Beta: Sakura
Trong đầu Lưu Binh “lóe” một cái, dường như không nhận ra hình dáng Bạch Thất nữa.
Chỉ có cảm giác hình dáng người này hôm nay giống như thần thánh không thể chạm tới được, không thể tự chủ mà trả lời: “Đúng thế.”
Sau khi được khai sáng, những lời nói cũng tuôn ra, hơn nữa cậu ta bị lời của Bạch Thất kích thích hùng tâm tráng chí: “Tiểu Bạch nói phải, chúng ta sẽ đi chinh phục thời tận thế này!”
Phan Đại Vĩ chưa đứng lên, ngẩng nhìn Bạch Thất, khuôn mặt anh tuấn tĩnh lặng như nước làm cho anh nhìn lạnh lùng mà kiên định.
Trong mắt Phan Đại Vĩ ánh lên tia sáng, lập tức đứng dậy vỗ vai Bạch Thất: “Anh bạn trẻ, câu này rất hay, nếu đã không thích ứng được xã hội này thì đi chinh phục nó! Chúng ta có kết tinh trí tuệ nhân loại mấy ngàn năm, vài năm trước văn minh phát triển, sao chỉ một lần bị nạn lại sụp đổ được, chúng ta phải vượt qua nạn này, làm cho nhân loại lần nữa sống thật tốt.”
Bạch Thất quay đầu nhìn mọi người được Đường Nhường đưa cho yến mạch rang, cô ngồi xổm cho từng cái túi vào túi viền mảnh dây kẽm.
Túi này rất quan trọng, bởi vì nó được buộc vào thắt lưng của mọi người, sau đó chỉ cần thò tay vào là lấy được yến mạch rang, cho nên dùng dây kẽm mềm căng ra khi nằm sấp bò tới là có thể lấy được dễ dàng.
Nếu không kiểm tra kỹ như vậy, vì đói bụng mà lần mò đến mức chuột rút chỉ là chuyện nhỏ, làm cho tất cả đều thấy phiền phức thì là chuyện lớn rồi!
Đường Nhược rất chú tâm, căn bản không để ý bọn họ đang ở bên này nói về lý tưởng hào hùng.
Ánh mắt Bạch Thất di chuyển, khuôn mặt giãn ra, cười nói: “Tôi còn chưa nghĩ xa đến thế…”
Anh cũng không có ý nghĩ lâu dài hay vĩ đại đến mức làm cho mọi người có cuộc sống tốt hơn, anh chỉ muốn để cho cô được nhìn thấy đất nước phồn hoa mình từng sống, không hối hận về việc đã tới thế giới này, thế giới của Bạch Ngạn anh.
Trước khi tận thế thế giới này cũng không phải cái gì cũng tốt, nhưng so với đối mặt với Zombie thì dễ thương hơn nhiều.
Buổi chiều lại tập trung đánh một đống Zombie.
Hôm nay đánh Zombie quá thoải mái, cũng quá là mệt.
Giữ một cửa, bò đến phòng họp thứ hai, ai cũng thở hồng hộc rồi nằm vật ra đất.
Bạch Thất và Đường Nhược không biết ai dìu ai, ở cùng một chỗ trượt theo vách tường ngồi xuống.
Cô đưa cho Bạch Thất một chai nước, bản thân mình cũng uống mấy ngụm, thấy Bạch Thất tò mò hỏi: “Chúng ta đánh một ngày như vậy, căn bản không thấy ít đi bao nhiêu.”
Bạch Thất còn chưa kịp mở miệng, Phan Hiểu Huyên ở cạnh đó đã trấn an: “Nhà ga bên kia nhiều Zombie, cũng phải mất một thời gian mới đánh xong.”
Trong lòng Bạch Thất chưa nghĩ được gì khác nên cũng tạm chấp nhận lý do này.
Nhưng mà cứ đánh như thế đến bốn ngày,
Càng ngày dậy càng sớm, mệt nhứ chó, thật không chịu nổi.
Nhưng mỗi ngày quan sát vẫn thấy Zombie bu ở cửa nhiều như thế.
Mỗi ngày ai cũng thắp lên ý chí chiến đấu: đi chinh phục nó.
Nếu không phải đối diện nhiều Zombie như thế, cho dù người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Cuộc sống đơn điệu cuối cùng cũng có hậu quả, tất nhiên sẽ sinh ra buồn chán, làm cho cảm xúc bị trống rỗng, khiến con người ta bị áp lực.
Đến ngày thứ năm, Hồ Hạo Thiên cầm kính viễn vọng ở trên lầu ba khu nhà chính phủ nhìn xuống, hiện tại trước khi đánh Zombie mỗi ngày đều ngó xem bên dưới có bao nhiêu Zombie, sau đó tính toán xem bao lâu nữa mới có thể quay về căn cứ.
Quan sát một lúc, anh nhỏ giọng: “Tiểu Bạch, cậu có phát hiện số lượng Zombie có gì đó sai sai không?”
