Không có Lăng Tiếu thì không có Diệp Vân Phong hôm nay.
Diệp Vân Phong là người nghĩa khí trùng thiên, hôm nay thấy nữ nhân lão đại là Vi Đại Nhi hấp hối, hắn không tức giận mới lạ.
Hắn đi theo bên cạnh Lăng Tiếu thời gian không ngắn, biết rõ tính cách lão đại là gì, nếu ai dám động tới người của hắn, cho dù đối phương thế đại thì hắn cũng muốn đi diệt đối phương.
Hôm nay Diệp Vân Phong đại biểu Lăng Tiếu đi tiếp bọn họ quay về, không ngờ Vi Đại Nhi lại trọng thương, mà Độc Hạt Tử, Độc Ưng cùng Lý Cuồng Hổ đều không có mặt ở đây, nếu bọn họ có chuyện gì xảy ra, lão đại không phát điên mới lạ.
Lãnh Xà bây giờ gương mặt cáu tiết, hắn đã rất lâu không có lên tiếng, chỉ vuốt ve muội tử trong lòng, cảm xúc áp lực nói:
- Vân Phong, ta trở về đạp nát đám Phong Sư dong binh đoàn kia.
Lãnh Xà trải qua giết chóc nhiều năm, trên người có sát khí cực kỳ nồng đậm, mà khí tức của hắn vào thời khắc này bành trướng, từng đoàn sát khí sát lục lạnh giá bốc lên cao, từng đạo kiếm khí giống như độc xà đang nắm trong cỏ, kiếm khí nồng đậm bức người.
Bát tướng ở bên cạnh hắn cũng cả kinh, liền tách ra và gương mặt kinh hãi nhìn qua Lãnh Xà.
Ai cũng không có ngờ tới Lãnh Xà vào thời khắc này thực lực bành trướng.
- Này... Hắn đã lĩnh ngộ đạo của mình!
Trong mắt Diệp Vân Phong chấn động, lập tức nhìn ra Lãnh Xà không giống với bình thường.
Lãnh Xà bây giờ mượn sát khí chung quanh thành tựu đạo của bản thân mình, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa sát ý nồng đậm khiến cho Thiên Tôn trung giai như Diệp Vân Phong cũng phải khiếp sợ.
- Giết... Nhất định phải huyết tẩy Phong Sư dong binh đoàn làm báo thù cho Đại Nhi!
Lãnh Xà lúc này hai mắt đỏ hồng lên quát to.
Kiếm khí sát lục vô hình bức người bắn ra ngoài, cắt nát không khí ở chung quanh.
Bát tướng không ngừng rút lui ra phía sau, mà bọn người Diệp Vân Phong không thể không dùng lực lượng ngăn cản kiếm khí đáng sợ của Lãnh Xà.
- Đại nhi... Đại Nhi nàng chết rồi?
Diệp Vân Phong nghe Lãnh Xà nói thì thần sắc đại biến, hắn cảm thấy toàn thân cứng lại, liều lĩnh tiến tới bên cạnh Lãnh Xà.
Lãnh Xà lúc này giống như đang nhập ma, rõ ràng xách cầm kiếm tron tay chém qua phía Diệp Vân Phong.
- Chết đi cho ta!
Diệp Vân Phong đại kinh, thân hình né qua một bên, một tay nhanh như chớp bắt lấy cổ tay của Lãnh Xà và hét to lên.
- Lãnh huynh tĩnh táo, ta là Vân Phong!
Diệp Vân Phong nói ra lời này chính là muốn Lãnh Xà thanh tỉnh lại, bằng không nếu hắn thật sự tiến vào ma đạo, hắn chỉ là cái xác chỉ biết giết người không có lý trí.
Sóng âm to lớn đánh tan cảm xúc hỗn loạn của Lãnh Xà, lệ khí này giảm bớt đi vài phần, nhưng mà không có biến mất hoàn toàn.
- Vân Phong buông tay ra, ta nhất định phải giết sạch đám tạp chủng Phong Sư dong binh đoàn!
Lãnh Xà kéo tay của Diệp Vân Phong quát.
Diệp Vân Phong biết rõ Lãnh Xà đã mất đi tỉnh táo của mình, hắn biết rõ nếu tiếp tục như vậy sẽ là chuyện xấu, hắn sẽ phá hủy ngộ đạo của mình.
Diệp Vân Phong thừa dịp Lãnh Xà không chú ý lập tức đánh vào ót của hắn, trực tiếp đánh Lãnh Xà ngất xỉu..
Bát tướng nhìn thấy thế thì cả kinh kêu to.
- Lăng Nhất, Lăng Nhị, các ngươi tới đây, cho ta biết xảy ra chuyện gì.
Diệp Vân Phong nhìn bát tướng quát lên, tiếp theo lại xem xét thương thế của Vi Đại Nhi.
Chỉ thấy trong bụng của Vi Đại Nhi còn có một thanh đoạn kiếm, máu tươi nhuộm đỏ quần áo của nàng, trên gò má của nàng tái nhợt, hơi thở đã không cảm thụ được.
