Mất đi binh khí, Âm Bà giống như con cọp không răng, mất đi nanh vuốt.
- Không, đừng giết... ta!
Âm Bà hoảng sợ thất sắc, đôi mắt già mở to kinh hô lên.
Đáng tiếc Tàn Báo sát ý dâng trào, làm sao thủ hạ lưu tình được.
Ma Đao Đoạn Tình, Đao Cương Đoạn Thể!
Thân thể của Âm Bà bị cắt đứt hoàn toàn, đầu thân một nẻo!
Máu tươi bắn tung tóe vào mặt Tàn Báo, cũng không khiến hắn cảm thấy không khỏe gì, ngược lại cười to điên cuồng.
- Ha ha... Tiện tỳ đáng chết, đây chính là kết cục phản bội bổn đế.
Tàn Báo mang cừu hạn biệt khuất mấy ngàn năm, hôm nay lại chém giết địch nhân, trong nội tâm giảm bớt nhiều buồn bực.
Một bên khác Ưng Vương thực lực Huyền Đế thấp giai nhưng có thể đấu với Phương Thần là Huyền Đế trung giai ngang tay.
Ưng Vương có lang ưng thế giới chi lực đè ép thế giới chi lực bình thường của Phương Thần, khí thế của hắn bành trướng, dường như dùng bí thuật tăng chiến lực.
Lạc U bị Lăng Tiếu vừa giúp tiến vào Đế giai không lâu, dùng một địch hai cũng không thể thắng, chỉ hơi chiếm thượng phong, có cảm giác đánh lâu không được.
Mà Lạc U cùng Phương Thần lại là sát thủ giỏi ám sát, sát thủ đối chiến chính diện hơi kém.
Mà những Thiên Tôn giai đối chiến thì nhan số của Lăng Tiếu ít hơn bên kia nhiều, thế nhưng mà có tiểu Kim gia nhập chém giết, vào lúc khẩn cấp có Lăng Tiếu dùng tinh thần lực giúp đỡ, tùy thời có thể tàn sát Lang Ưng Ám Vệ.
Bởi vì như thế Thiên Tôn bên phía Lăng Tiếu khí thế đại thịnh, nóng lòng biểu iện trước mặt Lăng Tiếu, mong mau chóng tiêu diệt đối thủ.
Bởi vì thành chủ đã sớm nói rõ, hàng năm tất cả mọi người sẽ bị thành chủ bình phẩm một lần, ai làm ra cống hiến nhiều đều có thể thu được đan dược tiến giai hoặc ban thưởng khác.
Hôm nay đấu với kẻ mạnh, giết địch biểu hiện trung tâm, sau lại tìm cống hiến, bọn họ có thể không xuất lực sao?
Mà Phong Nha ở bên cạnh áp trận, quan sát tình huống các nơi, đồng thời cũng canh giữ bên cạnh Lăng Tiếu, bảo hộ an nguy của Lăng Tiếu.
- Tốt rồi, lãng phí nhiều thời gian quá, Phong Nha ra tay đi!
Lăng Tiếu biết rõ không thể tiếp tục, cũng nhanh chóng phân ra thắng thua, hắn bảo Phong Nha ra tay.
Phong Nha đã sớm không chờ được rồi, hắn gật đầu, thân hình dường như không có động đậy, hai thanh vũ khí làm từ huyền thiết vạn năm hiện ra trong tay hắn.
Hắn lúc này ra tay với hai tên Huyền Đế thấp giai đang dây dưa với Lạc U bên này.
Hai tên Huyền Đế thấp giai đang bận rộn ứng phó Lạc U, làm gì có thời gian quan tâm tới hai thanh vũ khí làm từ huyền thiết vạn năm chứ, bọn họ bị đánh trúng.
Dù phát hiện ra bị đánh lén nhưng không né tránh kịp thời, hai người này bị đánh trúng.
Bang bang!
Hai tến nện trúng vang lên, hai người này từ trên cao nện xuống ngọn núi bên dưới hình thành hố sau, hai người nằm trong lòng núi, sống chết không rõ.
Thánh giả không ra tay thì thôi, ra tay tất kinh thiên động địa.
Hai tên Đế giai không chịu nổi một kích.
Lạc U còn đang phát mộng, hắn không biết xảy ra chuyện gì.
- Còn không mau đi bắt chúng lại!
Lăng Tiếu vội vàng mở miệng phân phó.
Lạc U mới bình tĩnh trở lại, vội vàng lướt đi xuống dưới.
Phong Nha lại ra tay với Lãnh Chính đối diện, lần này hắn cũng không dùng chiêu cũ, mà là đánh ra một chưởng xuyên qua hư không, xuyên qua thế giới chi lực của Lãnh Chính, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lãnh Chính và chưởng này nệ vào ngực Lãnh Chính.
Lãnh Chính như con diều đứt dây bay xuống đất.
Một tên Huyền Đế trung giai bị đánh bay dễ dàng.
