Vừa nhìn thấy Lăng Hàn, đám người Già Thái Long sợ hãi tái mặt.
Đó là tai tinh!
– Trương Hàn Quân, ngươi chớ có hại người!
Bọn họ vội vàng nói ra.
Ngươi bị đuổi đi chỉ là chuyện của một cá nhân, nhưng cũng không nên liên lụy bọn họ.
Lăng Hàn nghiêm túc nói:
– Tục ngữ nói, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng.
Quỷ có nạn cùng chịu với ngươi, chúng ta lại không quen.
Thấy Lăng Hàn từng bước đi tới, bốn người kia nghĩ ra tay với Lăng Hàn.
Nhưng bọn họ lập tức nghĩ đến, Lăng Hàn có thực lực khủng bố, hơn nữa vừa tiến vào nơi này, tu vi của gia hỏa này lại tăng lên, vậy thì càng đánh không lại.
Không có cách, chỉ có thể liều mạng hấp thu năng lượng tinh hoa, hấp thu nhiều hơn một chút.
Thế là bốn người cố sức hấp thu năng lượng, dù biến có hại cho thân thể nhưng hiện tại không lo lắng nhiều như vậy.
– Phốc!
– Úc!
Bọn họ phun máu tươi, thất khiếu chảy máu, đây là di chứng hấp thu quá nhanh.
Lăng Hàn bật cười:
– Ta được đặc cách có thể tiến vào nơi đây tu luyện, sẽ không có người nào đuổi ta đi.
Biết rõ hắn là Thực Linh Thể, còn thả hắn đi vào, như vậy sẽ không đuổi hắn đi, nếu không chẳng phải đang vẽ vời thêm chuyện sao?
Hắn mơ hồ đoán được, khả năng có quan hệ với người giám thị hắn trên bầu trời.
Nhưng bởi vì hắn không có dùng thần thức dò xét lại, cho nên, hắn cũng không thể xác định người này là ai.
Nghe được Lăng Hàn nói lời này, bốn người Già Thái Long suýt thổ huyết.
Khốn kiếp, vì cái gì ngươi không nói sớm một chút?
Lăng Hàn bắt đầu hấp thu năng lượng trong nước hồ, sau đó thả ra khí tức tiếp tục biểu diễn.
Ầm ầm, hắn hấp thu làm nước hồ sôi lên, toàn bộ Phật tháp cũng rung động.
Việc này làm Già Thái Long sợ hãi lại lo sợ bất an, chẳng lẽ có tăng lữ đi ra đuổi bọn họ?
Còn tốt chính là, từ đầu đến cuối không có người xuất hiện, bọn họ dần an tâm lại.
Lăng Hàn nói không sai.
Nhưng mặc dù không ai đuổi bọn họ đi, nhưng nhìn Lăng Hàn không ngừng đột phá tiểu cảnh giới lại làm bọn họ nổi điên.
Nhất là sau gần nửa ngày, Lăng Hàn hoàn thành bước cuối cùng, thời điểm thành tựu Chân Ngã cảnh cũng làm bọn họ hận không thể làm thịt Lăng Hàn.
Người so với người tức chết người.
Bọn họ chỉ có thể tự an ủi mình như thế, lúc đến Chân Ngã cảnh, thể chất Lăng Hàn đã không thể phát huy tác dụng, nhiều lắm chỉ có thể đạt tới Chân Ngã đỉnh phong, khi đó không khác gì võ giả bình thường.
Hiện tại ngươi dẫn trước một bước, tương lai bọn họ nhất định sẽ đuổi theo.
Lăng Hàn lại hấp thu năng lượng trong hồ nước một lúc, nhưng bởi vì Thực Linh Thể cực hạn chính là Chân Ngã đỉnh phong, hắn cũng không thể một hơi đột phá lên Hóa Linh cảnh.
Ai!
Đến nơi này, hắn “có” bình cảnh tu hành, không thể đột phá quá nhanh, như vậy sẽ làm người ta hoài nghi.
Dù là như thế, điều này cũng làm cho Già Thái Long đỏ mắt.
Nguyên nhân đã “tiến không thể tiến” ba ngày qua đi, Lăng Hàn cũng theo đám người Già Thái Long ra khỏi Chúng Sinh trì.
Thời điểm đi ra, bọn họ nhìn thấy ánh mắt thâm thù đại hận của đám tăng lữ nhìn chằm chằm, lưng của bọn họ lạnh buốt.
Hiển nhiên bởi vì Lăng Hàn hấp thu năng lượng tinh hoa Chúng Sinh trì quá mức, cho nên các tăng lữ rất tức giận, nhưng vấn đề là, các ngươi biết rất rõ ràng như thế, vì cái gì còn thả Lăng Hàn đi vào?
Không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Năm người trở lại võ quán, nghỉ ngơi mấy ngày và đi tới Tịnh Địa, cũng tranh đấu lần cuối cùng.