Diệp Vân Phong cảm thấy trong lòng sôi trào, hắn vẫn cho rằng Vi Đại Nhi chỉ bị trọng thương, hôm nay nàng rõ ràng...
- t*ng trùng lên não, rốt cuộc là kẻ nào làm?
Diệp Vân Phong cũng không khống chế được khí thế của mình.
Ngay cả nữ nhân của lão đại cũng dám giết, thực sự là chán sống rồi.
Nhưng mà Diệp Vân Phong giận thì giận, hắn vẫn bảo trì tỉnh táo cuối cùng, mang giọt Sinh Mệnh Tuyền Dịch Lăng Tiếu phân cho hắn mang ra ngoài, hắn rút đoạn kiếm trong bụng Vi Đại Nhi ra, cho Sinh Mệnh Tuyền Dịch vào trong miệng của nàng.
Hắn chỉ hy vọng Vi Đại Nhi thật sự có thể sống lại, bằng không hắn không biết lão đại biến thành cái gì.
Bát tướng cũng nhanh chóng vây lại, không ngừng nói chuyện xảy ra, để Diệp Vân Phong hiểu từ đầu tới cuối xảy ra chuyện gì.
- Một tiểu dong binh đoàn mà dám càn rỡ như thế, các ngươi mang theo ta trở về, nhất định phải toàn diệt bọn chúng!
Diệp Vân Phong hung ác nói ra.
Lăng Nhất không cam lòng nói:
- Diệp thiếu, đối phương... Đối phương cao thủ quá nhiều, còn có Đế giai tọa trấn, các ngươi nên mang Đại Nhi tiểu thư trở lại bên cạnh thiếu gia đi! Tám người chúng ta quay về bảo vệ Độc ca là được.
- Đế giai thì thế nào, chúng ta không cần sợ, lần này lão đại bảo ta tới là đón các ngươi trở về, nếu như trở về như thế lão đại sẽ lột da ta đấy, đi, ta đúng là dong binh đoàn thế nào mà dám càn rỡ như thế!
Diệp Vân Phong nói.
Hắn hôm nay mang theo mười mấy người, nhưng Phương Thần cùng Lạc U đều là Huyền Đế trung giai, mà những người khác đều là cao thủ Thiên Tôn, đám người bọn họ không cần phải sợ cái gì cả.
Chuyện hôm nay đã như thế, Diệp Vân Phong còn không huyết tẩy Phong Sư dong binh đoàn thì hắn làm sao còn mặt mũi quay về gặp lão đại chứ?
Bát tướng nghe ra ý của Diệp Vân Phong, cũng không hề run rẩy, dẫn Diệp Vân Phong quay trở lại chỗ bọn người Độc Hạt Tử, Độc Ưng cùng với Lý Cuồng Hổ.
Đáng tiếc bọn họ vẫn đi chậm, Độc Hạt Tử sử dụng chiêu thức ngọc thạch câu phần, hắn tán độc công tu luyện cả đời đi rồi.
Đám người Diệp Vân Phong vưa tới thì mắt tròn mắt dẹp nhìn qua cảnh trước mặt.
- Độc lão đại!
Bát tướng hô lên một tiếng, thậm chí bay thẳng qua phía Độc Hạt Tử.
Thế nhưng mà Diệp Vân Phong lại quát to ngăn cản bọn họ lại.
- Các ngươi điên rồi, Độc Hạt Tử đang khuếch tán độc của mình, ngay cả ta cũng không chịu được, không nên qua đó.
Lúc này Diệp Vân Phong nhìn qua Phương Thần nói:
- Phương Thần, có thể ngăn cản hắn hay không?
Phương Thần ứng một tiếng.
- Có thể!
Tiếp theo hắn như gió bay thẳng ra ngoài, hắn không sợ độc khí của Độc Hạt Tử chút nào, trực tiếp đi vào độc vụ và đánh Độc Hạt Tử bên trong ngất đi.
Phương Thần đã là Huyền Đế trung giai, tu vị của hắn đã liệt vào hàng siêu cấp cao thủ, độc vụ của Độc Hạt Tử dù bá đạo cũng không thể phá được cương khí hộ thân của hắn.
Phương Thần kéo Độc Hạt Tử trở về bên cạnh Diệp Vân Phong, hắn thản nhiên nói:
- Trước không nên tới gần hắn, độc của hắn không phải người bình thường có thể chịu được.
Diệp Vân Phong đau đầu, lập tức bảo Phương Thần cho Độc Hạt Tử ăn đan dược.
Nhưng mà nhìn qua gương mặt Độc Hạt Tử sau khi sử dụng độc vụ thì khí tức như có như không, sắp chết mất, Diệp Vân Phong cảm thấy nội tâm nhỏ máu.
Ngay sau đó Độc Ưng cùng Lý Cuồng Hổ đều phát hiện bát tướng quay về, cũng nhận ra Diệp Vân Phong.
Trong lòng hai người đại định, Độc Ưng vội vàng nói:
- Vân Phong sao ngươi tới đây? Thiếu gia đâu rồi?