồ Hạo Thiên.
Hồ Hạo Thiên “Ồ” lên, rút một cuốn rồi cẩn thận xem kỹ.
Mọi người thấy Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều cẩn thận, nên tụ lại nhao nhao hỏi: “Cái này là gì vậy?”
Đối với những thứ này Bạch Thất không có hứng thú, thu lại rồi đưa cho Phan Đại Vĩ: “Đại khái đây là các cổ đông và hoa hồng chia cho họ.”
Phan Đại Vĩ cũng nhìn qua rồi lật vài trang, thấy tên Thẩm Thần là phó thị trưởng thành phố H.
“Ái chà, đội trưởng Hồ, đối thủ của cậu chết chắc rồi.”