Bạch Thất cầm kính viễn vọng nhìn về nhà ga phía xa, từ chỗ cao như vậy nhìn mới thấy rõ ràng cảnh phía dưới, thực ra ngày hôm qua, anh cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như Zombie đều tới từ nhà ga mà nói, sau ngày đầu tiên tăng đột biến thì hôm sau phải bắt đầu giảm dần mới phải.
Mà giờ thì ngược lại.
Zombie cứ mỗi ngày lại tăng nhiều hơn.
Bạch Thất gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, số lượng Zombie ở dưới không hề giảm đi, Zombie bên nhà ga kia cũng không có dấu hiệu ít hơn tí nào.”
Hồ Hạo Thiên: “Bắt đầu mỗi sáng đều có nhiều Zombie như thế, lúc ở trong thành phố đồ dùng, đánh xong rồi, từ từ tới cũng không phải là thức suốt đêm à.”
Ánh mắt Bạch Thất không giấu nổi tăm tối, dường như không có ánh sáng, giống đêm mùa đông tăm tối, anh lạnh lùng nói: “Do phi cơ trực thăng từ trong căn cứ…”
Âm thanh đột nhiên im bặt, hai người nhìn nhau.
Giống như lần đầu tiền họ nhìn thấy nhau vậy, cả hai đều rùng mình từ dưới chân đi lên lan đến tận ruột gan phèo phổi.
“Tổ sư cha nhà nó!” Hồ Hạo Thiên cất kính viễn vọng vào túi, phi thẳng xuống lầu, đạp cửa lớn tiếng quát trong phòng họp, “Thu dọn đồ đạc, mau thu dọn đồ đạc, năm phút sau chúng ta sẽ phải rời khỏi đây!”
Bạch Thất nhìn về phía anh ta chạy xuống, giữ Đường Nhược lại bảo: “Nhanh gom đồ đạc vừa tìm được cất đi.”
Tất nhiên cũng có người bối rối.
Đường Nhược không hiểu: “Sao vậy, tự nhiên các anh cuống cuồng lên thế?”
Cho dù hỏi vậy, nhưng bản thân cô tin tưởng Bạch Thất vô điều kiện nên thu dọn đồ đạc cất vào không gian rất nhanh.
Lưu Binh ngây thơ hỏi: “Sao thế, đội trưởng Hồ, sao phải đi rồi, không phải chúng ta đang đánh rất tốt sao?”
“Tốt cái đầu cậu.” Hồ Hạo Thiên thu dọn túi ngủ trên đất, “Tiếp tục đánh nữa, chúng ta chết ở đây là cái chắc!”
Thấy Hồ Hạo Thiên như vậy, Phương Cận Viễn qua hỏi?
Bạch Thất đưa kính viễn vọng của mình cho anh ta, đẩy Phương Cận Viễn về phía cửa sổ để anh ta tự nhìn, đồng thời giải thích cho mọi người: “Có nhớ khi chúng ta giết Zombie ở cái nhà trong thành phố không?”
Đường Nhược và mọi người gật đầu.
Bạch Thất: “Như vậy có nghĩa là số lượng Zombie ở mỗi khu vực đều có giới hạn, dọn dẹp sạch sẽ ở đó rồi, vì tốc độ Zombie cũng chậm, nên phải qua một thời gian thì Zombie ở nơi khác mới dần dần kéo tới. Giống như khi ở trong thành phố đồ dùng, sau khi giết hết ngày đầu tiên, đến hôm sau số lượng Zombie chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, đừng nói là tập trung được, nhưng bây giờ đã giết Zombie nhiều ngày như vậy, mà số lượng Zombie không hề ít đi…”
Lưu Binh nói: “Không phải nhà ga đấy có hơn một vạn Zombie à?”
Cho nên cậu ta thấy đánh nhiều ngày rồi mà không giảm bớt tí nào, thì cũng hợp lý.
Đường Nhược hiểu được lời của Bạch Thất: “ý của các anh là, số lượng Zombie tập trung ở đây không bình thường phải không?”
Phương Cận Viễn cũng nhìn rõ ràng tình hình bên nhà ga, anh ta xám mặt quay người: “Bên nhà ga, hiện tại vẫn nhiều Zombie như thế, không thấy có dấu hiệu giảm đi chút nào cả.”
Trong lòng mọi người đều nhốn nháo run rẩy, đến bả vai cũng cứng đơ ngay lập tức.
Bạch Thất cất kính viễn vọng, đưa cho Lưu Binh: “Nếu như chúng ta cứ tiếp tục đánh như thế, không chỉ không giảm được Zombie, mà còn tăng nhiều hơn.”
Điền Hải sợ hãi, cũng cảm nhận được khác thường, đi lên hỏi: “Anh Bạch, ý của anh với đội trưởng Hồ là….”
Bạch Thất gật đầu xác nhận suy đoán của mọi người: “Ý của tôi và đội trưởng Hồ là. Có lẽ lần này sẽ có một đợt Zombie triều.”