Cờ xí quang huy như thế chói mắt, nơi nào sẽ không nhìn thấy?
Ở Lăng Hàn cùng Mạc Thái Bình lúc chiến đấu, lục tục ngo ngoe có người chạy tới, nhưng lại phát hiện song phương chiến đấu một là Lục Đỉnh, một là Thất Đỉnh, bọn họ cũng không dám tiến lên tham dự.
Chiến lực chênh lệch quá xa, đi lên chính là tặng phẩm.
Có điều cũng tốt, hai người mạnh nhất đấu lưỡng bại câu thương, khi đó có thể đào thải hai người.
– Các ngươi nói, ai có thể thắng được?
Có người hỏi.
– Hẳn là Mạc Thái Bình.
– A, hắn bây giờ không phải không có lực hoàn thủ hay sao? Ngươi còn xem trọng hắn?
– Dù sao cũng là Thất Đỉnh, cảnh giới bày ra đó! Hơn nữa, có thể xông lên Thất Đỉnh, có người nào không phải thiên tài trong thiên tài?
– Nhưng đối thủ của hắn cũng không yếu, hơn nữa, các ngươi nhìn hắn công kích chẳng khác gì sóng to gió lớn, liên miên bất tuyệt, thật là đáng sợ!
– Đúng, ta càng xem trọng Trương Hàn Quân, hiện tại hắn chiếm thượng phong, có lẽ hắn sẽ tiếp tục giữ vững.
– Hắc hắc, không quản người nào thắng, chỉ cần lưỡng bại câu thương thì tốt.
Nguyên nhân hai đối thủ mạnh nhất đánh nhau, những người này đều không động thủ, cả đám ôm tâm tình chờ đợi.
Mạc Thái Bình cảm giác chính mình sắp không chịu nổi.
Theo ý nghĩ của hắn, Lăng Hàn chủ công sẽ tiêu hao bí lực nhiều hơn hắn, chỉ cần hắn có thể kiên trì đến lúc Lăng Hàn hao hết lực lượng, như vậy, Lăng Hàn sẽ yếu đi rất nhiều.
Đến lúc đó là thời điểm hắn phản kích.
Nhưng vấn đề là, bí lực của Lăng Hàn vô tận, ngược lại hắn đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ đúng như Lăng Hàn nói, con đường của hắn sẽ đoạn tuyệt.
Nhưng cứ như vậy mà chạy trốn?
Mặt mũi của hắn không xong, lúc trước hắn còn bảo Lăng Hàn chạy trốn, hiện tại người chạy trốn là chính hắn, hắn cảm thấy quá mức mất mặt, sau này thấy Lăng Hàn cũng phải che mặt bỏ chạy?
Sau khi đánh vài chiêu, cuối cùng hắn đã quyết định, rút lui.
Thật mất mặt còn tốt hơn mất tiền đồ, lại nói, người chung quanh càng ngày càng nhiều, hiển nhiên đều đang tọa sơn quan hổ đấu, hắn cũng không muốn đấu lưỡng bại câu thương với Lăng Hàn rồi bị những người này chiếm tiện nghi.
Bởi vậy, hắn xoay người rời đi.
Mọi người sững sờ, sau đó lập tức có một nửa người đuổi theo, từ đó muốn xử lý đối thủ cạnh tranh, mà càng nhiều người nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Người này cầm tới cờ xí, chỉ cần thừa dịp loạn cướp cờ xí, sau đó chạy loạn nơi núi rừng, cứ chạy như thế tới khi ba ngày trôi qua, khi đó bọn họ sẽ vượt qua vòng này.
Lăng Hàn cắm cờ xí trên mặt đất, hắn nhìn sang đám người và cười nói:
– Tới đi!
Dứt tiếng, oanh, mọi người cùng xông thẳng về phía Lăng Hàn.
Bành! Bành! Bành! Bành!
Chỉ thấy bóng người bay tán loạn, căn bản không có một người nào là đối thủ của Lăng Hàn, những người tới gần đều bị một quyền đánh bay, sau đó nằm trên mặt đất, hoàn toàn mất đi chiến lực.
Mọi người cùng công kích, Lăng Hàn di chuyển khoảng cách ngắn tránh thoát công kích của mọi người.
Cái này!
Tất cả mọi người cảm thấy khóe miệng co giật, chiến lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Có người thông minh vội vàng kéo dài khoảng cách công kích từ xa, nhưng công kích như vậy mất đi biến hóa, cho nên uy hiếp lên Lăng Hàn càng nhỏ.
Có những người này nhắc nhở, mọi người nhao nhao thả người lui lại, không người nào dám xúc phạm phong mang của Lăng Hàn.
Ha ha, các ngươi quá ngây thơ.
Lăng Hàn rút cờ xí hóa thành cây gậy, hắn quét ngang mọi người.
Lần này, hắn càng kinh khủng.
