Đây là báo cho các chấp sự biết các ngươi còn sống hay chết, chỉ cần gặp nguy hiểm, bóp nát ngọc đồng sẽ có chấp sự cảm ứng được, đến lúc đó sẽ nhanh chóng tới trợ giúp các ngươi. Nhưng mà bóp nát ngọc đồng, cũng tương đương chấm dứt tranh cử, cho nên không vạn bất đắc dĩ đừng ai bóp nát ngọc đồng.
Hình Chiến Thiên nói nhiều chuyện xong, đám chấp sự ngoại môn mang bọn họ đi nghỉ ngơi, duy chỉ có Lăng Tiếu lưu lại.
- Ngươi chính là Lăng Tiếu, đến từ thành Vẫn Thạch?
Hình Chiến Thiên nhìn kỹ Lăng Tiếu hỏi thăm.
- Dạ đại nhân!
Lăng Tiếu chắp tay đáp.
- Ta rất ngạc nhiên ngươi vì cái gì lại không có lựa chọn đột phá huyền lực?
Hình Chiến Thiên lại hỏi.
- Bởi vì không phải là thời cơ đột phá tốt nhất!
Lăng Tiếu đáp.
- Ân, không tệ, trẻ tuổi như thế có thể nhịn được cơ hội đột phá, ngươi thấy được rất đáng quý.
Hình Chiến Thiên tán thưởng nói một câu, lại nói tiếp:
- Nói xem, mới vào tông môn vì sao đắc tội đệ tử nội môn?
Lăng Tiếu nghe ra ngữ khí của Hình Chiến Thiên không có ý trách phát, hắn cũng lớn mật nói rõ mọi chuyện rõ ràng, cũng không có bất kỳ thêm mắm thêm muối.
- Ân, việc này đúng là Lao Phạm Nhân không đúng, nhưng mà ngươi cũng quá kiêu ngạo, việc này ta sẽ xử lý, ngươi hảo hảo tham gia tranh cử đi, ta xem trọng ngươi!
Hình Chiến Thiên vỗ vỗ vai Lăng Tiếu nói ra, sau đó rời khỏi.
Vào đêm, trên ngọn núi lạnh buốt.
Lăng Tiếu được phân phối một gian phòng tu luyện, mau chóng ngưng thực huyền lực, đạt tới trạng thái viên mãn, như vậy hắn có thể thuận lợi đột phá lên Huyền Sĩ cao giai.
Hắn ngàn dặm xa xôi đến Tử Thiên Tông tham gia tranh cử chủ yếu chính là vì bóng hình xinh đẹp kia, một điểm khác chính là tìm chỗ dựa tông phái cường đại, khiến tầm mắt của mình càng khoáng đạt, càng bước lên tầng cao.
Võ không chừng mực, Lăng Tiếu chính là cuồng nhân tu luyện, hắn chấp nhấp truy cầu võ đạo vĩnh viễn không dừng lại.
Bằng không hắn ở lại thành Vẫn Thạch làm thiếu gia ăn chơi, trái ôm phải ấp, phong lưu khoái hoạt chẳng phải tốt hơn sao?
Trải qua hai giờ điều tức, Lăng Tiếu tâm thần sảng khoái, quanh thân tỏa hào quang, bị thương ở phần eo và bụng cũng khỏi.
- Lao Phạm Nhân, ngươi chờ, thù một côn này bản thiếu gia sẽ hoàn trả gấp mười lần!
Trong mắt Lăng Tiếu có lệ quang, thì thào lẩm bẩm.
Hôm nay cho dù hắn không bị Lao Phạm Nhân một côn làm bị thương, hắn cũng nhớ kỹ thù này, Lao Phạm Nhân cho cao thủ Linh Sư giai đuổi giết hắn, hiện tại huynh đệ họ Lao đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn đi tới cửa sổ, nhìn qua sao trên trời, nhìn qua mặt trăng tròn trên cao, nói khẽ:
- Mộng Kỳ, ngươi còn nhớ ta chứ?
Giờ phút này hắn hy vọng có thể gặp được Vân Mộng Kỳ.
Nhưng mà hắn biết rõ, cho dù hắn bây giờ có thể nhìn thấy Vân Mộng Kỳ cũng không thể dây vào.
Nàng đạt được truyền thừa của cường giả Địa Hoàng giai, tuy không hoàn chỉnh, thế nhưng mà nàng có lẽ sẽ đi vào cấp độ mới, hắn một gã Huyền Sĩ trung giai nho nhỏ làm sao xứng với nàng.
Trừ phi mình có thể kéo gần bước chân với nàng, bằng không thì hắn tuyệt không thể cho người khác biết rõ hắn có quan hệ với nàng.
Hắn tin tưởng một ngày nào đó, mình có thể phi thường tự hào tuyên bố Vân Mộng Kỳ là nữ nhân của hắn.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, mặt trời nhô lên cao.
Tất cả ba trăm tinh anh của các thành trì lúc này tụ tập ở sân lớn bên ngoài tông môn.
Hình Chiến Thiên dẫn theo mười chấp sự đi tới, trừ sáu chấp sự lúc trước ra, còn có bốn gã chấp sự nội môn, mỗi một người đều có thực lực ngoài Linh Sư trung giai. Những chấp sự này phụ trách hoạt động.
