A... A...!
Đôi môi Dao Thanh Mẫn bị Lăng Tiếu chặn khiến hít thở không thông, liên tục phát ra tiếng thở nhẹ, nàng dùng sức khẽ đẩy Lăng Tiếu ra, xấu hổ khẽ kêu lên:
- Thiếu gia. . . Trước đóng cửa được không, nếu như bị mấy vị phu nhân biết thì ta phải làm sao đây!
Thanh âm nũng nịu của nàng như muốn câu dẫn người, tư thái muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào kia của nàng càng khiến người khó kiềm chế. Dục hỏa bành trướng, huyết mạch phun trương không thôi.
Lăng Tiếu liền nhẹ nhàng vung tay liên đóng cửa lại, không thể chờ đợi được nữa muốn ôm mỹ nhân vào ngực hảo hảo "Ban thưởng" một phen, khiến cho nàng kiến thức uy lực chính thức của "Kim Long Thương" .
Lăng Tiếu thô lỗ ném Dao Thanh Mẫn lên trên giường, cười nói:
- Ngươi cô gái ngốc này, thiếu gia giờ sẽ ban thưởng cho ngươi, hảo hảo hưởng thụ đi!
Trên giường Dao Thanh Mẫn bày ra một tư thế mê ngươi, mông khẽ cong, ngọc lưỡi khẽ liếm, ngón tay ngọc gảy nhẹ, vai ngọc nửa lộ, đôi mắt dễ thương ẩn tình, thanh âm làm nũng kêu to nói:
- Đến đây đi, ta đã chuẩn bị xong!
Thật sự là khó mà nhịn được nữa.
Dục hỏa của Lăng Tiếu gần như đã đến biên giới bộc phát, ngay khi hắn muốn phá tan y phục trên người mình thì một hồi thanh âm dồn dập liền từ thật xa truyền tới.
Một tiếng gấp gáp vang lên nói:
- Thiếu gia, ngươi ở đâu? Quân sư có việc gấp bảo ngươi đi qua!
Đây là thanh âm của Bạch Vũ Tích, người chưa tới thanh âm đã truyền đến, nhưng thể thấy chuyện cấp bách cỡ nào.
Lăng Tiếu lập tức bình tĩnh lại, hỏa khí trên người cũng theo đó giảm đi không ít.
Mà Dao Thanh Mẫn ở trên giường lại như bị giội một gáo nước lạnh, khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Hai ngày này nàng một mực ở trạng thái cao hứng, bởi vì nàng phát hiện mình phi thường ưa thích công việc đấu giá sư này, mà nàng cũng thành công hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao cho.
Nàng rất muốn cùng Lăng Tiếu hảo hảo thổ lộ hết một phen, cũng muốn cùng Lăng Tiếu hảo hảo chia xẻ một phen, ai bảo nàng lại thích nam nhân xuất sắc này chứ.
Đáng tiếc, hứng thú vừa nổi lên đã bị quấy rầy, điều này thật sự khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng và không cam lòng.
Nàng vội lướt khỏi giường, thân thể quấn lấy Lăng Tiếu nói:
- Mặc kệ, ta muốn ngươi!
Dứt lời, nàng lần nữa thân hôn lên Lăng Tiếu, bàn tay như ngọc trắng còn muốn xé rách quần áo Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu ngăn động tác của nàng lại, vỗ lên mông nàng một cái nói:
- Cô gái ngốc nhìn ngươi gấp kìa, thiếu gia đêm nay toàn bộ là của ngươi được chưa, quân sư nếu không có chuyện quan trọng sẽ không lo lắng tìm ta như vậy đâu, không thể lỡ đại sự được.
Dao Thanh Mẫn cũng không còn tâm tình nào nữa, nàng cũng biết chuyện có nặng nhẹ, không thể vì nhi nữ tình trường mà làm lỡ đại sự của nam nhân được, chỉ có thể nghiêm mặt nhẹ gật gật đầu nói:
- Vậy đêm nay ta tắm rửa thay quần áo cho thiếu gia a!
Lăng Tiếu hôn lại nàng một ngụm, sửa sang quần áo lại một chút liền đi ra cửa phòng.
Bạch Vũ Tích vội vàng nói:
- Thiếu gia, quân sư có chuyện quan trọng tìm ngươi!
Nàng lúc nói lời này, vô tình ý thoáng nhìn qua Dao Thanh Mẫn ở trong phòng Lăng Tiếu, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì tình, trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên vài tia hồng nhuận phơn phớt khiến nàng lộ ra vô cùng kiều diễm.
- Ân, vậy giờ ta qua xem thử!
Lăng Tiếu khẽ lên tiếng, lập tức nhanh chóng đi tới đại điện.
