Hỏa tiễn bay lên, rơi chuẩn xác vào trong doanh trại quan binh.
Tiếp theo đó, các binh sỹ sau lưng Vương Xán cũng liên tục châm lửa vào mũi tên quấn vải tẩm dầu hỏa, giương cung lên bắn hỏa tiễn vào doanh trại quan binh.
Đêm đã khuya, gió lạnh gào rít, mũi tên mang ngọn lửa nhỏ rơi vào trong quân doanh, lập tức thiêu đốt từng tầng lá khô rơi trên mặt đất, hỏa tiễn liên tục không ngừng được bắn từ trong rừng cây vào quân doanh quan binh, trong phút chốc, vốn chỉ là mấy đốm lửa nhỏ, liền cháy tràn lan, lửa trong quân doanh bắt đầu bùng cháy.
Lúc này, phía sau, cánh tả, cánh hữu của quân doanh cũng cùng nhau bùng cháy.
Lửa lan với tốc độ kinh khủng, sáng rực cả một vùng trời, soi sáng màn đêm u tối.
Trong nhất thời, quân doanh trở thành một biển lửa, từ phía trước phía sau, bên trái, bên phải đều ngập trong biển lửa đó, bởi vì nơi quan binh hạ trại dựa vào rừng núi, cỏ khô ở khắp nơi, cho dù cỏ khô xung quanh doanh trại đều bị quan binh dọn dẹp, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn dọn sơ qua, vẫn chưa dọn sạch hoàn toàn, lại còn lót lên một lớp lá cây, thế lửa bùng cháy càng lúc càng nhanh, ngọn lửa bập bùng như những con hỏa xà bò tứ tung, trong chớp mắt quân doanh đã trở thành hỏa ngục.
"Địch tập kích, địch tập kích ~~~~"
Giáo úy gác đêm nhìn thấy ngọn lửa càng lúc càng to, cuống cuồng lên, liền mở miệng la to kẻ địch tập kích, chỉ là lúc này các binh sỹ đều đã ngủ say như heo chết, lại thêm việc Bào Hồng nói tặc binh quấy rối không cần để ý, làm cho hắn hét to địch tập kích, trong doanh trại vẫn không có động tĩnh gì.
Nghĩ ngợi một hồi, hắn lập tức lớn tiếng hét: "Cháy rồi, cháy rồi ~~~"
Giáo úy khản giọng cố sức la to, trong lòng bồn chồn, lửa trong quân doanh càng lúc càng to, đã cháy lan tràn, mà lúc này binh sỹ lại không có động tĩnh, làm trong lòng hắn lo lắng không thôi, hắn quay sang binh sỹ tuần tra ra lệnh: "Mau, mau, thôi kèn hiệu triệu tập binh sỹ!"
Binh sỹ tuần tra liền gật đầu, truyền mệnh lệnh xuống.
Trong phút chốc, tiếng kèn hiệu the thé đã truyền khắp quân doanh, các binh sỹ đang say giấc nồng đều thức dậy, những binh sỹ này mắt vẫn còn lim dim, nhưng miệng thì lầm bầm, rõ ràng là không muốn thức dậy, thậm chí có tên nằm thẳng cẳng trên giường không chút động đậy, tiếp tục ngủ, không quan tâm tiếng kèn hiệu thúc giục binh sỹ triệu tập đang cất lên ở cổng doanh trại.
"Không xong rồi, cháy rồi!"
Trong quân doanh, một số lão binh kinh nghiệm phong phú nghe thấy mùi khen khét, kéo nhau la thất thanh, phút chốc binh sỹ trong các lều trại nhốn nháo cả lên, binh sỹ đã thức dậy nhanh chóng mặc y phục, cầm vũ khí xông ra khỏi lều trại, những tên binh sỹ vẫn còn nằm trên giường ngủ cũng giãy nảy như cá lên bờ, bất chấp hình tượng, nhanh chóng mặc y phục, cầm lấy vũ khí xông ra khỏi lều.
Lúc này toàn bộ quân doanh chìm trong biển lửa, ánh lửa ngất trời.
Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, Liễu Thành đã hoàn thành mệnh lệnh của Vương Xán, toàn bộ đều đã trởi về doanh trại trong rừng cây phía trước, Vương Xán mang một đám người trốn trong rừng cây, cảm giác hơi nóng từ phía doanh trại quan binh phả vào mặt, hắn cười hắc hắc, Kỷ Linh hẳn là rất "hưng phấn" đây!
Vương Xán nấp trong rừng cây, nhìn từng tên từng tên binh sỹ nhếch nhác không chịu nổi chạy ra từ trong quân doanh, vẻ mặt tươi cười.
"Tên khốn này mau ra đi!" Vương Xán trông thấy Kỷ Linh nổi giận đùng đùng lao ra khỏi quân doanh, búi tóc xõa tung, thần sắc tiều tụy, trong lòng hắn cao hứng vô cùng, Kỷ Linh lúc này như một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra, hắn hét lớn một tiếng: "Vương Duyệt, triệu tập binh sỹ, lão tử muốn đánh bọn chúng ~~~"
Tiếng thét điên cuồng như sư tử hống truyền khắp quân doanh, bọn binh sỹ sắc mặt kịch biến, bị bộ mặt của Kỷ Linh dọa cho sợ hãi.
Nhất là binh sỹ dưới trướng Bào Hồng, chạm phải ánh mắt của Kỷ Linh, đều lui về phía sau, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Linh.
Sau một lát, Vương Việt chạy đến trước mặt Kỷ Linh, lớn tiếng nói: "Tướng quân, năm trăm binh sỹ đã tập hợp hoàn tất!"