- Tất cả mọi người tiến vào Tử Phong Cốc!
Hình Chiến Thiên cao giọng nói một tiếng, hắn huýt sáo, mười một con Thanh Phong hạc từ trên cao bay xuống.
- Oa, linh thú cấp hai! Quá tốt, chúng ta có thể cỡi tọa kỵ.
- Ngươi nghĩ thật tốt, không thấy chỉ có mười một con sao, đó là cho chấp sự đại nhân cưỡi.
- Lúc nào chúng ta mới có tọa kỵ cưỡi đây, thật hâm mộ.
- Trừ phi ngươi có thể trở thành đệ tử nội môn, bằng không thì không có cơ hội.
...
Đám người trẻ tuổi nhìn qua linh thú cấp hai không ngừng thì thào, trong ánh mắt tràn ngập ước mơ.
Tuy bọn họ là nhân tài kiệt xuất của các thành trì, đã từng đến sơn mạch đánh chết linh thú, thế nhưng mà chưa từng phục tùng linh thú. Ai có thể có một con linh thú của mình mà không tự hào?
- Lão đại, ngươi nói chúng ta lúc nào có linh thú chơi đùa đây.
Bên người Lăng Tiếu, Hoa Hiểu Quế thấp giọng hỏi, trong ánh mắt cũng khát vọng đạt được linh thú của mình.
- Ngươi muốn thì ta chuẩn bị cho ngươi một con, nhưng mà không có bao tay linh thú rất bất tiện.
Lăng Tiếu lạnh nhạt nói.
Hoa Hiểu Quế dùng ánh mắt kỳ quái nhìn qua Lăng Tiếu.
- Lão đại ngươi là tuần thú sư?
Lăng Tiếu lắc lắc đầu nói
- Không phải!
Kế tiếp Hoa Hiểu Quế càng xem trọng Lăng Tiếu nhiều hơn, hắn không cho rằng Lăng Tiếu nói dối.
- Nhanh chóng đuổi theo chúng ta.
Hình Chiến Thiên quát một tiếng dẫn dầu cưỡi lên Thanh Phong hạc, các chấp sự khác cũng cưỡi lên, đồng loạt bay lên cao.
- Không thể nào, bảo chúng ta chạy theo?
Hoa Hiểu Quế nghiêm mặt nói ra.
- Đừng nói nhảm, bằng không sẽ bị đuổi đi giống mấy tên nấm mốc ngày hôm qua, chạy mau đi!
Lăng Tiếu vỗ vỗ vai Hoa Hiểu Quế nói ra.
Hoa Hiểu Quế đánh giật mình, lúc này chạy theo.
Trên lưng Thanh Phong hạc, đám chấp sự nhìn quá đám trẻ tuổi tức giận bên dưới, lúc này cười khẽ nói chuyện với nhau.
- Mạc huynh, nghe nói các ngươi từ thành Vẫn Thạch chiêu mộ một tên thiên phú kinh người, không biết hắn có thể phá ghi chép thành Vẫn Thạch trở thành đệ tử ngoại môn Tử Thiên Tông hay không?
Một trung niên nhân nhìn qua Mạc Khắc.
- Làm phiền Lữ huynh quan tâm, hắn trở thành đệ tử ngoại môn hẳn không phải là vấn đề, có lẽ trở thành đệ tử nội môn cũng không phải không được.
Mạc Khắcnhìn qua trung niên đáp..
chấp sự trung niên này có quan hệ bình thường với Mạc Khắc, đều là chấp sự ngoại môn, tên là Lữ Trì Hải, phụ trách lựa chọn tinh anh ở các tòa thành.
Trong các chấp sự, Mạc Khắc cùng Lữ Trì Hải đều có hi vọng tấn giai chấp sự nội môn hay không mấu chốt còn phải xem lần này, hai người ai tuyển được đệ tử thiên phú cao nhất, có bao nhiêu người trở thành đệ tử ngoại môn, lại có bao nhiêu người có thể trở thành đệ tử nội môn, dùng số lượng mà quyết định địa vị của nhau.
Bởi vậy hai người đều là chấp sự ngoại môn, cho nên có quan hệ cạnh tranh.
- Ha ha, Mạc huynh ngươi tự tin với hắn quá, nhưng mà không biết tiểu tử đó đắc tội Lao gia thành Tử Thiên, ngươi cho rằng hắn có cơ hội sao?
Lữ Trì Hải cười to nói, sắc mặt mỉa mai.
- Đây là tự nhiên, không bằng ta và với Lữ huynh đánh bạc nhé?
Mạc Khắc tự tin đáp lời.
- Đánh bạc một hồi, đánh bạc thế nào?
Lữ Trì Hải hỏi lại, hắn đúng là không rõ vì sao Mạc Khắc tự tin với tiểu tử này như thế.
- Tựu đánh bạc tiểu tử này có thể trở thành đệ tử nội môn nhé? Ta nghe nói Lữ huynh gần đây được một cây Sí Xà Thảo, nếu như hắn có thể trở thành đệ tử nội môn, Sí Xà Thảo sẽ là của ta!
Mạc Khắc nhìn qua Lữ Trì Hải nói ra.