Nam Cung Hành ngay cả nhúc nhích cũng không dám. Hắn cảm giác nếu mình hơi dị động, sẽ khiến đối phương hiểu lầm, công kích như lôi đình, mà hắn là tuyệt đối không ngăn được.
Cảm giác như vậy để hắn tuyệt vọng.
Đối phương chỉ là một Tụ Nguyên Cảnh, tại sao có thể bức hắn thảm như vậy?
Lăng Hàn xuất kiếm, xoạt! Chín ánh kiếm phóng lên trời, như mặt trời mới mọc, lóng lánh chói mắt.
Thân thể của Nam Cung Hành bị đánh bay ra ngoài, oành, ngã trên mặt đất, ngực có máu tươi chảy ra.
Con mắt của Quảng Nguyên mở lớn, chiêu kiếm này hắn nhìn rõ ràng, Lăng Hàn đánh ra chín ánh kiếm, mỗi luồng ánh kiếm đều ngưng tụ linh khí, hình thành một thanh kiếm nguyên lực. Cái này có chút kinh người, nhưng cũng không phải không thể tiếp thu. Kinh người là, uy lực của mỗi một thanh kiếm nguyên lực, đều đạt đến trình độ một kích toàn lực của Lăng Hàn!
Nói cách khác, trong nháy mắt đó, tương đương có chín Lăng Hàn hợp công Nam Cung Hành, Nam Cung Hành làm sao chặn?
Hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu đổi thành mình, nên làm sao đối kháng một kích kia? Đáp án nhất thời để hắn cả kinh, hắn chỉ có thể dựa vào sức mạnh vượt xa Lăng Hàn, lấy công kích phạm vi lớn đánh bay Lăng Hàn, tránh giao phong chính diện.
Nói cách khác, đánh nhau cùng cấp hắn căn bản không ngăn được chiêu kiếm ấy.
Làm sao sẽ đáng sợ như thế?
- Khặc! Khặc!
Nam Cung Hành ngã trên mặt đất, không ngừng thổ huyết. Chiêu kiếm này Lăng Hàn đã hạ thủ lưu tình, nhưng vẫn đánh hắn trọng thương.
Những người khác đều nói không ra lời, đây thực là Tụ Nguyên tầng một sao? Tụ Nguyên tầng một cũng có thể mạnh như vậy?
Lăng Hàn thu kiếm.
Lạnh nhạt nói:
- Dẫn hắn đi đi, ở đây thật chướng mắt!
Nam Cung Hành phốc một cái, phun ra một ngụm máu tươi. Hóa ra ở trong mắt Lăng Hàn, hắn không là cái gì cả. Hắn bị người dìu rời đi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lăng Hàn.
Chuyện này tuyệt không thể dễ dàng xong như thế, tuyệt không thể!
- Hàn thiếu…
Chu Vô Cửu không biết nên nói cái gì cho phải. Tuy hành vi của Lăng Hàn để hắn rất cảm động, nhưng dưới cái nhìn của hắn, là không có chút ý nghĩa, bởi vì một Tụ Nguyên Cảnh làm sao đối kháng Hổ Dương Học Viện?
Hắn xác thực trái với quy định của học viện.
- Nếu như ngươi ỷ vào thực lực hoành hành, ta đương nhiên sẽ không giúp ngươi.
Lăng Hàn nhìn về phía hắn, nghiêm mặt nói.
- Nhưng Nam Cung Cực có tội thì phải chịu, vì lẽ đó đối với chuyện này ta ủng hộ ngươi.
Chu Vô Cửu cắn răng, nếu học viện trách tội, hắn nhất định sẽ gánh tất cả tội danh, tuyệt sẽ không liên lụy Lăng Hàn.
Quảng Nguyên nhìn mà thú vị. Ở trong ấn tượng của hắn. Lăng Hàn chính là nhà giàu mới nổi, vung tiền tài đập đến Địa Thủy Phái chỉ có thể cúi đầu. Nhưng từ hiện tại đến xem, tên này còn là một trẻ con miệng còn hôi sữa a, ngay cả Hổ Dương Học Viện cũng dám chính diện chống đối.
Hổ Dương Học Viện là Địa Thủy Phái có thể so sánh sao?
Có điều, tựa hồ tiểu tử này có mạng lưới giao thiệp cường đại, Cấm Vệ Quân cũng phải bán hắn mấy phần mặt mũi, tựa hồ cũng có thể làm bừa nha.
Hắn không khỏi lộ ra nụ cười. Thiếu niên này rất thú vị, ngược lại muốn xem xem kế tiếp Lăng Hàn sẽ làm gì.
Hả?
Đột nhiên Lăng Hàn quay đầu nhìn phương xa. Chỉ thấy một thanh niên đang đi tới, vai trái trống rỗng, hiển nhiên thiếu một cánh tay. Ở trong Hổ Dương Học Viện, bây giờ người thiếu mất một cánh tay trái chỉ có hai: Phong Lạc, còn có... Tàn Dạ!
Có điều Phong Lạc thiếu luôn tay phải, còn tay phải của người này thì đang yên đang lành, bởi vậy chỉ có một khả năng.
Tàn Dạ, một trong ba đệ tử hạch tâm của Hổ Dương Học Viện, đồ đệ của Liên Quang Tổ.