Bành bành bành, bóng người bay tán loạn, bọn họ bay đầy trời như rơm rạ.
Khốn kiếp, đây là mãnh thú hình người.
Những người còn lại không dám ôm chút ảo tưởng nào, bọn họ vội vàng xoay người bỏ chạy.
Không được không được, gia hỏa này quá mạnh, muốn cướp cờ trong tay đối phương là việc không có khả năng. Chẳng bằng đi giết địch, hiện tại ít đi nhiều đối thủ cạnh tranh, nói không chừng sẽ có cơ hội tiến vào năm vị trí đầu.
Lăng Hàn cũng không có truy kích, vừa rồi hắn đánh bại ít nhất bốn mươi người, đoán chừng điểm tích lũy sẽ tăng lên thứ nhất —— trước ba khẳng định không vấn đề, hơn nữa, hắn có cờ xí nơi tay, hắn đã khóa chặt một danh ngạch, cho nên hắn rất nhàn nhã.
Dù sao, hắn có chiến lực Thánh cấp, tranh với đám tiểu bằng hữu này có ý nghĩa sao?
Hắn ngồi đó, cắm cờ xí bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ phách lối.
Lần lượt còn có người tới, có quay đầu bỏ đi, có người tiến lên khiêu chiến, có tổ đội khiêu chiến, nhưng ai cũng bị Lăng Hàn đánh bại nhẹ nhõm.
Thời điểm mặt trời xuống núi, thời gian thi đấu ba ngày đã kết thúc.
Rất nhanh, thống kê điểm số xuất hiện, Lăng Hàn đứng thứ nhất, lại thêm đoạt được chiến kỳ, thứ nhất của hắn càng có phân lượng.
Tên thứ hai chính là Mạc Thái Bình, dù sao tu vi đứng đầu của hắn đủ “cao”.
Lần này, bốn người đứng đầu đều đạt được ban thưởng, nhưng ban thưởng đều là giống nhau, chính là tiến vào tiểu Chúng Sinh trì tu luyện năm ngày.
Việc này càng không phải cho Lăng Hàn cái cớ tăng cấp hợp lý hay sao?
Bởi vì tiến vào Phật tháp là chuyện cực kỳ thần thánh, đám người Lăng Hàn trước tiên tắm rửa trai giới ba ngày, sau đó mới được đi tới Phật tháp.
Bọn họ được tăng lữ mang theo đi tới tầng dưới cùng của Phật tháp, giống như thành Bạch Hà, Chúng Sinh trì tọa lạc ở nơi đó.
Tăng nhân dẫn đường rời đi, đám người Lăng Hàn tiến vào bên trong Chúng Sinh trì, bắt đầu tu luyện.
Nhưng Lăng Hàn cũng không có tiến, mà là đứng ở bên ngoài.
– A, vì sao Trương huynh không vào?
Có người hỏi, bọn họ đều là người trổ hết tài năng, cho nên có thể lưu lại võ quán thành Thiên Dụ tu luyện, có thể nói đã một bước lên trời, sau này bọn họ đều thành sư huynh đệ, tự nhiên cũng muốn rút ngắn quan hệ.
– Đúng vậy, Trương huynh còn khách khí với chúng ta sao?
Người thứ hai cười nói.
– Ha ha, Trương huynh nhất định cảm thấy tu vi vượt qua ta quá nhiều, cho nên muốn nhường chúng ta đó mà.
Người thứ ba nói.
Lăng Hàn cười nói:
– Các ngươi không biết ta chính là Thực Linh Thể sao?
– Trương huynh, chúng ta biết rõ ngươi là Thực Linh Thể, nhưng ngươi đừng nói, ngươi vừa tiến vào sẽ hút khô năng lượng tinh hoa.
Người thứ hai nói, hắn còn tưởng rằng chính mình nói rất khôi hài, nói xong còn cười phá lên.
– Làm sao có thể chứ, mặc dù Trương huynh là Thực Linh Thể, nhưng năng lượng tinh hoa nơi này kinh người cỡ nào! Trương huynh, nên xuống đây đi.
Người thứ nhất nói.
– Đúng, tranh thủ thời gian xuống đi.
Người thứ ba cũng gật gật đầu.
Lăng Hàn nhìn ba người, hắn lại nhìn sang Mạc Thái Bình:
– Các ngươi xác định sao?
– Đương nhiên.
Ba người kia đều rất nhiệt tình, cho dù là Mạc Thái Bình cũng gật đầu, cũng không phải Chúng Sinh trì của mình, tại sao không bán nhân tình chứ?
– Thật không hối hận?
Lăng Hàn lại hỏi một câu.
– Trương huynh không nên đùa giỡn.
Đám người đều cảm thấy Lăng Hàn hơi quá rồi, người nào không biết ngươi là Thực Linh Thể, cần gì khoe khoang chứ?
– Được.
Lăng Hàn gật đầu, hắn cất bước đi vào trong hồ.