Lăng Tiếu nhìn Phong Nha ra tay hai lần, trong lòng thở dài.
- Thánh giai quả nhiên có năng lực thông thiên, không biết khi nào mình mới đạt tới.
Ưng Vương đang đối chiến với Phương Thần vừa vặn nhìn thấy Lãnh Chính bị đánh bay đi, thể xác và tinh thần chấn động hoảng sợ.
Phương Thần thừa dịp này đánh ra vô số kiếm khí nhấn chìm Ưng Vương.
Đinh đương đinh đương!
Kiếm cương của Phương Thần đánh lên người Ưng Vương và không tạo ra bao nhiêu thương hại, tư đó có thể thấy được chiến giáp trên người hắn bất phàm thế nào.
- Thì ra là Ám Huyết Vệ Giáp năm đó của bổn đế, không nghĩ tới phản đồ đã tu bổ nó và cho ngươi mặc, nhưng bây giờ nó vật quy nguyên chủ!
Tàn Báo nhìn vào bộ giáp trên người Ưng Vương và lẩm bẩm.
Bộ vệ giáp này chính là bán giai thánh khí, là vệ giáp thiếp thân của hắn năm đó, sau này bị phản đồ hủy đi thân thể, vệ giáp cũng rơi vào trong tay phản đồ.
Ngay lúc Phong Nha ra tay với Ưng Vương, Ưng Vương lập tức sử dụng át chủ bài cứu mạng của mình.
Hắn ở trước mặt cao thủ tuyệt thế mạnh hơn một đại cảnh giới thì chưa đủ nhìn, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một tên Đế giai đang nhìn chằm chằm vào.
Nếu hắn không dùng át chủ bài cuối cùng, chỉ sợ còn không thoát được vận mệnh phải chết.
Trên tay của hắn nhiều ra một khối ngọc đồng, hắn không chút suy nghĩ bóp nát ngọc đồng này đi, trên gương mặt bình tĩnh, nói thầm:
- Sư tôn, xin ra tay giết địch thủ!
- Sư tôn!
Tàn Báo cùng Phong Nha lúc này kinh hô lên.
Ưng Vương tự xưng chính là đệ tử môn chủ Hắc Ma Môn, mà đệ tử môn chủ Hắc Ma Môn còn có thể là người nào khác chứ?
Môn chủ Hắc Ma Môn từng phản bội Tàn Báo.
Thuận theo ngọc đồng nghiền nát, thiên địa bắt đầu chấn động.
Trong không gian vạn mét nơi đây như có tầm màn che bao phủ, giống như màn đêm đang bao phủ không gian, phía sau là cương phong nổi lên, không khí cuồng bạo, người ở đây bị không gian chấn nhiếp.
Bọn họ cảm giác áp lực đáng sợ đang nghiền áp tới, khiến cho bọn họ cảm thấy không thở được.
- Như thế?
Lăng Tiếu nhíu mày lẩm bẩm.
Hắn cũng như mọi người cảm thấy bị áp lực này đè nặng.
Cảm giác này đáng sợ, lần đầu gặp Phong Nha và lần ở trong Dược Môn gặp Hỏa Thiên Trọng cũng có cảm giác tương tự.
Trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới bốn chữ "Thánh giả lâm hàng!"
Chỉ có cường giả ngoài Thánh giả mới có thể tạo thành áp lực như thế, bằng không hắn không nghĩ ra phải là người dạng gì mới có áp lực khủng bố như vậy.
Thuận theo không gian bao phủ, khí tức này càng ngày càng đáng sợ, cường giả Thiên Tôn giai không nhịn được phải hạ xuống đất, nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy khó thở, dù sao bọn họ cũng không thể lăng không được.
Những linh thú kia càng không ngừng gào thét không cam lòng, bày tỏ bất mãn.
Bỗng dưng giữa không trung xuất hiện hư ảnh cao ngất.
Hư ảnh này ngưng tụ thành hình người, tướng mạo lạnh lùng, nhìn qua chừng ba bốn mươi tuổi, nhìn từ bề ngoài còn trẻ hơn Ưng Vương vài phần, khí thế thượng vị giả bao phủ chung quanh, ánh mắt hắn quét qua khiến mọi người cảm thấy như bị độc xà nhìn chằm chằm vào, để người ta không dám nhìn thẳng.
Tàn Báo bên cạnh Lăng Tiếu đỏ mắt đứng lên, hai đấm nắm chặc, trên người bộc phát lửa hận, sát ý không cách nào vãn hồi được.
- Phản đồ!
Tàn Báo rống to điên cuồng, rất muốn lập tức đánh hư ảnh kia thành cặn bã, thế nhưng mà Phong Nha đè vai hắn lại, nói:
- Không nên vọng động, thực lực của hắn thâm bất khả trắc
Đúng vậy, hư ảnh trước mặt là môn chủ Hắc Ma Môn, tên chính thức của hắn không ai biết, tất cả mọi người xưng hắn là "Hắc Ma"!