Lão sư cùng sư phụ, đây là khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Lão sư là lĩnh tiền lương của học viện, chỉ điểm học sinh tu hành, dạy những kiếm thức phổ biến ở học viên. Mà sư phụ thì sao? Là dốc lòng truyền thụ tất cả sở học của mình, quan hệ thân mật giống như cha con.
Liên Quang Tổ chỉ có một đồ đệ, chính là Tàn Dạ, một thiếu niên tàn phế.
Tàn Dạ chậm rãi đi đến, trên lưng vác một thanh trường đao, ánh mắt sắc bén như tuyệt thế bảo đao ra khỏi vỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác, là dù có một ngọn núi lớn chặn đường đi của hắn, hắn cũng sẽ một đao chém ra.
- Có khí độ tông sư!
Quảng Nguyên kinh ngạc nói, tu vi của đối phương không cao, nhưng khí thế lại để sắc mặt của hắn có chút thay đổi.
Lăng Hàn gật đầu, hắn cũng thấy tương lai người trẻ tuổi này có tiềm lực xung kích đao đạo tông sư. Cảm giác kia hắn cảm nhận được ở trên người Kiếm Đế, Lạc Nhật Đao Hoàng, chỉ là hiện tại Tàn Dạ quá non, chỉ là có manh mối mà thôi.
- Chiêu kiếm vừa nãy đó, rất mạnh!
Tàn Dạ nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt có chiến ý mãnh liệt.
- Ngươi muốn cùng ta giao thủ?
Lăng Hàn bật cười, tên này không tệ, hắn đã động ý muốn thu phục đối phương.
Tàn Dạ suy nghĩ một chút, nói:
- Hiện tại ta đối đầu chiêu kia, chỉ có một thành nắm chắc.
Hắn dừng một chút nói.
- Nếu như lại suy nghĩ ba ngày, nghiên cứu phương pháp phá giải, sẽ có ba phần mười.
Hắn rất chân thật.
- Vậy ba ngày sau, chúng ta tái chiến?
Lăng Hàn cười nói.
Nhưng Tàn Dạ lắc đầu, nói:
- Tu vi của ngươi quá yếu, ta một đao liền có thể chém ngươi thành hai đoạn, ngươi căn bản không có cơ hội sử dụng chiêu kiếm đó.
Này cũng là thật, chỉ là quá thực thật, khiến người ta nghe không thoải mái.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Không bằng chúng ta đánh cuộc!
- Đánh cuộc gì?
Tàn Dạ hỏi.
- Chúng ta đánh một trận, nếu như ngươi không thể đánh bại ta, sau này liền làm tiểu đệ của ta.
Lăng Hàn nói.
- Ngươi không phải đối thú của ta, chỉ có thể bị ta chém giết.
Tàn Dạ lấy ngữ khí lạnh lùng nhưng khẳng định nói, phảng phất một thanh đao không có cảm tình.
- Vậy cũng chưa chắc.
Lăng Hàn cười nói.
- Chúng ta đánh một trận, nếu ta bị ngươi giết, này là mệnh của ta, nếu như ta không chết, ngươi liền làm tiểu đệ của ta.
Tàn Dạ này để hắn nghĩ tới Lạc Nhật Đao Hoàng, biết đâu có một ngày, tên này thật có thể trở thành Đao Hoàng thứ hai.
Tàn Dạ suy nghĩ một chút, nói:
- Một khi ta ra tay, xưa nay sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi thật sẽ chết.
- Ta không sợ chết, ngươi lại sợ cái gì?
Lăng Hàn cười nói.
- Đến đến đến, ngoan ngoãn làm tiểu đệ của ta đi.
Tàn Dạ dùng ánh mắt không rõ nhìn Lăng Hàn, bất luận nhìn thế nào đối phương cũng không có khả năng sống sót. Tính cách của hắn lạnh lùng, không chỉ coi thường giao tiếp với người, còn coi thường sinh mệnh, ở trong mắt hắn, sinh mệnh của một người không khác sinh mệnh của một con chó.
Đã như vậy, hắn cũng không nói thêm nữa, mà rút đao ra.
Trường đao trong tay, khí chất của hắn lập tức đại biến, từ một thanh niên lạnh lùng tàn phế biến thành một vị sát thần, ánh mắt lẫm lẫm, sát khí ép người. Ngay cả Quảng Nguyên cũng lộ ra vẻ kinh sợ, không nhịn được nhúc nhích ngón tay, có kích động ra tay tiêu diệt thanh niên này, bởi vì hắn cảm giác được nguy hiểm.
- Lăng Hàn!
Lưu Vũ Đồng thở nhẹ một tiếng, có chút lo lắng.
Nhưng Hổ Nữu thì hai mắt tỏa ánh sáng, khí tức sát phạt của Tàn Dạ làm cho nàng cảm giác được thân thiết, chỉ là phát hiện sát khí này hướng về phía Lăng Hàn, thì tiểu nha đầu lập tức lộ hung mang, nhìn Tàn Dạ gầm nhẹ.
- Nữu Nữu, đối thủ này là của ta!
Lăng Hàn cười nói, múa trường kiếm, sắc mặt nghiêm túc.
Tàn Dạ xác thực rất mạnh, ngay cả hắn cũng phải thận trọng đối mặt.
---------------