Nếu lần này có thể trổ hết tài năng là có thể bị Tịnh Địa trực tiếp thu làm đệ tử, tương lai thành tựu Phật tử cũng không nhất định!
Phật tử!
Nghĩ đến từ này, đôi mắt mọi người tỏa sáng, bởi vì bọn họ đã biết rõ, A Hàm phật cũng không có hóa đạo, vẫn sống trên thế gian, chỉ cần trở thành Phật tử, nhất định có thể đạt được Đại Đế tự tay chỉ điểm.
Đây là dụ hoặc lớn cỡ nào?
Mấy ngày sau, bọn họ lên đường, do quán chủ thành Ngự Hải dẫn bọn họ đi Tịnh Địa.
Đây là biểu thị tôn trọng Tịnh Địa.
Mười đại Vương đô bố trí chung quanh Tịnh Địa, bảo vệ hạch tâm chân chính của Phật tộc, không đi mấy ngày, Lăng Hàn đã cảm ứng được phía trước có sát cơ lạnh thấu xương, lông mao của hắn dựng đứng.
Đại Đế sát trận!
Lăng Hàn vô cùng khẩn trương, ẩn núp lâu như thế, hắn cuối cùng sắp đi vào Tịnh Địa, nhưn Đại Đế sát trận ở trước mặt, đây là cửa ải khó khăn nhất.
Về sau, hắn từ thập ngũ tinh đã có thực lực Thánh cấp, ai có thể ngăn cản hắn lặng lẽ tiến vào Chúng Sinh trì?
Thánh hỏa cuối cùng vẫn phải đốt lên!
Đi tới biên giới sát trận, quán chủ võ quán cũng không có lập tức đi vào, hắn lấy ra một đàn hương, sau khi cung kính đốt thì ngồi xếp bằng xuống, yên tĩnh chờ đợi.
Tất cả mọi người học theo, cũng ngồi xếp bằng xuống.
Một lát sau, chỉ thấy trong Đại Đế sát trận có bóng người đi ra.
Đại Đế sát trận bao phủ, toàn bộ khu vực phía trước là sương mù mờ mịt, bây giờ trong sương mù tỏa ra ánh sáng mông lung, sau khi chờ một lúc sẽ thấy ngọn đèn dầu, sau đó có một người cầm đèn dầu đi ra.
Đây là một tên tăng lữ, để đầu trần, khoác trên người một cái áo cà sa màu tím, tuổi không lớn lắm, nhiều lắm chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng lộ ra khí tức trang nghiêm.
– Các vị thí chủ, mời theo tiểu tăng tới.
Tiểu sa di làm phật lễ với mọi người, sau đó quay người, không ngừng bước đi vào bên trong Đại Đế sát trận.
Quán chủ võ quán vội vàng bảo mọi người đuổi kịp, nhất định phải đi trong phạm vi ánh sáng ngọn đèn bao phủ, nếu không, Đại Đế sát trận sẽ phát động công kích không lưu tình, cho dù ngươi là Thánh Nhân mấu tinh cũng chỉ có con đường chết.
Lăng Hàn nghiêm túc, hắn không dám xem thường, đi từng bước theo sau.
Đi một lúc lâu, phía trước tỏa sáng.
Bọn họ đã rời khỏi khu vực Đại Đế sát trận.
Lăng Hàn nhìn chung quanh, chỉ thấy khu vực to lớn phía trước có bảo tháp san sát, cao thấp, trừ việc đó ra, còn có miếu thờ trùng điệp, tín ngưỡng lực đếm mãi không hết bay lên, có chút trực tiếp hóa thành mưa và rơi xuống.
Tê!
Ở bên ngoài phải lập công lớn mới có thể tiến vào Phật tháp hấp thu năng lượng tinh hoa trong Chúng Sinh trì, nhưng chỉ có mấy ngày mà thôi.
Nhưng nơi này thì sao?
Tín ngưỡng lực nhiều đến mức không chuyển hóa hết, trực tiếp hóa thành mưa rơi xuống!
Đây là chênh lệch lớn cỡ nào.
Mặc dù nói tín ngưỡng lực không thông qua chuyển hóa, không thể bị võ giả hấp thu, nhưng dù như thế cũng đạt được chỗ tốt rất lớn.
Lại nói, đã nhiều đến mức không kịp chuyển đổi, chẳng phải có thể tùy tiện đạt được năng lượng thuần túy?
Ở chỗ này, khả năng không đáng giá tiền nhất chính là tín ngưỡng lực.
Lăng Hàn cảm khái, không hổ là thế lực có tín ngưỡng nhiều nhất tinh không, cho dù hiện tại có một nửa tinh không bị luân hãm, tín ngưỡng lực của Phật tộc vẫn vững chắc, có thể dùng trong bao lâu?
– Các vị thí chủ, mời.
Bên cạnh, tiểu sa di từ tốn nói, hắn cũng không kinh ngạc với biểu hiện của những người vừa vào Tịnh Địa.