Kỷ Linh trầm giọng nói: "Tốt, chuẩn bị xuất binh bắt bọn chúng!"
Lúc này Bào Hồng cũng mặc xong áo giáp, chật vật từ trong quân doanh chạy ra, nhìn thấy bọn binh sỹ mệt mỏi rã rời đứng ngoài quân doanh, thần sắc ảm đạm, con mẹ nó, hắn sao lại xui xẻo đến thế? Suất lĩnh binh sỹ đi thảo phạt Lưu Tích, Cung Đô, lại gặp phải tình huống như thế này, nhìn thấy từng tên từng tên binh sỹ chen chúc nhau chạy ra khỏi doan trại, Bào Hồng trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng, lạnh người, hắn cảm giác như muốn ngất đi.
Bào Hồng hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị xuất binh đuổi theo Kỷ Linh.
Kỷ Linh liếc nhìn Bào Hồng, cắn răng nghiến lợi mà nói: "Bổn tướng muốn thảo phạt bọn sơn tặc, ngươi tốt nhất là không nên nói lời khuyên can, bằng không, bổn tướng cũng mặc kệ ngươi có phải là minh hữu của chủ công hay không."
Bào Hồng tim đập thình thịch, nói năng nhẹ nhàng: "Kỷ tướng quân muốn tiêu diệt đám sơn tặc này, cứ như thế mà dùng đại quân đóng ở Cát Pha, ngày mai sao có thể đánh thành Nhữ Nam?"
Kỷ Linh sững sờ, lập tức nói: "Sơn tặc phân tán tứ phía phóng hỏa, nhân số chí ít cũng vài trăm, có thể tới một ngàn, như vầy đi, bổn tướng chỉ đem theo năm trăm binh sỹ, ngài suất lĩnh mấy nghìn binh sỹ còn lại đi suốt đêm, thẳng đến Nhữ Nam, sau khi đến Nhữ Nam, lại tiếp tục hạ trại, trên đường cũng không được dừng chân, đề phòng lại bị tập kích, đợi bổn tướng giết sạch lũ sơn tặc ở Cát Pha xong, bổn tướng lập tức tiến về Nhữ Nam, cùng ngươi tụ hợp, ngài ở Nhữ Nam tùy thời mà hành sự, tốt nhất là cho binh sỹ nghỉ ngơi tốt rồi một lần công phá Nhữ Nam... Ừm, cứ như vậy đi, điều bổn tướng nên nói đều nói xong rồi, ngài mang theo các binh sỹ khác mau chóng rời khỏi, đi ngay trong đêm, tiến về Nhữ Nam."
Bào Hồng mặt lộ vẻ không vui, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.
Kỷ Linh ở lại đối phó với sơn tặc, chẳng phải trong quân là hắn làm chủ hay sao? Chuyện tốt như vậy, Bào Hồng sao lại không nguyện ý làm, hắn liền vội vàng gật đầu nói: "Kỷ tướng quân, mong ngài có thể mau chóng tiêu diệt được sơn tặc, chạy tới Nhữ Nam, bổn tướng sẽ suất lĩnh binh sỹ hành quân suốt đêm, không dừng lại giữa đường."
Một hồi hỏa hoạn, khiến cho quan binh trong lòng bàng hoàng.
Chẳng qua, binh sỹ bị đại hỏa thiêu chết cũng không nhiều, những binh sỹ này đều chạy ra không lều trướng, nhưng không có binh sỹ bị chết cháy, ngược lại là vì chen chúc lẫn nhau ngã trên đất, hoặc là bị xô ngã, sau đó bị binh sỹ chen chúc phía sau đạm thành thịt nát.
Đợi tất cả binh sỹ tập hợp xong, Bào Hồng nhìn các binh sỹ chật vật, trong lòng đau khổ.
Năm nghìn binh sỹ, lúc này điểm quân, lại tổn thất hơn năm trăm người, hơn nữa, binh sỹ trước mắt đều là đi đứng xiêu vẹo, mặt mài mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt sợ hãi tột độ. Bào Hồng lắc lắc đầu, ra lệnh, sau đó mang bốn nghìn binh sỹ xuôi về thành Nhữ Nam.
Vương Xán nấp trong rừng cây, thấy Bào Hồng mang theo binh sỹ rời khỏi, mà Kỷ Linh lại ở lại, trong lòng hưng phấn vô cùng, tên Kỷ Linh này quả nhiên ở lại, về phần Bào Hồng, thì giao cho Cung Đô, Lưu Tích đi xử lý thôi!
Vương Xán cười cười, lạnh lùng nói: "Cho ta thêm một cây đuốc."
Nói xong, tay phải Vương Xán rút từ phía sau lưng một mũi tên, đặt lên dây cung, ngắm vào Kỷ Linh đang đứng trước cổng quân doanh, ong một tiếng, dây cung rung động, mũi tên xé gió bay đi, thẳng đến trước mặt Kỷ Linh, Kỷ Linh trong lòng chợt nhận ra nguy hiểm, thân thể lui một chút, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đột nhiên chém tới, đánh bay mũi tên ra ngoài.
"Muốn chết, muốn chết mà ~~~"
Kỷ Linh trong lòng giận dữ, trong mắt phun ra lửa giận hừng hực, bọn tặc tử này quá mức kêu ngạo, vẫn còn dám trốn trong rừng.
Hắn giận sùi bọt mép, lức này lửa giận đã hoàn toàn che mắt Kỷ Linh, cũng mặc kệ trong rừng có cạm bẫy hay không, huống hồ Kỷ Linh tài năng nên gan cũng lớn, không coi sơn tặc vào đâu, lúc này, Kỷ Linh trong lòng chỉ nghĩ đến việc bắt được bọn sơn tặc này.