Trong đại điện, Huyền Diệu, Diệp Vân Phong, Tàn Báo, Phong Nha, Lưu Quần, Dương Tiên Phong cùng với mấy nữ nhân của Lăng Tiếu đã sớm chờ ở đó.
Nhìn thần sắc lo lắng của mọi người, Lăng Tiếu trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Huyền Diệu lập tức nói:
- Chẳng biết tại sao, có rất nhiều Xà Chủy Hắc Nha đột nhiên lao tới thành trì, ta đã sai người mở ra phòng ngự đại trận, chỉ là số lượng bầy Xà Chủy Hắc Nha quá mức khổng lồ, chỉ sợ không chống cự được bao lâu đại trận sẽ bị phá, đến lúc đó chúng sẽ tràn vào thành, nếu vậy thì cư dân vừa di chuyển tới cùng phòng ốc mới xây tốt chỉ sợ. . .
Một khi đại lượng Xà Chủy Hắc Nha vào thành, vậy Phong Vân Thành nhất định sẽ lọt vào trùng kích thảm thiết, những võ giả cấp thấp và bình dân sẽ không có chỗ nào để trốn ah!
Nếu vậy thì những gì vừa xây dựng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Xà Chủy Hắc Nha?
Lăng Tiếu thở nhẹ một tiếng, trong óc lướt qua tin tức về chúng, tiếp theo hắn nói:
- Cái này rốt cục là vì sao? Chúng không phải rất ít rời khỏi nơi của mình sao?
Huyền Diệu khẽ lắc đầu nói:
- Tạm thời còn không rõ lắm, ta cảm thấy chuyện cũng không đơn giản, chỉ sợ. . . là do người nào đó gây ra?
Diệp Vân Phong ở một bên hoảng sợ nói:
- Người nào có năng lực lớn như vậy rõ ràng có thể triệu hoán nhiều Xà Chủy Hắc Nha như vậy, cái này rất không có khả năng a!
Tàn Báo mở miệng nói:
- Trên đời này không có gì không có khả năng cả, các ngươi đừng quên cao cấp Thuần Thú Sư có năng lực như vậy, cũng có người đặc thù nào đó có thể thành lập quan hệ hữu hảo với linh thú nào đó, có thể sai khiến được chúng.
Lăng Tiếu khoát tay áo nói:
- Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, mau đi ra xem thử, chỉ đàn Xà Chủy Hắc Nha còn không làm khó được chúng ta, nếu như có việc gì thì ta sẽ khiến bọn hắn biết được kết cục khi đắc tội bản thiếu gia!
Lăng Tiếu lúc nói lời này, ánh mắt lộ ra thêm vài phần sát ý đầm đặc.
Trong lòng của hắn thầm nói:
- Xem ra uy danh của bản thiếu gia còn chưa đủ ah, rõ ràng còn có người dám gây chuyện, quả nhiên là không biết sống chết!
Lăng Tiếu triệu tập năm ngàn nhân mã trong thành, đồng loạt đuổi tới cửa thành bắc.
Trên đường đi, chỉ thấy mọi người trong thành đều loạn cả lên, xem ra bọn hắn cũng biết đại sự không ổn rồi.
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày, dừng lại một chút nói với Huyền Diệu:
- Thần côn, ngươi trước dẫn người đi qua, ta trấn an mọi người một chút!
Huyền Diệu cũng không nói nhảm, mang người cấp tốc đi ra ngoài thành.
Lăng Tiếu từ trên cao nhìn xuống, một cổ Hoàng giả chi uy dần dần tán phát ra, hắn cao giọng nói với mọi người bên dưới:
- Tất cả mọi người không nên kinh hoảng, Phong Vân Thành là của chúng ta gia, có Lăng Tiếu ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chịu bất cứ thương tổn gì, trừ phi ta chết đi!
- Tất cả mọi người không nên kinh hoảng, Phong Vân Thành là của chúng ta gia, có Lăng Tiếu ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chịu bất cứ thương tổn gì, trừ phi ta chết đi!
- Tất cả mọi người không nên kinh hoảng, Phong Vân Thành là của chúng ta gia, có Lăng Tiếu ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chịu bất cứ thương tổn gì, trừ phi ta chết đi!
. . .
Thanh âm này không ngừng quanh quẩn trên không trong thành, người trong phạm vi toàn thành đều nghe được.
Thanh âm này mang theo âm vang, ý chí kiên quyết, khiến cho người có một loại cảm giác rất an tâm!
Cái này, những người kinh hoảng kia đều dừng lại động tác, nhìn lên thân ảnh như Chân Long Thiên Tử kia, trong mắt lộ vẻ vô cùng sùng kính.